Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại môn của Tướng quân phủ chưa mở, mọi người vẫn còn đang ngủ say thì đã có người đến gõ cửa.
Thị vệ canh gác trước cửa chạy ra mở cửa thì lại thấy người tới cửa rõ ràng là một kẻ ngồi xe lăn, người này không ai khác chính là Cảnh Vương điện hạ!
"Thuộc hạ tham kiến Vương gia! "
Bắc Đường Văn Cảnh ngồi trên xe lăn, mặc bộ cẩm y hoa phục, khuôn mặt anh tuấn có phần nhợt nhạt, tinh thần dường như không được tốt.
Nhưng lại rất 'Ôn nhu' Vừa cười vừa nói: "Bản vương không có làm phiền chứ?"
Thị vệ giữ cửa vừa nghe thấy thế lập tức run rẩy, một người trong đó chạy vào bên trong phủ bẩm báo, tên còn lại thì cẩn thận trả lời Vương gia: "Vương gia xin mời."
Thị vệ kia chẳng biết tại sao, rõ ràng Cảnh vương ngồi ở trên xe lăn trước mặt hắn không có bất kỳ lực công kích hay uy hiếp nào nhưng lại khiến hắn sợ hãi.
Tuy rằng hắn cười nói vui vẻ như thế nhưng mà trong tròng mắt thì dường như tràn ngập nồng đậm sát ý, khiến tên thị vệ này thiếu chút nữa quỳ ngay tại chỗ.
Hắn khẩn trương hít một hơi, cau mày có chút cảm giác mình thật sự là quá mức mất mặt, không phải là cái phế vật thôi sao.
Hắn nghĩ tới đây lại nhìn vẻ mặt ôn hoà của Bắc Đường Văn Cảnh, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh hiện lên một tia quang mang sắc bén đầy nguy hiểm, nhưng khóe môi anh đào lại khẽ động: "Ngươi không sao chứ?"
"A? Vương gia, thuộc hạ không có việc gì, thuộc hạ vô sự..."
Mồ hôi lạnh của tên thị vệ đổ xuống liên tục, vội vàng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Bắc Đường Văn Cảnh thấy vậy liền dặn dò Thính Phong ở sau lưng: "Đưa khăn tay của Bổn vương tặng cho vị huynh đệ này!"
"Vâng, Vương gia."
Thính Phong nhướng mày, cười lạnh đem khăn lụa băng tàm mà Bắc Đường Văn Cảnh thường dùng đưa cho hắn, còn không quên nói với tên thị vệ kia rằng: "Vương gia chúng ta ban thưởng của ngươi!"
"Thuộc hạ cám ơn Vương gia.. "
Tên thị vệ kia run rẩy tiếp nhận chiếc khăn tay, lại nghe Thính Phong nói: "Ai nha, thật ngại quá, cơ thể Vương gia chúng ta không tốt, mới vừa rồi trên đường vừa ói ra máu, ngươi không ngại chứ? "
Nào dám để ý chứ!
Đây chính là Vương gia bị ruồng bỏ!
Vương gia đã ban cho đồ vật, nào dám không nhận chứ!
Thế nhưng thiên hạ này không người nào không biết máu của Cảnh vương khác thường, trời sinh mang theo chất độc, đụng vào sẽ lập tức chết ngay.
Thị vệ thoáng cái quỳ rạp xuống đất: "Vương gia tha mạng, Vương gia! "
"Ngươi làm sao vậy?" Bắc Đường Văn Cảnh rất ôn nhu định đưa tay đỡ hắn dậy, thị vệ sợ đến lập tức lui về phía sau: "Vương gia... Mời ngài vào mời ngài vào... "
Hắn cũng không muốn chết, Vương gia muốn vào Vương phủ vậy hãy để cho hắn tiến vào là được.
Giữa việc hắn không canh giữ tốt sân viện để Tướng quân trách phạt và tiếp nhận lấy khăn tay do Vương gia ban thưởng mà trực tiếp bị độc chết, lý trí hắn vẫn lựa chọn cái đầu tiên.
"Cảnh Vương điện hạ đến...."
Thị vệ vị ban nãy chạy đi bẩm báo đang vội vội vàng vàng chạy về thì thấy Cảnh vương dẫn người hiên ngang hùng dũng bước vào phủ.
Hắn ngạc nhiên trừng mắt nhìn tên thị vệ đang Cảnh vương vào phủ, ánh mắt đảo qua.
Tướng quân phu nhân đang chuẩn bị rời giường, để cho hắn dẫn Cảnh Vương điện hạ tới phòng khách trước, hắn còn chưa kịp làm gì thì người này làm sao lại đi tới hậu trạch rồi?
Ngươi còn như chân chó dẫn đường?
Sắc mặt thị vệ kia trắng bệch, hướng về phía hắn lắc đầu, tựa hồ muốn nói ngươi cũng vờ ngớ ngẩn đi, nếu ngươi dám ngăn cản thì ngươi phải nhận lấy khăn tay đầy máu độc, lúc đó đừng trách người huynh đệ là ta không nhắc nhở ngươi.
"Vương gia, Tướng quân nhà của chúng ta mời ngài đến phòng khách, nội phòng khách đã chuẩn bị trà thơm và điểm tâm... "
Thị vệ dẫn theo quản gia bên trong phủ, quản gia cung kính nói.
"Không cần, bản vương là tới gặp Vương phi, cũng không phải là nhàn rỗi tới uống trà!"
"A?" Sắc mặt quản gia cứng đờ, có chút khó khăn nói: "Tam tiểu thư hiện tại... Tướng quân và phu nhân lập tức tới ngay, người xem... "
"Khụ khụ... Ngươi ngăn Bổn vương gặp Vương phi sao? Ngươi là có ý gì? "
Sóng mắt Bắc Đường Văn Cảnh mang theo ý cười giống như là đang nói đùa, thế nhưng giọng nói lại lạnh lẽo như tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Quản gia nào chịu được cảm giác như vậy nên vội vàng trả lời: "Không không không, nô tài mới không dám, Vương gia thứ tội, Vương gia hãy đến phòng khách trước, nô tài đi bẩm báo với Tướng quân mời Tam tiểu thư đến!"
Quản gia nghĩ thầm, phải làm sao bây giờ?
Đêm qua Tam tiểu thư bị phạt còn đang quỳ ở từ đường, tại sao mới sáng sớm mà Vương gia đã tới đây rồi?
Còn chọn ngay thời điểm trong phủ vừa xảy ra chuyện, thật là khiến cho mọi chuyện hỏng bét hết.
Vả lại cứ coi như là tới gặp Tam tiểu thư đi chăng nữa thì bình thường không phải là nên tới chào hỏi Tướng quân hay sao? Trực tiếp vào khuê phòng nữ tử gặp mặt là đạo lý gì chứ?
Xem ra không chỉ có cơ thể Cảnh vương tàn phế mà đầu cũng chắc chắn là hư hỏng rồi, không có đạo lý chút nào.
"Cút ngay, cơ thể của Vương gia nhà chúng ta không tốt, không thể ở bên ngoài quá lâu, cẩu nô tài ngươi có ý gì chứ? Để cho Vương gia chờ lâu như vậy mà còn muốn người chờ nữa sao? Ngươi còn không mau tránh ra!"
Thính Phong không nhịn được vừa muốn rút kiếm ra, bầu không khí thoáng cái liền trầm xuống.
Quản gia lập tức quỳ rạp xuống đất: "Vương gia bớt giận Vương gia bớt giận, không phải là nô tài không dẫn ngài đi, thật sự là... "
"Vương phi đâu? "
"Vương phi... Tam tiểu thư... Tam tiểu thư... "
"Rốt cuộc cẩu nô tài nhà ngươi có nói hay không? Vương gia hỏi một câu mà ngươi ấp úng nãy giờ, ngươi bất kính như vậy hay là nên thẳng tay chém chết cho rồi."
Thính Phong rút thanh kiếm ra kê ở cổ quản gia, quản gia lập tức bị dọa sợ đến xụi lơ trên đất.
"Nô tài nói, nô tài nói, Tam tiểu thư ở từ đường... "
...
Bên trong từ đường!
Hách Liên Thiến vốn là nên quỳ ở chỗ này ba ngày ba đêm, nhưng mà Hách Liên Thiến nàng là ai chứ?
Nàng cũng không có nghe lời như vậy!
Nơi này là phòng tối, không người giám thị, tại sao nàng phải quỳ?
Ngu sao?
Cho nên cả đêm nàng ngủ ở đây, lúc này nàng đang lựa một ít điểm tâm, còn không quên lẩm bẩm vài câu với bài vị tổ tông: "Hách Liên gia đối với ta cũng đâu có gì lạ lẫm đâu ha, là Hách Liên Khôn nhốt ta ở nơi này, tuy rằng ta không có đồ để ăn cũng không thể chết đói nhưng mà các người xem, bày nhiều đồ ăn như thế các người cũng không ăn được, không ăn thật sự rất lãng phí. Chớ trách chớ trách, muốn trách chỉ có thể trách Hách Liên Khôn đem ta nhốt ở chỗ này, chuyện này cùng ta không có chút liên quan nào hết nha..."
Ở đây ngoại trừ thờ cúng bánh ngọt, còn có một chút cơm, và vài con gà, vịt, dê.
Sau khi Hách Liên Thiến ăn uống no đủ liền giữ lại máu gà...
Nghe được ngoài cửa có âm thanh, Hách Liên Thiến lập tức giả bộ nhu thuận quỳ trên mặt đất, đột nhiên cửa phía sau bị mở ra.
Chỉ nghe được tiếng quản gia bên trong phủ run rẩy nói: "Vương gia, đây là từ đường."
Hách Liên Thiến vừa nghe thấy thế lập tức có hưng phấn muốn xoay người, nhào vào trong lòng người nam tử nàng nhung nhớ nhiều ngày mà không gặp được, chẳng qua là ngại vì tình huống hiện tại nàng nàng vẫn là nên nhẫn nhịn một chút, tâm tình cũng không dằn nổi.
"Thiến Thiến? "
Giọng nói của Bắc Đường Văn Cảnh dịu dàng như nắng ấm từ phía sau truyền đến, Hách Liên Thiến lập tức phản ứng lại.
Trực tiếp ôm bụng, phun ra một ngụm máu rồi ngã trên mặt đất, bắt đầu le lên: "Vương gia, ngươi đừng vào đây...khụ khụ... Ở đây... Nơi này có độc!"
Phụt....
Trong nháy mắt mấy ngụm máu tươi trong miệng nàng phun ra, con mắt đảo một vòng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Thiến Thiến! "
Mọi người khiếp sợ!