Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người còn chưa hiểu rõ ý tứ trong đó, lại nghe được Hách Liên Thiến nói chuyện với Duệ Thân Vương: "Cậu, ngươi quay về nghìn vạn lần đừng đem chuyện ngày hôm nay ta với Vương gia chịu nhục nói cho ông ngoại biết, đến lúc đó khơi dậy giao chiến giữa hai nước sẽ không tốt, ta chịu chút oan ức cũng không sao cả..."
Khóe miệng Phượng Duệ Uyên giật giật, nhìn tiểu nhân ở trước mắt mình diễn trò khóc lóc có phần đáng thương, hắn cố gắng nín cười, giọng nói nghiêm túc: "Thiến Thiến yên tâm, nếu nơi đây không tha cho các ngươi, các ngươi cứ theo cậu quay về Phượng Lân Quốc. Cậu nhất định không để cho các ngươi chịu oan ức nào."
"Duệ Thân Vương khoan đã, loại chuyện nhỏ này làm sao có thể nói đi là đi!" Thánh Hoàng vừa nghe đến chuyện hai nước giao chiến, lập tức bị dọa sợ đến lập tức ngăn cản Duệ Thân Vương.
Hắn đưa tay tát Bắc Đường Hinh Nguyệt đang quỳ trên mặt đất nói: "Đồ hỗn hào, nhìn ngươi làm ra được chuyện tốt già kìa!"
"Phụ hoàng?" Bắc Đường Hinh Nguyệt bị tát ngã sang một bên, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, trong mắt chứa đầy lệ, trợn to hai mắt không tin được nhìn Thánh Hoàng.
Nàng lại bị chính phụ hoàng thương yêu đánh, còn ngay trước mặt nhiều người như vậy...
Hách Liên Thiến thờ ơ lạnh nhạt, hừ, lão già Thánh Hoàng này thật không biết xấu hổ, cho rằng tiến lên tát Bắc Đường Hinh Nguyệt một cái thì có thể bỏ qua cho nàng?
"Hoàng thượng bớt giận, vốn là vừa rồi Cửu công chúa muốn ám sát thần nữ, thần nữ rất tức giận, nếu trong giao ước có thể lấy mạng người thì thần nữ đương nhiên muốn ăn miếng trả miếng rồi."
Lời của Hách Liên Thiến vừa nói xong, tất cả mọi người trong điện hít sâu một hơi, Hoàng Hậu ngồi trên càng bị dọa sợ.
Sắc mặt Thánh Hoàng u ám khó coi, Cửu công chúa sợ đến nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, thân thể xụi lơ trên mặt đất giãy dụa la hét: "Ngươi ngươi ngươi... Hách Liên Thiến, con tiện nhân này, ngươi cũng dám, ngươi vậy mà lại dám..."
Bắc Đường Hinh Nguyệt từ trước đến nay cuồng vọng tự cao, xảo quyệt ngang ngược bị Hách Liên Thiến đả kích như thế đương nhiên đứng dậy chửi ầm lên.
Vừa đúng ý nguyện trong lòng của Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến rất xin lỗi nhìn thoáng qua Thánh Hoàng: "Hoàng thượng, người nghe thử đi, thần nữ là có ý định muốn tha cho Công chúa một mạng, thế nhưng Công chúa lại không biết phân biệt tốt xấu mà ép thần nữ, thật là làm cho thần nữ khó xử, nếu như chuyện hôm nay giữa thần nữ với Công chúa không có kết quả thì chỉ e rằng sau này thần nữ và Cảnh vương sẽ không có ngày yên ổn. Cho nên... thần nữ có thể giữ lại mạ sốngng cho Công chúa, nhưng mà Công chúa cũng không được ở lại Thiên Thánh nữa."
Thánh Hoàng vì cứu vãn chuyện này nên lập tức hỏi: "Ý của ngươi là? Đưa Công chúa ra ngoài sung quân?!"
Ra ngoài sung quân cũng tốt, tạm thời sung quân mà thôi, đến khi mọi chuyện trôi qua, Duệ Thân Vương trở về Phượng Lân Quốc, sau đó sẽ đưa Công chúa trở lại.
Chỉ cần ngày hôm nay không mất mạng là được.
Thánh Hoàng nghĩ như vậy.
Không nghĩ tới Hách Liên Thiến giống như là nhìn thấu mục đích của Thánh Hoàng, cười lạnh nói: "Công chúa cũng đã đến tuổi lập gia đình, sung quân đến nơi biên cương nghèo nàn, sợ là Công chúa chịu không nổi, thần nữ cũng không đành lòng như thế. Như vậy đi, không bằng gả Công chúa cho một trong hai vị vương tử mới đến hôm nay là Duệ Thân Vương hoặc là Đông Lỗ đi. Hoàng thượng, người cảm thấy thế nào?!"
Thái tử Đông Lỗ vừa nghe những lời này lập tức vỗ bàn đứng lên: "Bản Thái tử nghĩ Tam tiểu thư nói không sai!"
Hách Liên Thiến đã sớm nhìn ra được, Thái tử Đông Lỗ này từ sau khi tiến vào trong điện vẫn liên tục dùng ánh mắt hèn mọn liếc nhìn Bắc Đường Hinh Nguyệt, thân hình Thái tử Đông Lỗ to lớn, như là một ngọn núi, ngũ quan cuồng dã, sợi tóc kiên cường, như là một con mãnh thú hung hãn!
Người như hắn thì làm sao biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc chứ!
Nàng biết rõ lòng của Bắc Đường Hinh Nguyệt vẫn luôn ở trên người Phượng Duệ Uyên, nếu như hôm nay đem nàng gả cho Thái tử Đông Lỗ, rời khỏi Thiên Thánh thì nàng có thể bớt đi một cái gai phiền phức, hơn nữa mỗi ngày nàng phải hầu hạ Thái tử Đông Lỗ giống dã nhân thế này, chắc hẳn....
Ha ha...
Lăn qua lăn lại không đến mấy tháng chắc sẽ quy thiên, chết ở dị quốc, Thánh Hoàng cũng không thể tìm nàng tính sổ được.
Thánh Hoàng đang suy nghĩ, lấy tư cách là Hoàng thượng, chuyện hôn phối của Công chúa đương nhiên chỉ là để củng cố chính sách triều đình, xưa nay đều là như vậy.
Có điều là nhìn thái độ của Phượng Duệ Uyên đối với Nguyệt nhi, đoán chừng chuyện gia nhập vào Phượng Lân Quốc không thể thành rồi.
Như vậy chỉ có thể là...
Nước Thát Đát!
Aizzzz....
Bắc Đường Hinh Nguyệt lại không hiểu một chút gì về những phương diện này, nàng chẳng qua là nghe được chuyện lập gia đình và mấy chữ Duệ Thân Vương, lòng lập tức nhảy 'bang bang', kịch liệt đứng lên.
"Bổn cung muốn chọn Duệ Thân Vương làm phò mã tương lai."
"Phụt..."
Hách Liên Thiến nghe được nàng câu nói không biết xấu hổ của nàng ta, nhịn không được cười lớn tiếng.
Phượng Duệ Uyên cũng nhịn không được cười nói: "Bản vương cũng không phải là trạng nguyên thám hoa của Thiên Thánh triều, cũng không phải người tùy tiện có thể để cho Công chúa chọn bậy bạ. Phò mã?! Ha ha, Công chúa vẫn là chọn kẻ khác đi."
"Bổn cung... Phụ hoàng, con sẽ gả cho Duệ Thân Vương, người mau đáp ứng con đi."
Bắc Đường Hinh Nguyệt khóc nháo đứng lên, từ dưới đất bò dậy đang muốn nhào đến phía Thánh Hoàng, lúc này lòng của Thánh Hoàng phiền muộn muốn chết.
Không nghĩ tới nàng lại không biết xấu hổ như thế, vậy mà dám mở miệng la hét phải gả cho Duệ Thân Vương, Duệ Thân Vương là người ngươi muốn gả là có thể gả sao?
Đơn giản là tự rước lấy nhục!
Bị người chế giễu còn không biết từ bỏ.
"Làm càn! Ngươi câm miệng cho trẫm, đừng có càn quấy!"
"Phụ hoàng, ta sẽ gả cho hắn. Phụ hoàng, người mau đáp ứng đi. Phụ hoàng, không phải là người hiểu rõ Nguyệt nhi nhất sao? Phụ hoàng..."
Đúng là một Cửu công chúa không biết xấu hổ a!
Hách Liên Thiến liếc mắt nhìn về phía Thái tử Đông Lỗ, đáng lẽ Thái tử Đông Lỗ đang hưng phấn lúc này nghe được Bắc Đường Hinh Nguyệt nói như vậy, dĩ nhiên bỏ qua hắn mà chọn Duệ Thân Vương.
Ban nãy hắn đã nói Tam tiểu thư nói không sai, ý kia ai cũng có thể nghe ra được rằng vị Thái tử Đông Lỗ này cũng có ý với Cửu công chúa.
Kết quả Cửu công chúa lại mở miệng nói chọn Duệ Thân Vương, lúc này chọc giận Thái tử Đông Lỗ.
Trong con ngươi xanh biếc thâm thúy của Thái tử Đông Lỗ lóe ra sự tàn bạo hung ác, trừng mắt nhìn Bắc Đường Hinh Nguyệt, cũng không để cho nàng làm ầm ĩ thêm nữa, trực tiếp đứng lên, sải bước đi tới, duỗi một cánh tay ra, trực tiếp ôm lấy Cửu công chúa trên vai.
"A... Ngươi làm cái gì, buông ta ra, ngươi buông ta ra, cái đồ dã nhân nhà ngươi, phụ hoàng... người mau cứu con a, a a a, người đâu, người đâu mau cứu ta, phụ hoàng, ngươi mau buông ta ra, thả ta ra, ngươi cái người man rợ này, cút ngay, ngươi cút ngay!"
Thái tử Đông Lỗ thật sự là bị nàng làm phiền, nổi giận gầm lên một tiếng: "Thiên Thánh Hoàng thượng, nếu Duệ Thân Vương không muốn thì Bản Thái tử muốn nàng."
Mọi người bị vây trong khiếp sợ còn chưa phục hồi tinh thần lại, Thái tử Đông Lỗ lại tát vào mông của Bắc Đường Hinh Nguyệt một cái: "Chăm sóc Bản Thái tử đàng hoàng một chút!"
"A oa...huhuhu, phụ hoàng người cứu mạng a, con không đi đâu phụ hoàng, phụ hoàng con không muốn đi, người cứu mạng con đi phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu hậu a..."
Hoàng Hậu vừa mới bất tỉnh, lúc này mới vừa tỉnh lại thấy thấy thú nhân kia vác nữ nhi bảo bối của mình thì lập tức hoảng sợ nói: "Nguyệt nhi a, Nguyệt nhi .... Hoàng thượng, chuyện này..."
"Nguyện nhi thua cuộc, nếu Nguyệt nhi thua thì nên thực hiện giao ước!"
Đây là ý gì?
Hoàng Hậu trơ mắt nhìn tâm can bảo bối của mình bị bắt đi như lại bất lực không làm gì được, Thái tử Đông Lỗ là loại người man rợ, Nguyệt nhi mà bị hắn mang đi, kết cục nhất định là....
"Không, đừng mà, Hoàng thượng, van cầu người mau cứu nàng, mau cứu nàng đi, nàng vẫn còn con nít a, Hoàng thượng..."
Lúc này Hoàng Hậu quỳ xuống, đau khổ cầu xin.