Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại sao thành ra như vậy?
Tại sao có thể như thế chứ?
Hách Liên Thiến, người nữ nhân này làm sao có thể múa đẹp như vậy, hơn nữa còn thu hút cả bươm bướm, rốt cuộc nàng là ai?!
Nàng không phải là phế vật sao?
Hết rồi, kết thúc rồi, nếu như trận thứ hai nàng thắng được thì hôm nay các nàng....
Mộ Dung Uyển nóng nảy nhìn thoáng qua Bắc Đường Hinh Nguyệt, lúc này sắc mặt của Bắc Đường Hinh Nguyệt cũng vô cùng khó coi.
"Thật đẹp a! Vương phi múa theo tiếng đàn của Cảnh vương vậy mà có thể thu hút được rất nhiều bươm bướm đẹp mắt vào đầu đông như thế, ván này dĩ nhiên là Vương phi thắng. Mọi người chắc hẳn cũng không có ý kiến khác đúng không?!"
Thánh Hoàng vẫn không nói chuyện, ba người công chứng đã có kết luận.
Ván thứ hai vẫn là Hách Liên Thiến thắng!
Hách Liên Nhu không dám tin nhìn tình hình thoáng cái bị đảo ngược thành cục diện bất lợi đối với các nàng, nàng còn chưa lên biểu diễn mà kết quả phân thắng bại đã có rồi.
Không đợi Hách Liên Nhu phát sinh bất mãn, Bắc Đường Hinh Nguyệt ngồi trên thượng vị đã bị kích thích, nàng ta không quan tâm hình tượng hét ầm lên: "Bổn cung không phục, không phải là thu hút được vài con bướm thôi sao? Ai biết mấy con bướm này không phải là bởi vì vừa rồi Mộ Dung tỷ khiêu vũ mà kéo tới sao? Có điều là thời gian nàng múa bươm bướm đúng lúc đến, làm sao có thể nói rằng nàng múa hay hơn Mộ Dung tỷ được chứ?!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt tức giận, nàng không thể thua, không muốn thua!
Kết quả như vậy nàng không thể nào biết chấp nhận!
"A! Nếu Công chúa nói như vậy, vậy hay là chúng ta hãy để Mộ Dung tiểu thư múa một lần nữa, lần này múa bao lâu cũng không có vấn đề gì, chúng ta sẽ chờ xem Mộ Dung tiểu thư thu hút bươm bướm như thế nào?!"
Hách Liên Thiến giễu cợt nhìn Bắc Đường Hinh Nguyệt cười nói.
Bắc Đường Hinh Nguyệt đương nhiên biết rằng Mộ Dung Uyển không thể thu hút được bươm bướm, cho nên khi nghe được Hách Liên Thiến nói như vậy, thể diện của nàng cũng mất hết, gân xanh trên trán giật giật, tức giận, nàng đưa tay rút ra đoản kiếm từ bên hông mà bản thân mang theo người nhắm về phía Hách Liên Thiến: "Ngươi muốn chết!"
"Cẩn thận!" Bắc Đường Mặc Dạ vừa lúc ở bên cạnh nàng, quát to một tiếng, lập tức phóng lên bảo vệ Hách Liên Thiến.
Chỉ là tay của hắn còn chưa đụng tới Hách Liên Thiến, bên cạnh bỗng nhiên lóe ra một thân ảnh màu trắng, chặn ngang Hách Liên Thiến sau đó trực tiếp đẩy sang cho Bắc Đường Văn Cảnh ở phía sau!
"Phịch...."
Phượng Duệ Uyên dùng chân đá Bắc Đường Hinh Nguyệt ngã xuống đất, chán ghét ngước mắt lạnh lùng mắng: "Không chịu nổi bản thân mình thua thì đi đả thương người, Thiên Thánh hoàng triều này... chậc...chậc..."
Bắc Đường Mặc Dạ cũng không kịp bảo vệ Hách Liên Thiến, bị Phượng Duệ Uyên đoạt đi trước, lúc này chỉ nghe được âm thanh của Bắc Đường Văn Cảnh phía sau mình vô cùng nóng nảy: "Thiến Thiến, ngươi không sao chứ?"
Lúc này Hách Liên Thiến đang ngồi ở trên đùi Bắc Đường Văn Cảnh, chết không được, tay nàng ôm cổ hắn, âm thanh vui vẻ nói: "Yên tâm đi, ta không sao!"
Bắc Đường Mặc Dạ thấy hai người dính chặt với nhau một chỗ, nhướng mày, trong lòng vắng vẻ khó chịu.
Vừa rồi hoàn toàn là do xuất phát từ bản năng cơ thể của hắn, thấy nàng gặp nguy hiểm nên trực tiếp phóng ra, nhưng không nghĩ người ta vốn không cần hắn!
Ha ha!
Hành vi vừa rồi của hắn, mọi người trong điện nhất định sẽ cho là hắn tương đối ngu xuẩn!
Hắn làm sao có thể quên, Hách Liên Thiến giờ đây không còn là Vương phi của hắn nữa, mà nàng là đệ muội của hắn.
Hách Liên Thiến ngồi ở trên đùi của Bắc Đường Văn Cảnh nghe được tiếng ho ám muội của Phượng Duệ Uyên lập tức nhảy ra khỏi lòng của Bắc Đường Văn Cảnh.
"Cửu công chúa, cái này ngươi không đúng rồi, trước khi so tài chúng ta đã định đánh cược rồi, trước mặt của mọi người đã lập ra giao ước, ngươi đường đường là Công chúa vậy mà ngay cả thua cũng không chịu nổi sao? Làm trò ngay trước mặt Hoàng thượng, Hoàng Hậu và mọi người, ngươi muốn ám sát?! Những điều ban nãy trước khi chúng ta so tài đã nói Công chúa còn nhớ rõ sao?"
Hách Liên Thiến nhặt lên thanh chủy thủ ở dưới dất, đùa giỡn ở trong tay, cười lạnh đi tới bên cạnh Bắc Đường Hinh Nguyệt, Bắc Đường Hinh Nguyệt lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt bị dọa sợ đến trắng bệch: "Ngươi muốn làm gì? Bổn cung là Công chúa, ngươi dám làm gì Bổn cung?! Phụ hoàng, phụ hoàng cứu con, mẫu hậu, mẫu hậu mau cứu con..."
Mới vừa rồi Bắc Đường Hinh Nguyệt bị Phượng Duệ Uyên hung hăng đá ngã, lúc này vô cùng sợ hãi, phun ra một ngụm máu, cơ thể yếu ớt xụi lơ trên mặt đất, nhưng khi nhìn thấy Hách Liên Thiến cầm đao đi về phía nàng, ánh mắt nàng hiện lên sát ý khiến Bắc Đường Hinh Nguyệt cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nàng ta sẽ giết nàng, nàng ta thực sự sẽ làm không cho nàng chạy trốn!
Nàng có loại cảm giác này!
Người nữ nhân này là người điên!
"Phụ hoàng, mẫu hậu cứu con..."
Bắc Đường Hinh Nguyệt nhúc nhích trên đất, nhìn về phía Hoàng thượng và Hoàng Hậu.
Thánh Hoàng thấy thế, thật sự Hách Liên Thiến cứ như vậy muốn lấy mạng sống của nữ nhi mình, lập tức ngăn cản nói: "Mới vừa rồi Công chúa quả thật không nên liều lĩnh đả thương người như thế, nhưng mà Công chúa tuổi còn nhỏ, có phần không tốt, sau này trẫm nhất định sẽ dạy dỗ nhiều hơn, Tam tiểu thư thắng, bất kể là muốn vàng bạc châu bảo hay là lăng la tơ lụa, chỉ cần ngươi nói đều có thể lấy toàn bộ."
Thánh Hoàng cũng không có ý thức được vấn đề nghiêm trọng, ngay từ đầu hắn vốn tưởng là bốn tiểu cô nương chơi đùa với nhau mà thôi.
Bây giờ lại hùng hồn độ lượng chuẩn bị ban thưởng cho Hách Liên Thiến, ý kia chỉ cần Hách Liên Thiến nói ra, hắn sẽ ban thưởng cho nàng!
Cái gì cũng được!
Hách Liên Thiến lộ ra nụ cười thuần khiết đẹp đẽ, âm thanh tuy rằng mang theo nhè nhẹ điềm đạm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Hoàng thượng, vừa rồi Công chúa đã cùng thần nữ đánh cược, các văn võ bá quan trong triều và sứ thần ngoại lai cũng chứng kiến nên dĩ nhiên là không thể coi như không có gì, lời của Hoàng thượng là lời nói vàng ngọc, cũng đã đáp ứng, ban nãy Công chúa cầm đoản kiếm âm mưu lấy mạng sống của thần nữ, Công chúa là con cái của hoàng thất, thần nữ cho dù là bị nàng sát hại ngay tại trong điện tất nhiên cũng không dám phản kháng, thế nhưng hôm nay may mắn được cậu cứu giúp nên mới bảo toàn được mạng sống, Hoàng thượng, thần nữ hỏi một câu, chuyện Công chúa đánh cược có cần tính luôn vào hay không?!"
Hách Liên Thiến bình tĩnh nói.
Thế nhưng loại an tĩnh này ngầm che giấu một con sóng lớn mãnh liệt mà Thánh Hoàng dĩ nhiên là cảm nhận được, lời nàng nói vừa rồi chắc chắn là đang chất vấn hắn thiên vị bảo vệ con gái của mình.
Hách Liên Thiến này thật là to gan, lại dám uy hiếp trẫm?!
"Thánh Hoàng dĩ nhiên là nói phải giữ lời rồi, hơn nữa ván cược hôm nay là do Bổn vương cùng ba vị làm chứng chứng nhận qua, văn võ bá quan đều ở đây, làm sao sẽ bỏ qua như vậy được chứ, Thánh Hoàng người nói có đúng không?"
Phượng Duệ Uyên cười nói, Bắc Đường Hinh Nguyệt có lẽ nhận thấy được tình cảnh của mình, đáng thương nhìn về phía Thánh Hoàng.
Không còn bộ dạng hung hăng phách lối như trước, cả người nàng run rẩy kêu một tiếng: "Phụ hoàng..."
Thánh Hoàng bị uy hiếp, hiện tại nào dám thiên vị nàng nữa, vì vậy liền nói: "Giao ước dĩ nhiên là phải giữ lời!"
Nghe những lời này của Thánh Hoàng, thân thể xụi lơ của Bắc Đường Hinh Nguyệt lập tức cứng ngắc, không dám tin nhìn phụ hoàng yêu thương nàng từ nhỏ, vì sao phụ hoàng không bảo vệ cho nàng?
Chẳng lẽ phụ hoàng không cần nàng nữa, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Bắc Đường Hinh Nguyệt lại đưa mắt nhìn sang Hoàng Hậu, con mắt Hoàng Hậu đỏ bừng, cầm khăn tay lau nước mắt, muốn tiến lên nhưng bị Thánh Hoàng trợn mắt nhìn nên đành quay về.
Lúc này Bắc Đường Hinh Nguyệt giống như là một đứa nhỏ bị người vứt bỏ, trong ánh mắt lộ vẻ bối rối sợ hãi.
"Không, ngươi đừng tới đây, ngươi đừng...."
"Không muốn? Cửu công chúa, cái này không thể được a, trước đó chúng ta đã từng nói qua, thắng có thể định đoạt một việc của người thua, cho dù là lấy cả tính mạng, bây giờ ngươi nói không muốn là không muốn, ngươi cho rằng đây là chuyện nhà mình sao? Ngươi nghĩ Hoàng thượng, Hoàng Hậu dễ gạt gẫm, ngươi nghĩ văn võ bá quan trong triều là người mù kẻ điếc sao?! Mới vừa rồi ngươi còn muốn ám sát ta, ngươi cho rằng Vương gia chúng ta không tức giận sao, hay nói là ngươi cho rằng Phượng Lân Quốc rất dễ ức hiếp, ngươi ám sát ta, cậu có thể đáp ứng ngươi?!"