Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người nữ nhân này vậy mà lại không sợ hắn?
Thấy hắn hộc máu lại không có ghê tởm, trong ánh mắt không có một chút chán ghét.
Đúng là có chút ý tứ.
"Thu lại vẻ mặt như mắc nợ của ngươi đi." Không biết vì sao khi nghe được tên tiểu tử mặc áo đỏ nói về nàng lại làm Bắc Đường Văn Cảnh hắn thấy khó chịu.
"Ha...ha. Cảnh, tại sao ngươi lại đột nhiên hung dữ như thế, người ta rất sợ đó nha!"
Người nói câu này chính là thứ tử Nam Cung Khiếu của Nam Cung thế gia, lúc này hắn đang đứng trước mặt Bắc Đường Văn Cảnh, cặp mắt hàm chứa làn sương mù dày, vẻ mặt oan ức, một tay nắm lấy tay Bắc Đường Văn Cảnh, một tay vuốt ve lồng ngực của mình run rẩy kể khổ.
Khóe miệng Bắc Đường Văn Cảnh giật giật, người này lại bắt đầu rồi, lông mày hắn nhướn lên, nhàn nhạt quét qua thân thể của hắn nói: "Giỡn đã chưa?"
Nam Cung Khiếu vừa thấy bộ dáng này của hắn liền biết hắn đã nổi giận nên lập tức hứng thú nhìn hắn: "Người nữ nhân này quả là không đơn giản nha."
Quả thực không đơn giản, có thể khiến cho vẻ mặt không chút cảm xúc hàng ngày của Bắc Đường Văn Cảnh đột nhiên tức giận, người này còn lại là một nữ nhân xấu xí mới tình cờ gặp gỡ.
Con ngươi Bắc Đường Văn Cảnh trở nên thâm trầm, quét mắt nhìn hắn một cái: "Trở về thôi."
"Cảnh, ngươi đừng vội đi a, ta còn chưa chơi đủ mà, này... ngươi chờ ta một chút..."
...
Cùng lúc đó, Hách Liên Thiến đã cùng Thủy Tâm về tới Tướng quân phủ.
Ban đầu nàng vốn cho rằng bản thân mặc dù là một thứ nữ, nhưng mà tốt xấu gì thì cha nàng cũng là một Đại Tướng Quân, nhưng tại sao đồ nàng dùng không phải là đồ thượng đẳng, xem ra có điều gì đó lạ thường trong đây.
Rốt cuộc là vì sao?
Thủy Tâm không dẫn nàng đường đường chính chính đi vào cửa chính của Tướng quân phủ mà là vụng trộm đi cửa sau vào, đi vòng qua nửa hoa viên, cuối cùng dừng lại ở một cái sân nhỏ hoang vu.
Hách Liên Thiến dự định tiếp tục đi về phía trước nhưng lại bị Thủy Tâm kéo ống tay áo của nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người muốn đi đâu? Người không nên ồn ào, hôm nay chúng ta lén lão gia xuất phủ, nếu như bị lão gia biết ngày hôm nay người xuất phủ nhất định sẽ..."
"Ngươi nói ta sẽ ở một nơi như thế này sao?"
Hách Liên Thiến không để ý đến Thủy Tâm đang lo lắng, mà gắt gao trừng mắt với cái sân tàn tạ kia hỏi.
"Tiểu thư, người làm sao vậy? A... Người lại quên mất rồi đúng không, trước đây vài hôm người ra khỏi phủ thì cùng với thiên kim của Duẫn thượng thư cãi nhau, sau đó một quyền đánh nàng ta ngất xỉu, cho nên bị lão gia phạt ở nơi này."
Hách Liên Thiến nhíu mày nhìn Thủy Tâm: "Ừ, ta cũng vừa nhớ tới chuyện này, ta mệt mỏi muốn vào nghỉ ngơi cũng được chứ?!"
Thủy Tâm nói cho dễ nghe là cãi nhau thế nhưng trong đầu Hách Liên Thiến dường như lại rất rõ ràng, e rằng cũng lại là vì cái tên cặn bã Bắc Đường Mặc Dạ kia.
Bản thể của cơ thể này gây ra vô số phiền phức, bây giờ nàng cũng chỉ có thể thu dọn mọi chuyện cho yên ổn thôi.
Vốn tưởng rằng chỉ là phía ngoài sân cũ nát thôi, ai ngờ bên trong lại càng không có một cái ghế ngồi nào.
Trong phòng này ngoại trừ một cái giường thì không còn thứ gì khác, ở đây cũng quá nghèo đi!
Nàng buồn bực đặt mông ngồi ở trên giường.
Không nghĩ tới...
Một tiếng răng rắc vang lên!
Chân giường lại bị gãy...
Hách Liên Thiến nổi giận: "Bản tiểu thư tốt xấu gì cũng là tiểu thư của Tướng quân phủ, mà bọn họ lại đối xử quá đáng như vậy!"
"Tiểu thư, người nhỏ giọng một chút đi a, không có chuyện gì, người đừng lo lắng, cái giường này thỉnh thoảng lại bị như vậy, để nô tỳ tìm vải bố quấn lại là được, sau đó còn có thể sử dụng được..."
Thấy sắc mặt khổ sở của Thủy Tâm, Hách Liên Thiến cố gắng kìm nén tức giận, để bản thân bình tĩnh trở lại: "Được rồi được rồi, tự ta biết làm thế nào, ngươi đi trù phòng lấy một ít điểm tâm đến đây cho ta."
"Vâng, tiểu thư."
Sau khi Thủy Tâm đi, Hách Liên Thiến nhất thời cảm thấy bất lực nhìn ván giường cũ nát, nàng tìm từng góc trong phòng cũng không tìm được một cái gì giống như là vải bố cả.
Thực sự là quá thiếu thốn!
Hách Liên Thiến nghĩ thầm, rốt cuộc chủ nhân thực sự của cơ thể này sống như thế nào!
Thiếu thốn như thế này còn thua kém cả một ăn mày, vậy mà mỗi ngày còn suy nghĩ đi ra ngoài tìm nam nhân?
Chờ Hách Liên Thiến giải quyết xong mọi việc nhưng vẫn không thấy Thủy Tâm trở về.
Đã đói bụng lại còn mệt mỏi, nàng đi quanh quẩn trong phòng một lúc, không đợi người trở về, nàng liền không nhịn được đi tới cửa.
Mới mở cửa phòng ra thì lập tức thấy Thủy Tâm đang che gò má lại, hốc mắt đỏ bừng đã trở lại.
"Đã xảy ra chuyện gì với ngươi ? Tại sao dáng vẻ lại trở nên như vậy? Là ai đánh ngươi! "Hách Liên Thiến nhìn nàng một cái rồi nhíu mày.
"Tiểu thư, nô tỳ không có việc gì, thực sự nô tỳ không đau...Đều là do nô tỳ vô dụng, nô tỳ không tìm được thức ăn, nô tỳ... "
"Ngươi buông tay ra cho ta xem."
Hách Liên Thiến chỉ tay vào chỗ nàng che gò má mà nói.
Thủy Tâm không chịu buông, đáng thương nói: "Tiểu thư, nô tỳ không có việc gì, chỉ là vừa rồi ra khỏi cửa không cẩn thận ngã té thôi."
Hách Liên Thiến không rãnh nghe nàng nói xạo, tiến lên đưa tay kéo tay nàng ra, không có thứ gì che lại, gương mặt sưng đỏ của Thủy Tâm cũng dần hiện ra.
"Nhìn xem, ngươi bịa chuyện cũng nên động não một chút. Được rồi, bây giờ ngươi té ngã lại một lần nữa cho ta xem thử có thể ngã thành bộ dạng như vậy hay không. Trên mặt ngươi có vết cào, ngươi cho rằng ta bị mù sao? Nói, người nào làm, ngay cả người của ta cũng dám đánh!"
"Tiểu thư, hu...hu.." Thủy Tâm biết Hách Liên Thiến tức giận nhưng không nghĩ sẽ gây phiền toái cho Hách Liên Thiến, vì vậy nàng quỳ xuống trước mặt Hách Liên Thiến mở miệng nói: "Tiểu thư, người đừng nóng giận, nô tỳ không sao cả, người đừng vì nô tỳ mà để thân thể nổi nóng, hiện tại người đang bị lão gia phạt cho nên không nên gây thêm phiền phức nữa."
"Ngươi đứng lên cho ta! Nói cho cùng là ai đã ra tay đánh ngươi, bản tiểu thư sẽ làm chủ cho ngươi, kẻ nào lại to gan như vậy?"
Hách Liên Thiến cả giận nói.
Bình thường nàng ghét nhất là có kẻ ức hiếp người của nàng, ức hiếp nàng không sao nhưng không thể úc hiếp người của nàng, đây là điều mà nàng không có cách nào cho qua được.
"Là Điền tứ nương ở phòng bếp, nô tỳ đến phòng bếp tìm thức ăn cho tiểu thư, tình cờ bị bà ấy bắt gặp, bà ấy liền...bà ấy nói những lời mỉa mai, ngày thường Đại phu nhân đề xướng việc tiết kiệm, không thể lãng phí thức ăn, qua giờ cơm người nào bỏ bữa cũng không thể đến phòng bếp tìm thức ăn, nô tỳ nói muốn nhờ xin tứ nương nhưng bà ấy lại... bà ấy lại chửi ầm lên, nói chủ tử là kẻ ngu ngốc thì cũng có một nô tỳ ngu ngốc, còn cười nhạo tiểu thư không biết liêm sỉ ra ngoài đuổi theo nam nhân, bây giờ mệt mỏi đói bụng lại trở về lãng phí lương thực trong phủ, nô tỳ thấy lời bà ấy nói thật sự rất khó nghe nên cãi lại vài câu, vì thế bà ấy liền đánh nô tỳ..."
Hách Liên Thiến càng nghe càng tức giận, bàn tay nắm chặt lại, nổi gân xanh, trong ánh mắt tức giận xẹt qua một tia âm ngoan.
Thối bà tám ở phòng bếp, không có việc gì làm chỉ biết ăn nói bậy bạ, nàng hoàn toàn không phải là Hách Liên Thiến trước kia có thể mặc cho những kẻ khác nắn bóp.
Thân phận của nàng tốt xấu gì cũng là thứ nữ Tướng quân phủ, trong mắt bọn họ đâu tồn tại một vị tiểu thư suốt ngày cong đít lên đuổi theo nam nhân như nàng, cho nên mới trở nên phách lối như vậy!
"Thủy Tâm, đi thôi, ngươi dẫn bản tiểu thư đi gặp bọn họ."
Thủy Tâm nào dám để Hách Liên Thiến đi, vừa muốn mở miệng khuyên bảo, nàng đã thấy Hách Liên Thiến bước ra khỏi cửa rồi.
"Tiểu thư..."
Thủy Tâm sợ Hách Liên Thiến lại gây chuyện nên vội vàng đuổi theo, dọc đường đi ra sức khuyên bảo tiểu thư nhà nàng, nghĩ rằng Hách Liên Thiến sẽ quay lại thế nhưng Hách Liên Thiến nào có muốn nhịn nữa.