Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!
  3. Chương 27 : Chương 13: Thiên hạ đại nghĩa.
Trước /90 Sau

[Dịch]Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!

Chương 27 : Chương 13: Thiên hạ đại nghĩa.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trung tâm Lan Đình đại điện rộng mở sáng ngời, chiếu rọi một cái Thanh Đồng đại đỉnh to lớn mang đậm hơi thở cổ xưa, chỉ cần nhìn lướt qua liền có thể ngửi thấy mùi vị lịch sử hiển hiện, nghe nói là đồ cổ từ thời nhà Chu truyền xuống, tính đến thời điểm hiện tại đã trả qua hơn một ngàn năm ánh sáng. Hương khí của Trầm Mộc Đàn Hương loại thượng phẩm không ngừng quanh quẩn lượn lờ, từng đợt lại từng đợt khói nhẹ thản nhiên từ trong đại đỉnh phiêu đãng bay ra lan toả trong không trung, tạo nên khung cảnh mông lung huyền ảo.

Hương Quất dẫn đầu đám cung nữ tại Lan Đình viện tất bật ngược xuôi chiếu cố cả tòa đại điện, không khí tràn ngập sự hân hoan vui sướng như tiết xuân về. Chính là vì mới đây Thái tử điện hạ vừa cho người đưa đến rất nhiều tặng vật mà trước nay Lan đình viện ít khi nhận được, tất cả không sai biệt đều là kỳ trân dị bảo khiến cho những cung nữ trẻ tuổi nơi đây không khỏi hoa mắt chóng mặt một phen. Nguyên nhân sự tình khó tin hơn là do Lan Phi yếu đuối nhát gan ngày xưa chỉ trong vòng một đêm bỗng dưng trở thành hàm ngư xoay người, giành được ân sủng từ Thái Tử. Tin tức này vừa ra liền nhanh chóng lan truyền khắp Đông Tây Nam Bắc lục cung với tốc độ khủng bố, ngay cả nhóm Phi Tần trong hậu cung Hoàng Đế Nam Sở cũng biết được, nhất tề bước vào cửa lớn Lan Đình đối với vị đương kim tại hậu viện Đông Cung dâng lên nghìn điệu nịnh hót.

Bận rộn nửa ngày thì không gian rốt cuộc cũng yên tĩnh lại như thường lệ, Hương quất cẩn thận thay đổi ấm trà trên bàn, bên trong đại điện rộng lớn ấm áp chỉ thấy hai bóng dáng của Lan Phi cùng Trang Thái Phó đã ngồi im lặng gần nửa canh giờ.

Trang Thái Phó một thân thanh y nho sam với hai bên tóc mai đã lấm tấm sờn bạc, trên hông buộc đai lưng đơn giản đồng dạng màu sắc với phục trang, dưới chân mang đôi giày đen làm từ vải bố vô cùng giản dị, ngồi trong Lan Đình đại điện khắp nơi kim hoàng ngọc bích liền thấy có vẻ keo kiệt, tuyệt không giống như bên ngoài đồn đãi là cái tiểu nhân gian trá vì vinh hoa phú quý bán chủ cầu vinh.

Nửa canh giờ không nhúc nhích thân hình làm cho thắt lưng của lão có chút không khoẻ, nhưng cuốn cùng chỉ nhẹ nhàng cử động thân thể mà không muốn kinh động cẩm y nữ tử đang cúi đầu thưởng trà trước mặt mình.

Thanh Hạ chậm rãi ngẩng đầu ý vị thâm trường liếc mắt nhìn lão một cái, song vẫn lại không nói tiếng nào tiếp tục thưởng thức tách trà trên tay.

Kiên nhẫn?! Thứ này nàng có thừa!

"Hạ nhi, con trách phụ thân sao?!" Đoạn không thể tiếp tục đối mặt với sự lúng túng không lời này, Trang Thái phó đã trải qua sự nhiều năm kinh nghiệm nhân sinh rốt cuộc không còn nhẫn nại mở lời hỏi.

Thanh Hạ một thân cẩm y phục sức quý giá, đầu đội vương miện bát bảo ngước lên gương mặt tựa như băng sương, lạnh lẽo đạm cười, nhẹ nhàng nói: "Thanh Hạ vốn chỉ là quân cờ trên tay ngài, ngài hà cớ gì phải đi để ý cảm nghĩ của một quân cờ, trách hay không trách, bây giờ còn quan trọng sao?!"

Trang Thái Phó nhíu chặt đôi hàng chân mày, vẻ mặt tràn đầy thương tâm nhìn Thanh Hạ, qua một lúc lâu mới thở dài thấp giọng nói: “Con quả nhiên đã thay đổi, trước đây con tuyệt đối sẽ không trả lời như vậy đối với phụ thân!"

"Thay đổi?!" Thanh Hạ cười lạnh dựng thẳng thắt lưng, nâng cao đầu lạnh nhạt nói: "Ngài thân là phụ thân của người, không phải không biết tâm tư nữ nhi chính mình ra sao thế nhưng vẫn dùng loại phương pháp khốn kiếp như vậy để lợi dụng nàng ta. Nếu Trang Thanh Hạ vẫn là Trang Thanh Hạ của lúc trước thì có lẽ sẽ còn không ngồi đây nhàn nhã nói chuyện với ngài, mà đã sớm một dải lụa trắng, một ly độc tửu để đem bản thân chết khuất đi. Ngài vốn đã vô tình như vậy hà tất gì còn phải giả vờ làm người phụ thân nhân từ trước mặt ta?!"

Trang thái phó khuôn mặt xanh tím lộ ra vẻ bất nhẫn và thống khổ, ánh mắt ông ta trầm trọng nhìn Thanh Hạ, nghiêm túc nói: "Hạ Nhi, con hiện nay có thể hận phụ thân, nhưng sẽ có một ngày con sẽ hiểu được nỗi khổ trong lòng ta, Sở Ly Thái Tử mới xứng đáng là người để cho con dựa dẫm suốt đời, đối với điều này cha vĩnh viễn không hối hận khi đã quyết định làm như vậy với con!"

Thanh Hạ tỏ ra không quan tâm lạnh lùng cười một cái, khoé miệng nhếch lên đầy chế diễu. Trang Thái phó vẻ mặt trầm xuống, trong phúc chốc liền trở nên già đi rất nhiều tuổi, mệt mỏi nói: "Hạ Nhi, ngày mai ta phải xuất sứ đến Đại Tề, chuyến đi lần này rất dài, ngày gặp lại cũng không biết có hay không. Con còn điều gì muốn nói với phụ thân không?!"

Thanh Hạ nhìn người cha của Trang Thanh Hạ thật sự, đột nhiên không biết nên nói gì mới phải. Bản thân nàng ở hiện đại năm tuổi đã là cô nhi, hai tiếng phụ thân thật là quá xa lạ. Lúc chưa thấy Trang Điển Nho, nàng chỉ cho rằng ông ta là một gia chủ phong kiến vì công danh lợi lộc mà hy sinh hạnh phúc của nữ nhi chính mình, nhưng sau khi chính thức trông thấy ông ta tất cả nhận định lúc trước đều bị phá vỡ, nhìn thấy lưng ông ta tấm hơi còng xuống, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy có chút bi ai.

Nàng bất nhẫn thở dài một hơi, cười khổ nói: "Còn có gì để nói khi mọi sự đã rõ ràng như vậy. Trước đây cái gọi là tư tàng vật phẩm nam nhân, dâm loạn cung đình chẳng qua cũng chỉ là một bố cục, cho dù ta không phản kháng Đan Phi thì các người cũng sẽ có biện pháp khác định tội cho ta, hàng loạt sự tình dẫn đến mục đích duy nhất là dẫn dụ Thái Tử Tề An vào lọt bẫy? Từ nay về sau Trang Thanh Hạ lẳng lơ dâm đãng vô xỉ truyền khắp thiên hạ, danh xấu vạn năm. Thiên hạ tuy lớn nhưng trừ hoàng cung của Sở Ly ta lại chẳng còn nơi nào có thể an thân, những gì ngài muốn nói cuối cùng không phải chỉ để tổng kết cho điều này sao?"

"Phụ thân!" Thanh Hạ đột nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Trang Điển Nhu, nhìn vào hai mắt ông ta thành khẩn hỏi: "Có thể nói cho ta biết tại sao lại phản bội Tề quốc đến Nam Sở, Trang Thị nhất tộc đời đời đều là quyền quý của Đại Tề, gia thế đỉnh thịnh, Vua Tề với Trang gia ngày càng coi trọng. Thanh Hạ ngày đó tại Đại Tề đã sắp trở thành đương triều Thái Tử Phi, bốn chữ mẫu nghi thiên hạ cũng chỉ là chuyện của ngày một ngày hai. Trang thị nhất tộc tựa như Phượng hoàng bay cao đã ngay trước mắt, tại sao ngài lại mạo hiểm bán chủ cầu vinh giúp đỡ con tin Sở Ly lúc đó chạy trốn, lấy vận mệnh gia tộc ra chơi một ván bạc cực lớn, ngài không phải là kẻ tham vinh hoa phú quý, vậy ngài vì cái gì?!"

Thân hình Trang Thái phó bỗng chốc rung động, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú nhìn vào người nữ nhân mà mình hoàn toàn quen thuộc lại cũng như vừa mới biết đến này, đôi môi run rẩy rất lâu nhưng vẫn không thốt lên được tiếng nào. Cuối cùng khoé môi già nua lộ ra nét cười khổ, thấp giọng nói: "Thanh Hạ, con thật sự đã trưởng thành, cuối cùng cũng không thể gạt được con nữa!

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Đẹp Trong Tay

Copyright © 2022 - MTruyện.net