Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(Vả : Tát ; Tra: Cặn bã/ ti tiện ; Nương: mẫu thân/ mẹ)
Nguyễn ma ma lớn tiếng la hét làm mọi người kinh sợ, phá vỡ sự yên tĩnh của cả sảnh đường.
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, hai tay đã không cách nào gắn lại được nữa, mười ngón lìa xa nhau, máu tươi từ bên trong móng tay của nàng không ngừng tuôn ra, nằm trên mặt đất, gương mặt áp sát trên nên đá xanh lạnh lẽo, răng cửa trước vì té dập đầu mà gãy hết hai cái.
Sắc mặt không một giọt máu, đáng thương rên rỉ kêu đau.
Ai cũng không nghĩ tới Tam tiểu thư ngày thường luôn yếu đuối lại đột nhiên ra tay ác liệt như vậy nên khiến bọn họ kinh hãi.
Nhất là Ngọc thị, nhìn ma ma thiếp thân của nàng bị đánh ngã gục chật vật như thế trên mặt đất, sắc mặt lại tức giận phình to như trư.
Đảo mắt nhìn Hách Liên Thiến ra tay đả thương người, trước đây người này ở trước mặt nàng khóc sướt mướt, Hách Liên Thiến lúc trước bị người khi dễ còn không dám phản kháng, là một phế vật ngu ngốc, từ khi nào mà nàng ta lại trở nên như vậy?
Hôm nay nàng ta ở trước mặt nàng bày ra bộ dáng sâu hiểm khó dò, thật sự là khiến Ngọc thị ngứa mắt.
Nàng ta rõ ràng là tiểu thứ nữ ở dưới trướng của nàng mặc cho nàng làm nhục, bây giờ lại dám phản kháng nàng, thật sự là đáng chết mà.
Nhất là mấy lần bản thân thính kế nàng ta nhưng lại không thực hiện được, trái lại còn gián tiếp hại nữ nhi ruột thịt của mình.
Trong lòng nàng liền có suy tính, chẳng lẽ phế vật này vẫn luôn là giả bộ sao?
Nếu như nàng ngày xưa ở trước mặt mọi người vẫn luôn là giả bộ, như vậy cái tiểu tiện nhân này hiện nay không thể khinh thường được.
Nàng cực kỳ hận Hách Liên Thiến, lúc này liền muốn nhanh chóng xử trí nàng ta.
Mượn chuyện Hách Liên Thiến đả thương Nguyễn ma ma, Ngọc thị lại càng có thêm lý do gây khó dễ cho nàng.
"Hách Liên Thiến, Nguyễn ma ma là người ta phái ra, làm sao ngươi dám ra tay với nàng? Người nào dạy ngươi quy củ như vậy hả?"
Ngọc thị hận đến cắn răng nghiến lợi nói.
Bỗng nhiên Hách Liên Thiến khẽ cười ra tiếng, sắc mặt Ngọc thị càng thêm âm trầm.
"Đây là thái độ gì? Ngươi đang miệt thị ta sao? Ta là mẹ ngươi! "
Môi mỏng của Hách Liên Thiến hơi giương lên, khuôn mặt mỉm cười, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo: "Mẫu thân, ngươi làm sao có thể tùy tiện đánh người chứ? Lẽ nào ngươi quên thân phận hôm nay của ta rồi sao? Hoàng thượng vừa tứ hôn nữ nhi cho Cảnh vương, hôm nay nữ nhi là Cảnh vương phi, mà Cảnh vương phi là người có thể để cho ngươi tùy ý đánh chửi sao? Nữ nhi ra tay dạy dỗ Nguyễn ma ma là có lòng tốt nha!"
"Hách Liên Thiến, ngươi ăn nói khùng điên cái gì! Quả thật là điên mà, ngươi cùng Cảnh vương còn chưa thành hôn đâu, hiện nay còn chưa phải là Cảnh Vương phi, chỉ cần ngươi ở đây còn ở trong phủ Tướng quân một ngày thì còn chịu sự quản thúc của ta, cho dù là sau này có thành hôn nhưng ở cho đến hôm nay Thiên Thánh hoàng triều có chưa có bộ luật lệ bảo rằng có thể bất hiếu với cha mẹ cả! Đây chính là phải bị quả hình!"
*Quả hình: Hình phạt lóc xương lóc thịt.
Trong mắt Ngọc thị ngưng tụ lại một tia sát khí nói.
"Nữ nhi đúng là để mẫu thân phiền lòng rồi, lẽ nào ngươi quên mất nữ nhi và Cảnh Vương điện hạ đã có da thịt gần gũi rồi sao? Độc trên người Cảnh Vương điện hạ ngươi không sợ? Vậy thì ngươi...hoặc là ngươi...các ngươi cứ tùy ý chạm vào ta đi, lẽ nào các ngươi không sợ bị chảy máu mà chết à?"
Ánh mắt Hách Liên Thiến cười như có như không lướt qua đám người ở giữa sảnh đường, ngoại trừ Ngọc thị, Liễu di nương dĩ nhiên là bảo vệ Tứ tiểu thư Hách Liên Xuyến ở sau lưng, trên mặt lộ vẻ lo lắng cảnh giác.
Hách Liên Thiến biết, các nàng sợ, các nàng bây giờ bị nàng dọa sợ!
"Ngươi... Ngươi nhất định là nói bậy, lại dám sắp đặt vị hôn phu của ngươi, độc trên người Cảnh Vương điện hạ làm sao sẽ khiến người thân chết, ngươi cũng không phải là không biết đó chứ?!"
Liễu di nương cau mày có phần không xác định mở miệng, Ngọc thị bên người nghe thấy vậy, cặp mắt híp lại, tự hiểu là bị tiểu tiện nhân đang dọa các nàng, tức giận trong lòng lập tức dâng lên.
"Ngươi bịa đặt chuyện về Hoàng tử, đây là trọng tội, ngươi còn không nhận tội. Người đâu, Tam tiểu thư điên dại, đem Tam tiểu thư nhốt vào phòng chứa củi để nàng ta nghiền ngẫm lỗi lầm của mình."
Lời của Ngọc thị vừa ra khỏi miệng, ma và tỳ nữ bên cạnh cũng không dám tiến lên, các nàng ai cũng không dám đụng vào thân thể Hách Liên Thiến.
Chuyện của Hách Liên Thiến và Cảnh vương, mấy người các nàng theo phu nhân cùng đi lên tự viện đều biết rõ ràng, độc trên người Cảnh Vương điện hạ cũng có thể làm người thân chết, tin đồn bên ngoài rất nhiều nhưng các nàng cũng dám kiểm chứng.
Tam tiểu thư trước mặt cũng không có việc gì, thế nhưng lúc này không có bằng chứng chứng minh cơ thể nàng ta lúc này khỏe mạnh nha.
Không dám đảm bảo độc kia khi nào thì phát tác, nếu như bây giờ không phát tác ngay mà là mấy ngày sau lại phát tác thì sao?
Nếu như các nàng dính vào, như vậy chẳng phải là toàn bộ phải từ bỏ tính mạng sao?
Ngọc thị thấy mọi người lưỡng lự, sắc mặt càng thêm đen lại: "Ma ma tiến lên bắt nàng ta lại đi, còn đứng đây do dự cái gì?!"
Khi các nàng thò đôi tay run rẩy muốn bắt lấy Hách Liên Thiến nàng thì bỗng nhiên lại có một đôi chân đưa ra đá các nàng một cái khiến các nàng vấp ngã, cả đám ngã nhào xuống đất!
"A....."
Phát ra vài tiếng kêu thảm thiết.
Đám người Ngọc thị bị hoảng sợ quá mức, chuyện gì đang xảy ra?
Từ khi nào mà Hách Liên Thiến lại trở nên lợi hại như vậy, nàng đã làm gì chúng ta?
Bọn họ Căn bản thấy không rõ nàng giơ chân ra khi nào, người liền ngã đầy đất, hơn nữa nhìn mọi người té đến nỗi xụi lơ trên mặt đất, tuyệt đối là bị đá rất tàn nhẫn, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
Ngọc thị đang muốn kêu người tới, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trước mắt nàng, nàng đang hoảng sợ còn chưa kịp tỉnh lại thì trên gương mặt rơi xuống mấy cái tát.
"Chát...chát...chát..."
Một cái tát rồi lại tiếp một cái...
Gò má của Ngọc thị bị hai bàn tay của người nào đó tát sưng cả mặt.
"Bịch..."
Không đợi nàng thấy rõ khuôn mặt mọi chuyện, thân thể cũng đã bay lên trời: "A, cứu mạng, người đâu mau tới cứu mạng, người đâu..."
Hách Liên Thiến hất tay ra, thân thể mềm mại của Ngọc thị liền bị giăng xuống trên phía bàn ghế bên cạnh, lực đạo vô cùng lớn khiến những chén nước trà nóng hổi trên bàn văng khắp nơi, vẩy đầy trên người Ngọc thị.
"A, bỏng chết ta, a...."
Ngọc thị vừa hét thảm một tiếng, phần eo cảm giác răng rắc một tiếng như là vỡ vụn ra, nàng đau đớn hoảng sợ nhìn người đứng trước mặt nàng, run rẩy chỉ vào Hách Liên Thiến nói: "Ngươi... ngươi...ngươi, ngươi lại dám giết mẹ cả."
Liễu di nương và Hách Liên Xuyến đã sớm sợ đến ngây ra như phỗng, bên trong sảnh đường lại yên tĩnh như trước, mọi người yên lặng mà nhìn chuyện đang xảy ra, hoàn toàn không có phản ứng nhiều.
Mọi người hoàn toàn mất đi cảnh giác, cảm giác đây hết thảy đều không chân thật...
Tam tiểu thư mặc bộ y phục màu xanh lam đứng sững sờ ở bên trong sảnh đường, phảng phất giống như là một giấc mộng, hơn nữa còn là một cơn ác mộng.
Nàng vậy mà dám đả thương mẹ cả, hơn nữa còn khẩu xuất cuồng ngôn?!!!
Ánh mắt Hách Liên Thiến nhìn xuống Ngọc thị, cười ưu nhã: "Mẫu thân, nếu ngươi muốn sống tốt thì tốt nhất không động đến nữ nhi, người làm sao lại cứ nhất định không nghe nữ nhi khuyên bảo chứ?! Người xem cái bộ dáng nhếch nhác của người hiện tại này, có thể chịu đựng nổi nữa không? Quả thực chính là bôi nhọ thanh danh của Tướng quân phủ mà, Nữ nhi đỡ người đứng lên nha!"
"Cút ngay, ngươi không nên đụng vào ta, cút ngay. Người đâu, đến đây nhanh lên, cứu mạng a..."
Nhìn dáng vẻ chật vật la hét của Ngọc thị khiến Hách Liên Thiến rất hài lòng, tương đối thoả mãn.
Nhìn mẹ cả tốt bụng vẫn luôn tính kế hãm hại nàng bò lổm ngổm ở dưới chân mình, như là một con chó bất lực vậy, hai cánh tay nàng vòng trước ngực, áo xanh phiêu dật, khóe môi chứa đựng ý cười, toàn thân tà khí không ai bằng.
"Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Cách bên ngoài hàng lang hai ba thước, xuất hiện nam tử trung niên sắc mặt âm trầm, giọng nói uy nghiêm, đi theo phía sau là vài tên sai vặt mặc áo xanh, hùng hổ tiến về phía này.
Hách Liên Thiến liếc mắt nhìn thoáng qua, xem thường đứng tại chỗ.
Ngọc thị nằm trên đất lúc này nghe được âm thanh, sợ hãi và ủy khuất trong lòng kìm nén không được nữa, từ dưới đất vặn vẹo chật vật bò dậy, tóc mai rối tung, quần áo nhăn nhó, khập khễnh tùy ý đến cho tỳ nữ bên cạnh nâng đỡ, gục vào trong lòng nam tử trung niên nghẹn ngào khóc rống lên.
"Lão gia, hu hu hu... Ta không sống nổi nữa a. Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho ta và Nhu nhi, lão gia... "
"Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bộ dạng của ngươi lại ra nông nỗi như vậy? Là ai khi dễ ngươi?! "
Vành mắt Ngọc thị đỏ bừng, trong mắt tràn đầy nước mắt nói: "Lão gia, Tam tiểu thư muốn giết ta..."