Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy quả táo vốn còn hoàn chỉnh nằm trên đầu cung nữ lúc này chẳng những tách ra làm đôi mà vỏ quả táo còn rớt ra thành vòng không hề đứt ra.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở trong điện đều bất động, chỉ sợ các vị võ tướng ở đây đều không thể làm được như vậy.
Thế nhưng người được gọi là phế vật Hách Liên Thiến hôm nay lại làm được!
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hách Liên Thiến hiện lên một tia châm biếm: "Công chúa, đa tạ!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt vốn còn tưởng là mình đã nắm chắc phần thắng, ngay lúc Hoàng thượng đang muốn chính miệng chứng nhận mong muốn trong lòng nàng.
Có điều là lại bị Hách Liên Thiến 'nhanh chân đi trước'!
Nàng xấu hổ và giận dữ muốn ngăn lại, đối mặt với vẻ tự kiêu của Hách Liên Thiến, nàng thật sự giận đến muốn phát điên.
Tại sao?
Tại sao có thể như vậy! Rốt cuộc là tại sao chứ, nàng là phế vật mà.
Vốn là muốn xem nàng bị xấu mặt, kết quả kẻ bị xấu mặt lại chính là bản thân nàng.
Ánh mắt nàng đỏ lên, nhìn về hướng Duệ Thân Vương, thấy ánh mắt Phượng Duệ Uyên chuyên chú nhìn chằm chằm Hách Liên Thiến bên cạnh, luồng khí oán hận trong lòng Bắc Đường Hinh Nguyệt càng trở nên mãnh liệt hơn.
Kết quả này, Thánh Hoàng cũng vô cùng ngạc nhiên, không thể đoán trước được.
Không nghĩ tới kết quả lại như thế này!
Tâm tình của hắn nặng trĩu, không nghĩ tới Bắc Đường Hinh Nguyệt thất bại, vả lại còn bại trước một cái phế vật, thất bại thảm hại.
"Trận thứ nhất, Tam tiểu thư Hách Liên phủ thắng!"
Thông qua nhận định của ba người làm chứng, Hách Liên Thiến thu được thắng lợi.
Đáng lẽ ngay sau đó muốn tiến hành cuộc so tài tiếp theo, nhưng lúc này Hách Liên Thiến lại bảo dừng.
Mọi người không hiểu, Hách Liên Thiến chỉ vào cung nữ bên cạnh đã sớm bị hù dõa sợ ngây người quỳ trên mặt đất nói: "Nàng làm sao bây giờ?"
Thánh Hoàng nhướng mày nói: "Cung nữ lớn mật, kêu ngươi mang cái bàn lên mà ngươi lại dám giở trò, ngươi nghĩ ngươi gánh vác được việc này sao?!"
Cung nữ bị dọa sợ đến lập tức hồi thần, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ thực sự không biết cái bàn kia tại sao lại bỗng nhiên bị gãy, nô tỳ không phải cố ý! Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a!"
"A, ngươi không phải cố ý, ngươi chính là cố ý! Cái chân bàn rõ ràng là bị cưa gãy. Người nào sai khiến ngươi làm như vậy, nếu như ngươi không nói sự thật... Đúng rồi, dưới tàng cây ở hậu viện Cảnh Vương phủ có một đám kiến, thật là đáng yêu, so với con kiến bình thường thì hình thể to hơn gấp mười lần, ở Cảnh vương phủ có một con mèo bản lĩnh dưới tàng cây đó ngủ, ngươi đoán kết quả như thế nào? Ha ha, vừa nhìn lại thì còn mèo kia chỉ còn lại một bộ xương khô, ngươi nói nếu ta đưa ngươi đến đó thì như thế nào a?!"
"A, Hoàng Hậu cứu mạng, Hoàng hậu nương nương cứu mạng a, Hoàng hậu nương nương..."
"Ta để cho ngươi nói thật, ngươi lại gọi Hoàng hậu nương nương làm gì? Chẳng lẽ là Hoàng hậu nương nương bảo ngươi làm như thế sao?"
Hách Liên Thiến ngẩng đầu, cười nhìn Hoàng Hậu Hoàng Hậu kinh hãi vội vàng nói: "Người đâu, cung nữ này nói năng bậy bạ, nhiễu loạn cuộc so tài, trước tiên mang xuống thẩm tra lại."
Hách Liên Thiến nhìn Hoàng Hậu lộ ra bộ dáng chột dạ, gương mặt sợ hãi không còn chút máu thế này, trong lòng cười nhạt, vốn là nói cảm ơn mẹ nàng đã cứu nàng một mạng, muốn báo ân Hoàng Hậu, thực ra tất cả chỉ là dối trá.
Dùng thủ đoạn của mình khiến toàn bộ người trong thiên hạ ca công tụng đức của nàng ta, hừ, thực sự là vô sỉ!
Lúc này đây, vì giúp đỡ Bắc Đường Hinh Nguyệt mà lại dùng loại thủ đoạn trơ trẽn này, hôm nay sợ bại lộ nên dự định muốn giết người diệt khẩu sao?
Thánh Hoàng cũng thấy không hợp lý, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cực kỳ khẩn trương, vẫn còn cố gắng trấn định: "Hoàng thượng, trận thứ hai có phải muốn Mộ Dung tiểu thư ra sân hay không?"
Nói sang chuyện khác như thế, mọi người trong điện không nói không có nghĩa là không hiểu mấu chốt trong đó.
Thể diện Thánh Hoàng mất hết, vẫn còn phải tiếp tục sắp đặt cuộc so tài kế tiếp.
"Hoàng thượng, trận thứ hai thần nữ muốn cùng so tài khiêu vũ với Tam tiểu thư!"
"Chuẩn!"
Khiêu vũ?
Hách Liên Thiến nhìn Mộ Dung Uyển đứng dậy theo bản năng che bụng dưới của mình, trong lòng cười nhạt: Nếu như đã mang thai, vẫn còn muốn so tài với nàng sao? Như thế chẳng khác gì coi thường mạng sống của đứa trẻ và an nguy của người mẹ chứ! Thắng đối với nàng ta thật sự quan trọng như vậy sao?
Hôm nay tuy rằng cơ thể Mộ Dung Uyển có chút không khỏe, thế nhưng kế tiếp hai trận các nàng đều phải thắng, thua mất một trận rồi, nàng lại thua nữa thì Hách Liên Thiến sẽ thắng.
Nàng không thể thua! Đây là cơ hội để nàng khiến Hách Liên Thiến bị nhục nhã trước mặt mọi người, để níu kéo ánh mắt của Mặc Vương quay về phía nàng một lần nữa, nàng tuyệt đối không thể thua!
Cục cưng, ngươi nghe lời một chút, mẫu thân không thể thua, mẫu thân thắng, sau này mẹ con chúng ta sẽ có thể đắc ý mà ngẩng cao đầu, ngươi biết không?!
Thấy nàng khăng khăng muốn nhảy, Hách Liên Thiến đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đến ngăn cản, làm đại phu, nàng đã đoán được trước rằng bộ dạng của Mộ Dung Uyển sau khi nhảy xong nhất định sẽ khác thường, điều này nàng không thể không thừa nhận!
Nếu chính nàng tự muốn tìm đường chết thì đừng trách kẻ nào hết!
Mộ Dung Uyển múa quả thực tốt hơn cả Bắc Đường Hinh Nguyệt, dáng múa của nàng nhẹ nhàng, người khẽ lay động như chim yến, cơ thể mềm mại như mây, hai cánh tay mềm mại không xương.
Dáng múa như đóa hoa sen, dường như là đóa hoa bay lượn với hồ điệp, dường như nước chảy xiết không ngừng trong khe suối, dường như ánh trăng soi sáng cả khe núi, dường như viên châu trong suốt nhẹ lay động trong lá sen, mọi người thấy như mê như say, không cách nào cưỡng lại được.
Sau khi múa xong, sắc mặt Mộ Dung Uyển trở nên khó coi, cơ thể khẽ run rẩy, lúc đó mọi người còn chưa tỉnh lại nên không nhìn thấy.
Chỉ có Hách Liên Thiến phát giác ra.
"Tốt, kỹ thuật múa của Mộ Dung tiểu thư quả nhiên xuất sắc!"
"Đa tạ Hoàng thượng khích lệ!"
Mộ Dung Uyển tự tin sung mãn ngồi xuống, tay che dưới bụng, mím môi, nhìn về phía Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến khinh thường quét mắt nhìn nàng, sau đó xoay người lên sân khấu.
Hách Liên Thiến vừa lên đài, mọi người liền bắt đầu đưa mắt nhìn chăm chú ở trên người nàng, hôm nay nàng gây cho mọi người chấn động thật sự là quá lớn, thế cho nên tất cả mọi người đang mong đợi nàng sẽ phản kích như thế nào!
Cuộc so tài này rất đáng để xem.
Trên bàn Bắc Đường Văn Cảnh chẳng biết lúc nào có một cây đàn cổ, tiếng đàn vang lên, Hách Liên Thiến múa theo điệu nhạc.
Chỉ thấy tay áo nàng lay động, vòng eo khẽ xoay vũ, y phục tung bay, giống như tiên tử trên chín tầng trời vậy, xinh đẹp không thể tả.
Thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại xung quanh, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, chọc say lòng người.
Điệu múa của nàng như là có thêm linh hồn vậy, đoạt lấy lòng người, làm cho ánh mắt mọi người liên tục vương vấn ở trên người nàng, rồi lại dễ dàng quên đi vết bớt trên gương mặt nàng.
Tiếng đàn của Cảnh vương cùng điệu múa của Hách Liên Thiến phối hợp nhịp nhàng, tiếng đàn uyển chuyển du dương, Hách Liên Thiến linh động nhảy múa, bỗng nhiên một con bướm ngũ sắc bay vào trong điện, tiếp đó lại một con rồi một con nữa.
Hơn mười con bướm vây lượn xung quanh nàng, bay cao bay thấp, bay lượn theo ống tay áo của nàng, vui sướng nhảy múa.
"Đây là bươm bướm?! Tại sao lại có bươm bướm xuất hiện?"
"Rõ ràng hiện tại là đầu đông, bươm bướm từ đâu bay tới? Ngự hoa viên cách Chiêu Dương Điện rất xa, coi như là bươm bướm của Ngự hoa viên cũng sẽ không bay vào Chiêu Dương Điện, hơn nữa... Đầu mùa đông ở Ngự hoa viên tuyệt đối sẽ không có bươm bướm xuất hiện."
"Bươm bướm thật xinh đẹp a, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bươm bướm đẹp như vậy, cho dù là có bươm bướm thì tại sao lại bay vào Chiêu Dương Điện lúc ban đêm chứ?! Chẳng lẽ là bị điệu múa của Cảnh Vương phi thu hút mà tới sao?"
"Thật sự là bươm bướm! Là thật! Thật kỳ diệu. Cảnh Vương phi không những múa vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn có thể thu hút có bươm bướm, thực sự là kỳ diệu mà!"
...
Điệu múa còn chưa hoàn thành, mọi người cũng đã bắt đầu hưng phấn, bầu không khí trong điện thoáng cái đột nhiên thay đổi.
Mộ Dung Uyển run rẩy dùng ngón tay che bụng dưới, vẻ mặt không tin nhìn một màn trước mắt.
Tại sao có thể?