Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong tứ nương bị nàng trừng mắt một cái, sợ đến buốt hết sống lưng, há miệng muốn kêu to nhưng mà ̣lại phát hiện ra nàng ta không phát ra tiếng được.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng a a a há to mồm, hốt hoảng nhìn về phía mọi người, không có người nào phát hiện nàng không thể mở miệng nói, còn tưởng rằng nàng đã bị dọa sợ.
Tam tiểu thư máu lạnh bạo lực như vậy, bọn họ ai dám đụng vào!
Hách Liên Thiến nhìn về phía Phong tứ nương nhíu mày, nhỏ giọng ở bên tai nàng vừa cười vừa nói: "Sau này dám khi dễ người của bản tiểu thư nữa thì ta không chỉ khiến ngươi câm thôi đâu! Nhớ kỹ cho bản tiểu thư!"
Phong Tứ Nương hoảng sợ nhìn, không nghĩ rằng bản thân nàng không thể nói được lại là do tiểu thư phế vậy trước mắt động tay động chân.
Làm thế nào nàng có thể làm thế?!
Nàng sợ hãi bản năng bắt lấy cánh tay Hách Liên Thiến, thế nhưng thân ảnh Hách Liên Thiến chợt lóe lên rất nhẹ nhàng lui về phía sau, cả người Phong tứ nương liền ngã nhào xuống đất.
Lớn tiếng gào khóc nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào.
Dáng vẻ rất buồn cười.
Hách Liên Thiến nhìn nàng, lạnh lùng cười nói với mọi người: "Cái này là do bọn cẩu nô tài dám ở sau lưng chủ nhân làm càn, hôm nay bản tiểu thư chỉ trừng phạt nhẹ, về sau nếu có ai dám đụng vào với người của bản tiểu thư, bản tiểu thư nhất định sẽ khiến cho số phận người đó so với Phong tứ nương còn thảm hơn gấp trăm lần! Hừ, Thủy Tâm, chúng ta trở về, hôm nay bản tiểu thư mời người đến Tụ Phúc Lâu ăn!"
Thủy Tâm đã sớm kinh ngạc đến suýt nữa thì rớt cả quai hàm xuống, nàng nhanh chóng duổi theo phía sau Hách Liên Thiến rời khỏi phòng bếp.
Sau khi mọi người thấy nàng đi rồi mới dám bùng nổ, nhưng lại không dám nhanh mồm thảo luận về Tam tiểu thư nữa, hôm nay Tam tiểu thư ra tay quá độc ác, khiến bọn họ vô cùng lo sợ.
"Phong tứ nương, ngươi làm sao vậy? Tam tiểu thư đã đi xa, ngươi nói chuyện đi, Phong nứ nương... "
...
Trở lại hậu viện, Hách Liên Thiến liền chuẩn bị cải trang, nói là dẫn theo Thủy Tâm ra ngoài ăn cơm nhưng lại không thay đổi trang phục thì không được.
Thủy Tâm vẫn theo sát nàng, tò mò hỏi: "Tiểu thư, ngày hôm nay người thật sự là rất lợi hại nha, bọn người Phong tứ nương đều bị dọa sợ đến nói không ra lời!"
"Hừ, nàng nói không ra lời không phải là nàng bị dọa mà là do bản tiểu thư phế đi giọng nói quạ đen của nàng ta."
"A? Tiểu thư..."
Thủy Tâm không dám tin nhìn nàng chằm chằm, tiểu thư vẫn là tiểu thư trước đây không có thay đổi, thế nhưng tiểu thư rốt cuộc tại sao lại trở nên lợi hại như vậy?
"Thủy Tâm, ngươi đi ra ngoài tìm hai bộ nam trang đến đây!"
"Hả?!"
"Nhanh đi!"
"A...dạ."
Hạ Minh Yên ngồi trước gương đồng nhìn Thủy Tâm rời khỏi, đột nhiên dùng tay lau gương mặt mình một cái, nhanh chóng phát hiện kỹ xảo trong đó, bỗng nhiên nàng vén lên...
Trong gương đồng lập tức xuất hiện một vẻ mặt hoàn toàn khác!
"Hừm... Quả nhiên là như vậy!"
Bên trong gương đồng xuất hiện một nữ tử, đôi mắt toát ra vẻ trí tuệ, nước da như tuyết, môi hồng răng trắng, lông mi dường như viễn sơn không cần trang điểm mà vẫn dài.
Quả nhiên là một đại mỹ nhân a.
"Gương mặt đẹp như vậy khó mà kiếm được!"
Hách Liên Thiến sờ lên gương mặt, mừng rỡ như điên, khi sống lại vào ban sáng nàng đã cảm thấy gương mặt này có gì đó khác lạ, trên mặt của người bình thường làm sao lại xuất hiện một vết bớt lớn như vậy chứ!
Đưa ta sờ thử, nàng liền phát hiện gương mặt này che đậy huyền cơ.
Rốt cuộc là người nào đã làm một mặt nạ tinh xảo như vậy trên mặt nàng, che giấu đi dung nhan vốn có?
Vô số điều mà nàng hiện tại cũng nghĩ không ra, trước tiên không cần quá lo lắng.
Hôm nay thấy chỗ ở của nàng đơn sơ như vậy, Hách Liên Thiến chỉ cảm thấy phiền não, nàng phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Có câu dựa vào lão thiên chi bằng dựa vào chính mình, có tiền mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn.
Chờ khi Thủy Tâm trở lại thì Hạ Minh Yên đã đem mặt nạ đeo lại, hai người sử dụng bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày của gã sai vặt bên trong phủ, sau đó Hách Liên Thiến nhanh chóng mang theo Thủy Tâm đi cửa sau ra ngoài.
"Tiểu thư, chúng ta như vậy... Thực sự không sao chứ?"
Đi tới cửa Tụ Phúc Lâu, Thủy Tâm có chút khẩn trương kéo ống tay áo Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến hăng hái vỗ vai nàng: "Yên tâm đi, về sau theo bản tiểu thư, bản tiểu thư nhất định cho ngươi được ăn sung mặc sướng!"
Hai người đang muốn vào cửa thì có một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh các nàng, đúng lúc chặn lối đi của hai người.
Hách Liên Thiến có chút không vui nhíu mày, vừa định mở miệng nói thì rèm trên xe ngựa bị mở ra.
Từ bên trong bước ra là một nam tử áo đỏ, tướng mạo yêu nghiệt.
Người tiến ra sau hắn là người mà Hách Liên Thiến biết.
Người này chính là tên nam tử áo trắng mà buổi sáng nàng hăng hái làm việc nghĩa ở bên hồ cứu hắn, Bắc Đường Văn Cảnh!
Bắc Đường Văn Cảnh vẻ mặt nhợt nhạt, sau khi từ bên trong xe bước xuống liền có thị vệ tiến lên đặt xe lăn cho hắn, đợi hắn ngồi vững vàng, nam tử áo đỏ bên cạnh lại thuận tiện lo lắng nói: "Hôm nay có rất nhiều người, sớm biết như thế nên đến chỗ khác tốt hơn."
"Tiểu thư, là... người kia là...người kia là Thất hoàng tử mà chúng ta cứu buổi sáng a. Tại sao lại gặp ở đây, nghe nói cơ thể Thất hoàng tử không tốt, tại sao lại ra ngoài phủ, nhưng trọng yếu nhất là hôm nay chúng ta đã chạm mặt hai lần, thật đúng là rất có duyên nha!"
Hách Liên Thiến nhàn nhạt liếc mắt về phía người kia, lại phát hiện người nọ đột nhiên quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Hách Liên Thiến ngẩn người liền dắt tay của Thủy Tâm: "Đi thôi, ngươi quản hắn là ai làm gì, người nào so với người nào cao quý hơn ta không quan tâm. Chết đói đến nơi rồi!"
Hách Liên Thiến kéo cánh tay Thủy Tâm, bình tĩnh đi qua người Bắc Đường Văn Cảnh và Nam Cung Khiếu, hoàn toàn không thấy thèm để ý hai người kia.
Nhìn bóng lưng của nàng, Nam Cung Khiếu lập tức lại trở nên hứng thú: "Cảnh, nàng...nàng cư nhiên lại mặc nam trang, ngươi thấy thế nào? Ta cứ cảm thấy có chút ý tứ, thấy ta ngọc thụ lâm phong dễ nhìn như thế mà lại không đếm xỉa ta."
Bên trong Tụ Phúc Lâu rất đông khách, bọn tiểu nhị bưng thức ăn khéo léo từ sau phòng bếp nối đuôi nhau ra ngoài.
Hách Liên Thiến và Thủy Tâm rất vất vả mới tìm được một góc yên tĩnh, ở vị trí cửa sổ phía tây lầu hai rất tối.
"Tiểu thư, thật nhiều người a, chẳng lẽ chúng ta không sợ bị người nhận ra ư?"
Vẻ mặt Thủy Tâm lo lắng nhìn.
Hách Liên Thiến lau gò má một cái, nhìn nàng vừa cười vừa nói: "Ngươi nghĩ dáng vẻ hiện tại này của ta còn ai có thể nhận ra được?"
Thủy Tâm nghiêm túc nhìn chằm chằm Hách Liên Thiến một hồi rồi nói: "Tiểu thư, cũng là ngươi thông minh a."
Vết bớt màu đỏ trên mặt Hách Liên Thiến không thấy nữa là do trước khi ra cửa nàng đã dùng rất nhiều son phấn che lại, hơn nữa nàng lại mặc nam trang, người khác thấy sẽ cho rằng nàng là nam nhân mặt trắng thôi, làm sao nhận ra nàng hay là phế vật xấu xí Tam tiểu thư của Tướng quân phủ chứ!