Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mẫu thân, tại sao lại là tứ muội cùng nam tử quấn lấy nhau mà không phải là tiểu tiện nhân Hách Liên Thiến chứ? Vì sao Hách Liên Thiến lúc nào cũng không có chuyện gì, còn tưởng là bắt được một màn này..."
Cơ thể Hách Liên Nhu vốn đã có chút suy yếu, vừa nghe xong lời khuyên của Đại phu nhân thì yên tâm không ít.
Hiện tại sau khi nghe được tin tức Nguyễn ma ma tới báo, tức giận đến hất bể chén thuốc: "Rốt cuộc Hách Liên Thiến đang giở trò quỷ gì? Tại sao mỗi một lần như thế nàng ta lại tai qua nạn khỏi?"
Lúc này Đại phu nhân cũng phục hồi tinh thần lại: "Ngươi là đang nói Hách Liên Thiến không có việc gì, không phải là sắp xếp xong xuôi rồi sao? Làm sao sẽ lại biến thành Hách Liên Xuyến?! Thật là đáng chết, kế hoạch tốt như vậy mà cũng bị đứa ngu xuẩn kia làm hỏng!"
"Phu nhân, bây giờ phải làm sao đây? Tam tiểu thư không những không có việc gì trái lại còn mang theo cả đám nha hoàn và bà mụ rầm rộ đi đến Phúc Lộc Viện, còn phái người đến mời phu nhân qua đó, nếu như tra được là chúng ta..."
"Hừ, việc này và chúng ta có quan hệ gì chứ? May mà ta sớm đã có chuẩn bị, ngươi còn không mau phái người đi vạch trần chyện này ra!"
"Vâng, vẫn là phu nhân nhìn xa trông rộng, nô tỳ đi ngay..."
Trong ánh mắt Đại phu nhân dường như có băng sương ngưng kết, hung hăng nắm chặt khăn lụa trong tay: "Hách Liên Thiến!"
"Mẫu thân, làm sao bây giờ? Nếu như cái tên phế vật Liễu gia thú nhận là Tử Uyển liên lạc với hắn, phái người tìm Tử Uyển ra đối chứng, lúc đó chúng ta phải làm sao đây mẫu thân..."
Hách Liên Nhu hoảng hốt lo sợ nhìn Đại phu nhân, khóe môi cũng vỉ quá lo lắng mà bắt đầu không ngừng run rẩy.
"Đừng sợ, con của ta mẫu thân mẫu thân tự có biện pháp ứng đối, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, mẫu thân tới Phúc Lộc Viện một chuyến, chuyện này tuy rằng không thành công nhưng mẫu thân của Liễu Tiêu Hiền cũng không phải là người dễ đối phó, hôm nay nhi tử của nàng ta bị Hách Liên Thiến bắt ngay tại trận, lại làm to chuyện khiến hắn mất đi mặt mũi, ngược lại ta muốn nhìn Hách Liên Thiến thoát thân như thế nào."
Phúc Lộc Viện!
Ánh mắt Hách Liên Khôn lạnh lùng giống như là hố băng quét mắt nhìn cả đám người phía dưới.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gi?"
Lúc này Hách Liên Xuyến đã phục hồi lại tinh thần, đèn đuốc xung quanh sáng trưng, nàng tuy rằng thảm hại như vậy , thế nhưng có thể mơ hồ thấy được bộ dạng của nàng lúc này.
Khắp nơi trên cơ thể Hách Liên Xuyến đều đau buốt, khi thấy Liễu di nương đứng phía sau gạt lệ thì nàng oa một tiếng, ủy khuất kêu khóc: "Di nương, hu hu hu... Cứu ta ta là ta là Tứ tiểu thư, di nương, phụ thân, phụ thân... Ta không có, ta không làm..."
"Trời ạ, thật sự là Tứ tiểu thư?!"
"Làm sao Tứ tiểu thư có thể chạy tới hậu viện cùng người vụng trộm?"
Nô tỳ các viện xung quanh bắt đầu thì thầm với nhau, Liễu di nương nghe được âm thanh kêu của nữ nhi mình, nhất thời đau lòng khủng khiếp, ngồi chồm hổm dưới đất ôm lấy Hách Liên Xuyến: "Tứ tiểu thư, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão gia... Lão gia... Chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm, Tứ tiểu thư làm sao có thể làm ra loại chuyện này được..."
Sau khi xác định được thân phận của Hách Liên Xuyến, Hách Liên Khôn thiếu chút nữa tức giận muốn hộc máu, vốn tưởng rằng là tặc tử, nhưng không ngờ lại là con gái của mình.
Trước mặt của mọi người, hắn đường đường là một vị Tướng quân mặt, thực sự là mất hết cả mặt mũi.
"Ngươi... Ngươi cái đồ nghiệt nữa này!"
Giọng nói Hách Liên Khôn nghiêm nghị giống như là muốn giống như là muốn quát Hách Liên Xuyến.
Hách Liên Xuyến kêu khóc càng sâu: "Phụ thân, nữ nhi thật sự là bị oan uổng, nữ nhi thực sự không biết, đúng rồi... Nữ nhi có người làm chứng, nha hoàn của ta có thể chứng minh, nữ nhi là vì muốn hái Hải Đường Ngọc Lộ cho lão phu nhân mới đi đến hậu viện sau hòn non bộ, ai biết tới nơi lại có một gã nam tử nhảy ra, nữ nhi cái gì cũng không biết, thực sự cái gì cũng không biết... "
"Thì ra thật là Tứ muội sao? Tứ muội, ngươi không sao chứ, xin lỗi, vừa rồi cảnh tối quá ta không có nhận ra là ngươi, thương thế của ngươi có nghiêm trọng không? Ta biết tình cảnh hiện tại của ngươi, ngươi nếu đã làm sai chuyện thì hãy nhận lỗi đi, phụ thân nhất định sẽ tha thứ cho ngươi, thế nhưng... ngươi không thể mượn danh lão phu nhân mà nói được, hậu viện sau hòn non bộ làm gì có Hải Đường Ngọc Lộ chứ? Đây không phải là ngươi muốn lừa dối phụ thân sao, hơn nữa ngươi còn mượn danh nghĩa hiếu kính cho tổ mẫu, đây không phải là muốn hãm hại lão phu nhân sao?"
"Cái gì? Ta... ta không có ý đó, phụ thân, ta không có, tổ mẫu, tổ mẫu... Xuyến nhi thật là đi hái Hải Đường Ngọc Lộ cho người, tiểu nha hoàn kia đâu rồi?!"
Hách Liên Xuyến cuống cuồng lên, khàn giọng kêu gào tên nữa nha hoàn đi chung với nàng lúc đó.
"Ngươi còn có mặt mũi nói sao, nha hoàn kia là người của ngươi, đương nhiên sẽ bao che cho ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi muốn để nàng làm chứng sao? Tứ tiểu thư, lá gan của ngươi cũng quá lớn, ngày thường đều tại ta dạy dỗ ngươi không nghiêm, lão gia, người nghiêm phạt thiếp đi..."
Đại phu nhân đang muốn quỳ xuống, Hách Liên Khôn vội vàng đỡ nàng lên: "Phu nhân không cần như vậy, đây đều là lỗi lầm của nghiệt nữ này, làm sao lại liên quan đến phu nhân cơ chứ!"
"Lão gia, chuyện này nhất định là hiểu lầm, lão gia, người tha thứ cho Tứ tiểu thư đi, Tứ tiểu thư nhất định là bị oan uổng, lão gia..."
Liễu di nương yêu thương con gái của mình, thấy không có người vì Hách Liên Xuyến cầu tình, Hách Liên Xuyến còn ngu xuẩn kéo lão phu nhân vào chuyện này.
Rốt cuộc vì con gái của mình, Liễu di nương quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu trước Hách Liên Khôn: "Lão gia, lão gia, chuyện này cần phải điều tra cho rõ, Tứ tiểu thư tuyệt đối không làm ra loại chuyện như vậy..."
"Sự thực xảy ra trước mắt, đây là nữ nhi của ngươi, ngươi còn muốn nói cái gì nữa! Đều do ngươi dạy hư nữ nhi của mình."
Hách Liên Khôn chất vấn Liễu di nương, tối nay Liễu di nương thật sự là bị kích thích, một mặt là nữ nhi thân sinh của nàng, mặt khác người kia lại là cháu ruột của nàng.
Nàng...
Hết đường chối cãi...
Cả người Liễu Tiêu Hiền đều là vết thương, khuôn mặt sưng tấy, miệng bị che kín, đầu óc cũng minh mẫn hơn, phát ra âm thanh ô ô ô.
Thân phận Liễu Tiêu Hiền đặc biệt, hắn là con trai duy nhất của phủ Khanh Vĩnh Hậu.
Mẫu thân lại là quận chúa Đức Huệ, tuy rằng Hách Liên Khôn nóng giận vì hắn phá hư danh dự nữ nhi của ông ta, thế nhưng bây giờ việc đã đến nước này, ngoại trừ để cho Liễu Tiêu Hiền thú nhận cấu kết với Hách Liên Xuyến, cũng là chuyện tốt đối bới hai người, không nghĩ ra phương pháp khác để bịt miệng người khác.
"Còn không mau cởi trói cho biểu thiếu gia!"
Đại phu nhân thấy Liễu Tiêu Hiền thê thảm như vậy, than thở hết sức lo lắng nói: "Anh em bọn họ đang yên đang lành lại biến thành cái bộ dạng như thế này, Tam tiểu thư ngươi ra tay cũng thật là độc ác."
Hách Liên Thiến đứng ở một bên, sắc mặt nhàn nhạt, nghe được Đại phu nhân nói, lập tức mở miệng: "Mẫu thân, Thiến nhi chưa thấy qua biểu ca Liễu gia, thật sự là... Hơn nữa đây là do nha hoàn và bà mụ trong viện ra tay, Thiến nhi là một cô gái yếu đuối làm sao có thể đánh biểu ca bị thương thành cái bộ dáng này được chứ!"
Ánh mắt Hách Liên Thiến rơi xuống trên người của Đại phu nhân, nhiều hứng thú nhìn nàng một cái, Đại phu nhân tức giận đến hung hăng nắm chặt khăn tay, trong bụng thầm mắng đồ tiểu tiện nhân này thật gian xảo, thế nhưng nét mặt nàng ta lại rất bình tĩnh, điềm tĩnh nhìn Hách Liên Thiến, tiếc hận nói: "Mặc dù là nói như vậy, thế nhưng nếu như lúc đó Tam tiểu thư nhận ra người đó là Tứ muội của ngươi thì hẳn là không để mặc cho sự việc phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi như thế!"
Chuyện này còn trách móc do nàng sao?
Hách Liên Thiến nghĩ thầm, hừ...thứ nhất là Bản tiểu thư không có vụng trộm, thứ hai nàng cũng không có hại người, chuyện này từ đầu đến cuối đều là do các người âm mưu làm hại ta, ta mới là người bị hại, Đại phu nhân là người không biết xấu hổ đổ hết mọi chuyện lên đầu nàng, sự tình bại lộ, nàng ta còn muốn hắt nước bẩn lên lão nương sao?!
Đại phu nhân vài ba câu liền đem trọng tâm câu chuyện chuyển hướng về phía Hách Liên Thiến, trong lòng Hách Liên Khôn vốn là đang tức giận, bây giờ nghe Đại phu nhân nói như vậy liền cảm giác lời nói của Đại phu nhân rất có lý.
Đáng lẽ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng Hách Liên Thiến lại phô trương trói người kéo đến đây, làm ầm ĩ thành tình trạng như bây giờ, nếu như lan truyền ra ngoài, mặt mũi của Tướng quân phủ làm còn nữa?!
Ánh mắt của hắn giống như rắn độc rời xuống trên người Hách Liên Thiến, tìm tòi nghiên cứu.
Từ lúc nào mà Hách Liên Thiến nhát như thỏ đế lại biến thành một người có dáng vẻ không sợ hãi chuyện gì chứ?!
"Được rồi, lập tức phái người mời người của Liễu gia tới đây, những người có mặt chứng kiến chuyện này nhớ rõ ngậm chặt miệng lại cho ta, nếu như ngày mai tin đồn bị truyền ra ngoài, ta sẽ truy hỏi các ngươi."
"Thế nhưng lão gia, bên trong phủ người biết chuyện này cũng không dưới mười người, làm sao có thể giấu diếm được?! "
Đại phu nhân lại là nhìn Hách Liên Thiến bên cạnh: "Tam tiểu thư lần này ngươi thật đúng là có lòng tốt làm hỏng việc nha."