Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiếc xe từ bên phải sân lớn chạy đến trước cửa biệt thự, gã bảo tiêu ở đầu cầu thang nhanh chóng đến bên cạnh xe, đứng quay lưng ngược lại quan sát động tĩnh xung quanh.
Lúc này lại thấy trên xe có thêm một gã nữa bước xuống kéo mở cửa sau, hai gã nhìn nhau gật đầu rồi lần nữa hướng vào trong làm ra tín hiệu tay, đây là tín hiệu báo hiệu an toàn.
Lúc này, Quy Điền Nhất Lang thân hình bắt đầu di động, từ sau người hai gã bảo tiêu khác hướng ra ngoài xe tiến đến, thời điểm hiện tại áng sáng đỏ trong kính hồng ngoại cũng hiện lên ngực của hắn. Thời cơ mất đi sẽ không thể lấy lại, xác định chính xác mục tiêu liền không chần chờ bóp cò.
"Bụp" một âm thanh trùng trùng chấn động vang vọng, một cái lỗ kỳ dị xuất hiện trên ngực trái của Quy Điền Nhất Lang.
"Tạch tạch" Hai thanh âm kỳ dị bắn vào trong bóng tối, Tiểu Thi tốc độ cực nhanh, lập túc lùi về phía sau, tránh được hai phát súng của hai người bảo vệ.
003 không hổ là nhân vật số một của siêu cấp đặc công. Phản ứng vô cùng nhanh nhẹn và kinh nghiệm ám sát siêu phong phú. Tiếng không khí giằng xé vừa xuất hiện cũng là lúc hai gã bảo tiêu vừa nổ súng lập tức ngã xuống.
Tiểu Thi môi cười mị hoặc, hai tay đồng loạt rút ra song khẩu súng ngắn, "bụp bụp" vang lên liền giải quyết xong hai tên cuối cùng rồi rút đi.
Hai phút sau Tiểu Thi đã đến cạnh xe, một luống khói phụt ra, đã rời khỏi Đại lộ Hải Thông.
Sau hai mươi phút điều khiển xe không ngừng phóng đi, Tiểu Thi bẻ tay lái rẽ vào một góc đường rồi dừng lại, nhìn về phía đầu hẻm trước mắt có một chiếc xe màu đen mới toanh thì liền mỉm cười hài lòng mở cửa bước qua. Vài phút thời gian sau khi bản thân đã lên xe mới và chạy đến vùng an toàn, Tiểu Thi không do dự rút ra một thiết bị kích hoạt, ngón tay thon dài khẽ nhấn mạnh một cái.
"Ầm!!!"
Không biết chiếc xe Hammer của kẻ xui xẻo nào hiện thời đã trở thành một đống sắt vụn tan hoang!
Nàng phóng xe lên đường cao tốc, nâng cổ tay lên xem đồng hồ thì thấy nó vừa hay hiển hiện đúng khoảng thời gian hoàn hảo 3h10 phút.
Từ trong túi áo khoát lấy ra điện thoại, lưu loát gắn vào trong máy một con chíp điện tử rồi bấm số gọi cho Lý Dương, nhưng bên kia đầu giây lại truyền đến tín hiệu tắt máy khiến nàng không khỏi nhíu mày, cuối cùng đành phải nhắn tin cho cao tầng tổng bộ sở tính báo: Mục tiêu hoàn toàn tiêu trừ, hiện tại đang trên đường rút lui khỏi trận tuyến, cần nhân viên tiếp ứng cấp thúc viện trợ!
Thượng tá Hải Quân Chiến Đội số 6 Lý Quốc Danh tĩnh lặng nghe thủ hạ bên cạnh báo cáo, suy xét hời lâu trầm giọng nói: "Hành động Sơn Miêu đã đến thời điểm kết thúc, đặc công tổ thứ hai lập tức vào vị trí, khởi lệnh tuyệt sát lập tức bắt đầu!"
Trên không trung hỗn loạn, vô số thanh âm kỳ dị không ngừng quanh quẫn truyền vào trong tai 003, từng hình ảnh lại từng hình ảnh giống như màn ảnh trình chiếu TV bỗng dưng xuất hiện trước mắt nàng. Đường Tiểu Thi đôi nắm tay siết chặt, theo bản năng đưa tay sờ soạng xuống bên hông, muốn rút khẩu súng Colt 2000 đã từng đã từng đồng hành chinh chiến với mình nhiều năm, bắt đắc dĩ toàn thân lại như bị chìm vào trong thủy ngân, không thể tìm đâu ra một chút lực khí để động đậy.
Áp lực cực lớn không ngừng đè ép khiến đầu óc nàng như muốn vỡ tung, mạnh cắn chặt môi để đề tỉnh bản thân mình không được buông bỏ quyền kiểm soát cơ thể, một dòng chất lỏng nóng ấm vì thế theo khoé môi trào ra. Trong trí óc của nàng tại thời điểm này bỗng dưng xuất hiện một ý nghĩ không may mắn, đó chính là nếu như lần này nàng thật sự nhắm mắt buông tay, thì cả cuộc đời về sau sẽ không còn cơ hội mở mắt lần nữa!
"Báo cáo tổng bộ...Rè...Rè...nhiệm vụ hoàn thành!"
Có người đến gần vạch lên mí mắt của nàng, còn bài bản đặt tay tại nơi lồng ngực mềm mại đo lường nhịp tim, chuyên nghiệp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh chuẩn đoán mạch đập, sau một hồi kiểm nghiệm qua đi liền nghe thấy hắn đối với bộ đàm trong tay bình tĩnh báo cáo: "Mục tiêu đã tử vong, xin hãy rút lui!"
"Tử vong?!!"
Tiểu Thi cảm nhận bên trong đại não chính mình đột nhiên truyền ra một trận co giật như bị thiên lôi bổ trúng, tử vong cái gì, bản thân Đường Tiểu Thi nàng rõ ràng vẫn còn đang sống, rành rọt nghe được vào tai cuộc đối thoại của bọn họ, tại sao người nam nhân trước mắy này lại nói nàng đã tử vong? Lẽ nào thành viên của Hải Quân Chiến Đội số 6 thế nhưng có tố chất thấp kém như vậy, không có cách xác định nàng đã tử vong thật sự hay chưa? Không được! Nàng không thể chết một cách không minh bạch tại đây! Một trận ý chí cầu sinh mãnh liệt trỗi dậy, tiếp thêm cho Đường Tiểu Thi sức lực chống đỡ thần thức dần dần tan rã như oanh tạt bởi sức công phát kinh khủng của một quả C4, trước mắt nhất thời tối om, nơi cuống họng trào lên mùi vị máu tươi tanh nồng khiến thanh âm của nàng nghe tựa như tiếng muỗi kêu "Tôi đang nắm… Sơ đồ chế tạo Hk48…Iran...Tôi đang nắm…"
"Ầm"
Hắc ám vô tận bao trùm, Tiểu Thi toàn thân sinh ra một trận đau đớn tê tâm liệt phế, khoảng khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng thấy được thân thể tàn tạ của chính mình bị người nam nhân mang trên người quân phục thành viên Hải Quân Chiến Đội kia kéo lên rồi ác độc đạp xuống, mà đầu nàng thời điểm này đã nằm gọn trên tay hắn.
"Lui quân!"
Một âm thanh ngắn ngủi từ trong bóng đêm mù mịt vang vọng. Phía trên màn trời Đông Kinh lại nhiều hơn một cái vong hồn.
Trong không gian tối tâm quanh quẫn không dứt vô số âm thanh oán hận không cam lòng của những người chết đi một cách biệt khuất. Trên ngọn cây quạ đen gào thét thảm thiết như bày tỏ sự cảm thông, những tình cảm oán hận đan xen tạo nên một bài ca tuyệt vọng.
Trên có trời xa, dưới có đất gần chứng giám, 003 ta cả đời tận tuy đủ điều vì quốc gia thế nhưng lại nhận được kết cục bi thảm như thế này. Ta...Chết không nhắm mắt....
Ta...Chết không nhắm mắt....
Ta...Chết không nhắm mắt….
Không nhắm mắt....
Không nhắm mắt....