Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm, đen tối như mực!
Đại phu nhân Ngọc thị về tới viện của mình, sắc mặt từ đầu đến cuối đều là một màu xám xịt khó coi.
Mới vừa rồi bị lão phu nhân trách phạt trở về ăn năn xám hối, nghĩ đến Nhu nhi đáng thương của nàng bị ủy khuất lớn như thế mà vẫn chưa có người nào vì nàng lấy lại công đạo, lẻ loi một mình ở Lưu Cẩm Các chịu khổ, bản thân nàng cũng không tốt hơn là bao, nhìn lại tiểu tiện nhân Hách Liên Thiến kia lại có thể an ổn ngồi đợi xuất giá, thật sự là rất đáng hận mà.
Không hiểu sao lão phu nhân lúc nào không trở về lại lựa ngay vào lúc này mà trở về, buộc nàng phải ngừng tay, ngại vì thân phận lão phu nhân của người, nàng lại không thể làm ra những chuyện quá phận được, chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ.
"Phu nhân, nô tỳ thấy từ sau khi Tam tiểu thư rơi hồ trở về thì giống như là thay đổi thành một người hoàn toàn khác, phong thái lại càng... "
Buổi chiều Nguyễn ma ma bị Hách Liên Thiến dạy dỗ khiến cho nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lúc này khuôn mặt nàng ta xưng phù như đầu heo, chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân nàng thương tích đầy mình đều là do phế vật Tam tiểu thư ban tặng, trong đôi mắt hiện lên một tia ngoan độc không che giấu được.
Đại phu nhân nắm chặc khăn lụa trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Bây giờ ngươi nói những lời này thì có ích lợi gì chứ? Mới vừa rồi trước mặt lão phu nhân làm sao một câu nói cũng không nói ra miệng? Còn có hai mẹ con tiện nhân Liễu thị, ngày thường được bổn phu nhân chiếu cố không ít, hôm nay vậy mà lại dám có ý nghĩ khác, hừ....!
Thấy Đại phu nhân tức giận, Nguyễn ma ma không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Phu nhân, nô tỳ đâu phải là không muốn làm chứng cho người, thật sự là lúc xế chiều nô tỳ bị Tam tiểu thư hại nên hoàn toàn không mở miệng được..."
Đại phu nhân dĩ nhiên là hiểu rõ, cho nên chỉ liếc mắt nhìn nàng rồi nói: "Cũng không biết tiểu tiện nhân kia học đâu ra được loại công phu có khí lực lớn như vậy, thật sự là làm người ta khó hiểu."
"Phu nhân nói phải, trước kia Tam tiểu thư nhát như chuột, suy nghĩ cũng không quá mức linh hoạt như vậy. Nhắc mới nhớ, người trước kia thở mạnh cũng không dám thở một tiếng, thế nhưng ngày hôm nay lại thấy không chỉ có thân thủ của nàng ta lợi hại mà ngay cả khi đối mặt với lão phu nhân, lời nói của nàng ta tuy nhỏ nhẹ nhưng lại không có chút mềm yếu nào trong đó, thật là nàng không giống như xưa!"
Hôm nay Đại phu nhân Ngọc thị cũng là bị Hách Liên Thiến liên tiếp phản kích khiến nàng dao động, trong lòng cũng không có chủ ý: "Ban đầu nếu như nàng ta vẫn còn chịu thành thật nghe lời, chờ Đại tiểu thư xuất giá, ta nghĩ nàng dù sao cũng là tiểu thư của Tướng quân phủ nên sẽ tìm người để gả nàng đi, với thân phận thứ nữa của nàng muốn làm chính thất của người ta là chuyện không thể nào nên ta định gả nàng ta cho Tam thiếu của phủ Lý Thượng thư làm thiếp thất, cũng coi như là không có lỗi với nàng ta, không nghĩ tới nàng ta lại thành Cảnh Vương phi, vả lại hết lần này tới lần khác Đại tiểu thư lại bị vạ lây, cuối cùng lại để cho nàng ta chiếm được tiện nghi!"
Nguyễn ma ma biết vị tam thiếu gia của phủ Lý Thượng thư, hắn là một con quỷ bệnh lao, liên tục dùng thuốc để giữ lại một hơi thở, để cho Tam tiểu thư gả cho hắn vẫn chỉ là làm thiếp thất, so với vị trí Cảnh Vương phi ngày hôm nay tất nhiên là khác xa một trời một vực, chẳng trách phu nhân tức giận lại như vậy.
Đại tiểu thư đích nữ Tướng quân phủ mà lại thành trắc phi của Sâm Vương, còn nữa nhân ở Tây viện không được cưng chìu kia lại thành Cảnh vương phi.
Phu nhân làm sao có thể không sinh khí?!
"Phu nhân, đừng để thân thể bị chọc giận. Trước đây Tam tiểu thư cũng là cũng là một người hiền lành, thế nhưng từ khi nàng ta được Hoàng Đế tứ hôn thì mới thay đổi thần thái, nô tỳ cho rằng Tam tiểu thư trước đây ở trước mặt phu nhân nhát gan như vậy là vì sợ đắc tội với phu nhân, liên tục quấn quít lấy Mặc Vương là bởi vì Mặc Vương không thích nàng nên nàng ta vẫn luôn giả bộ làm ra dáng vẻ đáng thương. Giờ đây nàng ta được ban cho hôn cho Cảnh vương phu nhân, hơn nữa lại có quan hệ xác thịt với Cảnh vương, hôn sự này coi như là đã định ra rồi nên nàng ta mới có thể không để phu nhân trong mắt, cũng may nàng ta còn ở bên trong phủ đến nửa năm..."
Nguyễn ma ma vừa nói vừa phân tích như thế, trong lòng Đại phu nhân dĩ nhiên là thấu suốt, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tiện nhân kia khá lắm, trước kia coi như mắt ta mù nên để cho nàng ta lừa dối nhiều lần như vậy, bây giờ có nơi ổn định rồi lại muốn trở mặt, cho nên không để ta ở trong mắt, còn làm tổn hại đến thanh danh của Đại tiểu thư, Nguyễn ma ma... Ngươi có chủ ý gì không?"
Nguyễn ma ma nhìn phu nhân một chút, nhỏ giọng mở miệng nói: "Phu nhân, hôm nay Liễu di nương và tứ tiểu thư hẳn là không phải không muốn giúp đỡ người, nô tỳ vẫn thấy kỳ lạ, người biết rõ ràng nội dung câu chuyện xảy ra ở tự viện lúc trước không nhiều, ngoại trừ phu nhân, Đại tiểu thư và nô tỳ, còn có cả Liễu di nương và tứ tiểu thư, thế nhưng vì sao Đại tiểu thư của chúng ta cũng gặp chuyện không hay ở bên trong tự viện, hết lần này tới lần khác tứ tiểu thư chỉ lo cho bản thân nàng ta. Chẳng phải căn phòng đó là của Tứ tiểu thư và Đại tiểu thư hay sao?"
Đại phu nhân cau mày, phẫn hận nói: "Ngươi nói không sai, ta chỉ lo đau lòng cho Đại tiểu thư nên chưa thông suốt mọi chuyện, ngươi vừa nói như vậy, ta ngược lại nghĩ tới lúc đầu Hoàng Hậu vẫn còn góp lời với Hoàng thượng để cho Hách Liên Xuyến thay thế vị trí của Hách Liên Thiến gả cho Mặc Vương, chẳng lẽ nói Đại tiểu thư gặp nạn đúng là.... Tốt lắm, Liễu thị đúng là một mụ tiện nhân độc ác, dĩ nhiên để con gái của mình hãm hại nữ nhi của ta! "
"Phu nhân, nô tỳ thấy việc này... Cứ làm như vậy ..."
Nguyễn ma ma ghé sát bên tai Đại phu nhân Đại phu nhân nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt hung ác của Đại phu nhân từ từ chuyển sang vui vẻ, mỉm cười nói: "Cứ làm như ngươi nói đi, dặn dò thật kỹ mấy vị ma ma ở bên trong tiểu trúc Bích Đường...."
"Vâng, phu nhân... "
Sau đó Đại phu nhân đóng chặt cửa tĩnh tâm ba ngày, giống như là đột nhiên thay đổi thành một người khác.
Sáng sớm Nguyễn ma ma dẫn theo hai đại nha hoàn và bốn nha hoàn nhị đẳng đi tới tiểu trúc Bích Đường.
Ngoài việc dẫn mấy nha hoàn hầu hạ ra bên ngoài ra thì Đại phu nhân còn sai người đưa tới bốn bộ xiêm y xuân hạ thu đông mới tinh.
Sắp bắt đầu mùa đông, lúc này Đại phu nhân đưa áo bông tới, bên trong được làm bằng những sợi thật, vào đông có áo này cũng không còn đói rét khổ cực nữa.
Đại phu nhân gióng trống khua chiêng rầm rộ để mọi người thấy nàng ta quan tâm Tam tiểu thư như thế nào, hạ nhân bên trong phủ đều cho là Ngọc thị bị lão phu nhân chỉ trích nên không dám lơ là Tam tiểu thư.
Duy chỉ có Hách Liên Thiến dường như hiểu rất rõ Đại phu nhân có tốt với mình đến vậy hay không!
Chẳng qua là chồn tặng quà cho gà như thế e rằng mấy ngày sau Đại phu nhân sẽ có hành động lớn hơn nữa.
Hai đại nha hoàn, một người gọi là Ngọc Kỳ, người kia gọi là Ngọc Tấu.
Hách Liên Thiến ngồi ở bên trong phòng uống trà, mấy ngày nay nàng thừa dịp Đại phu nhân đóng cửa tĩnh tâm không để ý đến nàng, nàng ra phủ đi đến Đồng Nhân Đường mấy lần, ngay từ đầu là vì kiếm sống nên muốn vào đó kiếm lấy một ít tiền sinh hoạt và tài chính khởi nghiệp.
Giờ đây Hoàng thượng đã tứ hôn, hôm đó Hoàng Hậu cũng nhận lời sẽ tặng sính lễ cho nàng, số tiền trong tay nàng cũng đã dành dụm đủ để nàng mở một tiệm thuốc, tiền nhiều hơn chút thì Diêm La Điện có thể xuất hiện ở thời đại này rồi, thu thập tin tức giang hồ, nuôi một nhóm tử sĩ trung thành và tận tâm vì nàng bán mạng để đề phòng những chuyện xảy ra sau này.
Mấy ngày nay nàng đang luyện chế đan dược, cổ độc của Bắc Đường Văn Cảnh càng ngày càng phát tác mạnh khiến cho nàng vô cùng lo lắng.
Hiện tại không có cách nào loại bỏ độc tố hết một lần được, nàng chỉ có thể thông qua một ít dược vật đơn giản để hóa giải một chút đau đớn của hắn.
Nhớ tới khuôn mặt tuyệt mỹ ảm đạm của Bắc Đường Văn Cảnh, trong lòng Hách Liên Thiến lại xuất hiện một tia ấm áp.
Ở nơi dị thế này, e rằng chỉ có cái người nam tử khiến nàng mất hồn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt này mới có thể làm nàng thấy thoải mái, đời này nàng cũng chỉ vì muốn bảo hộ cho hắn.
Ngọc Kỳ đi vào bên trong phòng, bưng một ấm trà hoa lài vừa mới châm vào: "Tam tiểu thư, đây là quả Hải Đường Ngọc Lộ ở vườn sau mới hái để pha nước trà, tiểu thư nếm thử một chút, nếu như cảm thấy uống ngon, sau này nô tỳ thường xuyên hái một ít rồi phơi nắng sau đó đưa qua cho tiểu thư dùng."
"Hải Đường Ngọc Lộ?" Hách Liên Thiến chớp mắt mấy cái, có chút không rõ nhìn Ngọc Kỳ.
"Đúng vậy, chính là cây nằm ở phía sau hòn non bộ, bên đó Hải Đường Ngọc Lộ đang nở rộ, quê nhà nô tỳ hay dùng cánh hoa của Hải Đường Ngọc Lộ để pha trà, nước trà không những có mùi ngọt ngào mà còn rất tốt cho cơ thể, đúng rồi, nô tỳ còn nghe nói lão phu nhân cũng rất thích uống."
Hách Liên Thiến nghe đến mấy chữ lão phu nhân cũng rất thích này liền ngẩng đầu nhìn Ngọc Kỳ.
Ngọc Kỳ bị nàng dùng cặp mắt trong suốt nhìn chằm chằm như vậy thầm giật mình trong lòng, vội vàng cúi thấp đầu xuống: "Tiểu thư uống ngon không?"
"Ừ, nước trà này không tệ, nếu lão phu nhân thích, ta đây nên tự mình đi hái rồi phơi khô, sau đó đưa đến cho lão phu nhân."
"Tam tiểu thư thật là có tấm lòng hiếu thảo, lão phu nhân biết người tặng nhất định sẽ rất vui mừng."
Ngọc Kỳ thấy Hách Liên Thiến không nghi ngờ gì nàng thì âm thầm thở dài.
Hách Liên Thiến liếc mắt về phía nàng ta, trong lòng từ từ hiện lên một tia, người này chính là đại nha hoàn Ngọc Kỳ, là người mà Đại phu nhân Ngọc thị đưa tới.
Lão phu nhân thích hoa Hải Đường Ngọc Lộ, đây là cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo đối với lão phu nhân nhưng tại sao Đại phu nhân lại không để cho Đại tiểu thư đi hiếu kính mà cứ một mực mượn lời từ miệng của Ngọc Kỳ nói ra cho nàng biết chứ.
Mấy ngày nay vừa mới yên tĩnh được một chút, xem ra có người lại không ngồi yên được.
Buộc dây cho nàng, cũng phải nhìn xem có đủ phân lượng hay không chứ!
Nếu người ta đã có 'Lòng tốt' như vậy thì nàng làm sao có thể không cảm kích chứ!