Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau Thanh Hạ bị gọi dậy sớm luyện binh, nàng lẳng lặng không nói một lời đi cùng Dương Phong đến nhà ăn, nhìn mấy ngàn người ngồi thành từng vòng ăn cơm, cũng làm cho Thanh Hạ giật mình.
Động tác chỉ hơi chậm một chút liền chỉ còn một chút thức ăn thừa, Dương Phong không động thanh sắc, đem thức ăn của mình đưa cho Thanh Hạ, chỉ ăn vài miếng rau rồi đi ra giáo trường.
Cổ đại luyện binh là như vậy, không ngừng thay đổi trận hình, lại liên tục đêm vào tượng gỗ, , Dương Phong lo lắng nhìn Thanh Hạ, thỉnh thoảng giúp nàng giữ cương, không ngờ cô gái này hoàn toàn không yếu đuối như hắn tưởng tượng, đi theo một đám tráng binh xung xung sát sát, tuy chỉ có hơi hổn hển, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng không hề té xuống.
Ngược lại Thanh Hạ lại vô cùng phiền muộn, thân thể này quả thật không được, nếu đổi lại là chính mình, huấn huyện như thế này chỉ là chuyện nhỏ, sao giống thế này, thở hổn hển như ngựa.
Huấn luyện trận hình xong thì đến huấn luyện mã cầu, huấn luyện mã thuật của Nam Sở tương đối đặc biệt, đó là thi đấu mã cầu.
Toàn đội phân thành hai mươi tiểu đội, mỗi đội một trăm người, một đoàn tráng binh trên lưng ngựa đoạt một trái cầu nhỏ, đoạt đến bỏ vào một cái rỗ cố định là được một điểm, cùng với bong đá của hiện đại có chút giống, chỉ là ở đây cưỡi trên ngựa, mà số người lại quá nhiều, không có bất kỳ quy định hạn chế nào, nên khó khăn và nguy hiểm cũng nhiều hơn.
Thanh Hạ nhìn cây gậy đánh cầu cao tới bả vai nàng đang cầm trong tay mà chỉ thấy chóng mặt, mặc dù bản thân rất linh họat, nhưng cũng không đại biểu có thể so sánh với nam nhân toàn thân khí lực cường thịnh.
Lúc này Dương Phong đột nhiên đi đến bên cạnh Thanh Hạ, trầm giọng nói với nàng: "Chút nữa hãy đi theo sau lưng ta!"
"Đã biết!" Thanh Hạ phiền muộn nói, không thể không thừa nhận, cái trò này không phải là sở trường của nàng.
Một tiếng trống vang lên, hai ngàn người trên ngựa xông vào nhau, cát vàng bốc cuộn cuộn trên giáo trường, Thanh Hạ ngồi trên lưng ngựa còn chưa chuẩn bị xong, cương ngựa đã bị Dương Phong nắm chặt, con chiến mã hí vang một tiếng, cao hứng phóng tới trước, thân hìnhThanh Hạ bật ngửa ra phía sau, suýt chút nữa là rơi xuống ngựa.
"Cẩn thận!" Sau lưng Dương Phong như có mắt vậy, roi ngựa trong tay phóng tới, quấn lấy eo Thanh Hạ, giúp nàng ngồi vững lại trên lưng ngựa.
"Ôm chặt cổ ngựa!" Dương Phong vừa kềm ngựa của mình đừng phi quá nhanh vừa quay lại hét lớn với Thanh Hạ, Thanh Hạ nghe lời hắn ôm chặt cổ ngựa, cố gắng giữ thăng bằng.
Chỉ thấy trong bụi cát, hai nghìn người ngựa phi tới phi lui, tới đâu cũng nghe tiếng người hô ngựa hí, tiếng chửi thề thô lỗ.
Trận luyện tập cưỡi ngựa này, ngoài việc cây gậy đánh cầu trong tay không được đánh vào chân ngựa ra của người khác ra thì hoàn toàn không có hạn chế gì khác, nên qua một chút đã có rất nhiều binh sĩ trên người chảy máu, nếu không phải mặc giáp khá dày, thì nhiều người đã sớm chết rồi.
Thanh Hạ không khỏi đầu choáng mắt hoa, nàng có thể hoàn mỹ cưỡi mô tô, ô tô, tàu thuyền, thậm chí nếu có điều kiện, cả hàng không mẫu hạm nàng cũng tự tin icó thể lái, nhưng ở cái vật nguyên thủy nhất có thể đưa người ta đi này, nàng lại chỉ có thể giống một con gấu ôm chặt cổ con ngựa đang chạy như điên.
"Dương Phong! Tiếp lấy!" Hồng râu dài kêu lớn, cây gậy trên tay vút một cái, chẳng những đập vào tên lính cưỡi ngựa bên cạnh, còn làm cho trái cầu bay vút lên về hướng Dương Phong, tất cả mọi người đều quay đầu ngựa phi nhanh về hướng hai người
Thanh Hạ bị Dương Phong kéo cương ngựa nên không có cơ hội chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám người ngựa và vô số mũi tên vun vút tới như muốn lấy mạng cả hai.
Thanh Hạ mở to mắt, khuôn mặt vốn nhợt nhạt lại càng trắng nhợt, loại huấn luyện dã mãnh này thật không thể bình luận, trong lúc nguy cấp không còn cố kỵ con ngựa đang phát điên mình đang cưỡi, bàn tay nhỏ đột nhiên thò ra, nắm y phục của tên binh lính gần nhất, thân mình chuyển một cái, mu bàn tay đã dập lên mũi miệng của hắn.
Tên đó không ngờ tiểu binh trông gầy nhỏ như vây lại có bản lĩnh và linh hoạt đến vậy, nhất thời sơ ý bị Thanh Hạ ném xuống ngựa, toàn thân giáp trụ rơi xuống, con ngựa không có chủ nhân khống chế, chây loạn lên, đụng vào mấy con ngựa gần đó khiến mấy tên binh lính ngã ngựa.
"Tiểu Hạ! Làm tốt lắm!!" Hồng Đại Nguyên trong đám người hô to, đột nhiên dẫn theo mấy theo binh lính phóng như điên lên trước
Cái gậy của Dương Phong đang múa, khí thế giống như một con rồng đang phẩn nộ đem tên lính gần hắn nhất bị đập rơi xuống đất, nhường ra một lối, kéo theo cương ngựa của Thanh Hạ hô, "Tiểu Hạ, theo sau ta!"
Vó ngựa như bay như chớp xông đi, lúc này mã cầu cũng vừa rơi xuống mặt đất, cây gậy lại hua lên, Dương Phong dùng lực đánh mạnh.
"Vụt" một cái, quả cầu lại bay vút đi, rơi vừa vặn vào vòng cầu.
"Ha ha, vào rồi!" Âm thanh chấn động giáo trường, làm tiêng kêu tốt của Thanh Hạ cũng bị át đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Dương Phong chơi cầu, Hồng Đại Nguyên cười lớn hét với Dương Phong: "Dương Phong , may có tên tiểu tử ngươi đó!"
Thanh Hạ cũng nhất thời vui mừng, sợ hãi lo lắng vừa rồi đã không cánh mà bay, nàng ôm cổ ngựa cao hứng vô cùng.
Dương Phong quay đầu lại mỉm cười, lại nhìn thấy khuôn mặt dán đầu râu giả đang ôm chặt cổ ngựa tỏ ra vui mừng, những phiền muộn ngày hôm qua cũng bay mất.
"Tiểu tử, ngươi cũng đừng quá đắc ý, có giỏi chúng ta đấu lại một lần nữa!" Có người đong đám đông la lên.
Thanh Hạ ngồi trên ngựa, hiện rõ vẻ đắc ý, Dương Phong quay đầu lại lớn tiếng nói: "Đấu thì đấu! Sợ ngươi sao!"
"Ha ha ha! Đúng đúng! Cho bầy rùa rút đầu này thua tâm phục khẩu phục!"
Hồng Đại Nguyên trong quân là một người lính lâu năm, có uy tín cũng khá cao cũng cười nói: "Dương Phong, đem bản lĩnh của ngươi ra cho đám rùa này xem nào!"