Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Dung quý phi bên cạnh cũng sợ đến biến sắc, vốn là thấy bộ dáng chật vật của Hoàng Hậu như vậy nàng nên vui vẻ, Thế nhưng ánh mắt nàng lo lắng liếc nhìn về phía Mộ Dung Uyển, bây giờ căn bản không để ý tới chuyện giễu cợt Hoàng Hậu.
Kế tiếp, người Hách Liên Thiến đối phó chính là Uyển nhi nhà nàng.
Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?
Quả nhiên thấy Hách Liên Thiến đi từ từ về phía Mộ Dung Uyển: "Mộ Dung tiểu thư, là chính ngươi đi hay là ta tiễn ngươi một đoạn đường?!"
"Ngươi... Tam tiểu thư, ta... ta nguyện ý làm nô tỳ cho ngươi một tháng, hai tháng, hoặc là nửa năm cũng được, ta... ta là do Hoàng thượng tứ hôn cho Mặc Vương, ngày sau ta là Mặc Vương phi, ngươi cũng không thể..."
Mộ Dung Uyển thấy Hách Liên Thiến đối phó với Cửu công chúa như thế nào, Cửu công chúa hung hăng phách lối cũng bị Hách Liên Thiến giáo huấn đến nỗi ' Hài cốt không còn'.
Thánh Hoàng Hoàng Hậu cũng không bảo đảm được, nàng không biết hiện tại nên kiếm người nào che chở cho mình.
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm Bắc Đường Mặc Dạ, Bắc Đường Mặc Dạ lúc này lại nhìn chằm chằm vào Hách Liên Thiến!
Hắn chưa hề cho nàng một ánh mắt an ủi, lòng của Mộ Dung Uyển chìm vào hố băng, tay bảo vệ thật chặt dưới bụng, có thể cốt nhục trong bụng mới là cơ hội sống sót duy nhất của nàng.
Hách Liên Thiến dĩ nhiên là thấy rõ động tác của nàng, trong lòng cười lạnh nghĩ, bây giờ lại muốn lợi dụng khối thịt này để bảo vệ tính mạng sao?
Hừ, ngươi thật đúng là người mẹ tốt.
Đứa nhỏ này còn chưa sinh ra đời đã bị ngươi hai lần ba lượt lợi dụng.
"Đúng vậy, thời gian tới ngươi sẽ trở thành Mặc Vương phi, yên tâm, ta đương nhiên sẽ không phối hôn cho ngươi."
Nghe Hách Liên Thiến nói như vậy, Mộ Dung Uyển cuối cùng cũng yên tâm một chút, không định hôn phối của nàng là được, chỉ cần còn là Mặc Vương phi, như vậy nàng cái gì cũng không sợ!
"Tỳ nữ nhà ta có nhiều rồi, mấy ngày trước Vương gia còn tặng ta một vài nha hoàn thiếp thân, ta cũng chưa dùng tới họ Mộ Dung, Mộ Dung tiểu thư cũng không cần đến hầu hạ ta."
Hách Liên Thiến rất nghiêm túc nói với nàng.
Mộ Dung Uyển vui mừng trong bụng, chẳng lẽ nàng ta muốn bỏ qua cho nàng sao?
Mặc dù là nàng và Công chúa hợp lại đối phó nàng, thế nhưng nàng ta vẫn 'quan tâm' nàng, không châm chọc nàng, có lẽ là nàng ta bị hư tình giả ý của nàng che mắt, như vậy tốt quá!
Có thể tránh được kiếp nạn này, thật tốt quá!
Mặt nàng lộ vẻ vui mừng, Bắc Đường Mặc Dạ quay đầu liếc mắt nhìn nàng, khinh thường thiêu mi, vẻ mặt nữ nhân này hôm nay làm sao lại khiến hắn chán ghét như vậy chứ?!
Nếu so sánh, Hách Liên Thiến mặc một bộ y phục màu xanh đứng ở trước mặt hắn bây giờ lại khiến hắn sinh ra nhiều loại ảo tưởng, nữ nhân này quả thực không giống với người thường, càng đối với nàng tò mò không thôi.
"Cái này cho ngươi, ngươi tự đoạn một ngón tay, chuyện này cứ tính như thế."
"Cái gì? Ta không muốn không muốn! Hách Liên Thiến, ngươi là người điên, ta không muốn, ta mới không cần! Bỏ đi..."
Mộ Dung Uyển thấy Hách Liên Thiến ném đoản kiếm lên trên bàn cạnh người nàng, sợ đến lập tức lui về phía sau vài bước.
"Vương gia, Vương gia, Vương gia cứu ta... Quý phi nương nương, huhuhu, mau cứu ta, cô... "
Mộ Dung Uyển sợ đến đưa tay trực tiếp rúc vào trong ống tay áo rộng, lắc đầu khóc to: "Ta không, không muốn..."
"Ai nha, Mộ Dung tiểu thư, ngươi không chịu phối hợp như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả, làm lỡ nhiều thời gian a, cung yến lập tức sẽ phải kết thúc, ngươi kéo dài thời gian như vậy thật sự là làm lỡ chuyện quay về nghỉ ngơi của mọi người, đến đây đến đây, cắt đi!"
Câu nói sau cùng của Hách Liên Thiến vô cùng bình tĩnh, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Mộ Dung Uyển lắc đầu, hoảng sợ nhìn Hách Liên Thiến.
Bắc Đường Văn Cảnh chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt nàng Mộ Dung Uyển thấy Cảnh vương ôn hoà vô hại, lập tức nhìn phía về phía hắn nhờ giúp đỡ.
Cảnh vương chắc là sẽ không tính toán với nàng, không làm thương tổn nàng giống Hách Liên Thiến.
Cảnh vương nhất định sẽ ngăn cản nàng ta, nhất định là như vậy!
Mộ Dung Uyển nghĩ tới đây, trong ánh mắt lập tức nổi lên một mảnh ướt át, thấy sự yếu đuối bất lực của nàng, Cảnh vương chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hách Liên Thiến thờ ơ liếc mắt nhìn nàng lập tức hiểu rõ mục đích của nàng.
Muốn nhờ vào tiểu Bắc Bắc sao?
Tiểu Bắc Bắc là người ngươi có thể nghĩ tới sao?
Sắc mặt Hách Liên Thiến trong nháy mắt biến đổi, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoan lệ lạnh lẽo.
Bắc Đường Văn Cảnh kề bên, hết sức hùng hồn móc từ trong ống tay áo ra một cái khăn tay đưa cho Mộ Dung Uyển rồi cười nói: "Mộ Dung cô nương, lau mồ hôi đi, chỉ là chặt đứt một ngón tay thôi mà, ngươi cũng đừng thất hứa mà để cho Tứ hoàng huynh mất mặt chứ! Khăn lụa này cho ngươi để giảm bớt đau đớn."
Mộ Dung Uyển nhìn thấy trên khăn lụa màu trắng lấm tấm vài đốm màu đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt cơ thể không khỏi lui về phía sau, cự tuyệt nói: "Không, ta không muốn, ta không..."
"Mộ Dung cô nương, Vương gia nhà của chúng ta đối với ngươi có lòng tốt, không nghĩ tới ngươi không biết điều như vậy, ngươi như vậy chẳng những chọc cho Cảnh vương mất hứng, mà ngay cả mặt mũi của Mặc Vương cũng chẳng còn nữa."
Hách Liên Thiến dứt lời, Mộ Dung Uyển nhìn về phía Bắc Đường Mặc Dạ, quả nhiên thấy sắc mặt Mặc Vương tái xanh, bộ dạng cực kỳ phẫn nộ.
Đáng lẽ muốn mượn Cảnh vương để thoát nạn, không nghĩ tới...
Hách Liên Thiến nhìn Bắc Đường Văn Cảnh đưa chiếc khăn lụa ra, phía trên còn dính máu của tiểu Bắc Bắc, người của Thiên Thánh hoàng triều và người thân của hắn đều kiêng kỵ không dám tới gần, nào dám cầm khăn lụa của hắn mà cắn cho đỡ đau chứ?
Bắc Đường Văn Cảnh không phải muốn hù chết Mộ Dung Uyển sao?
Nàng chỉ biết, Bắc Bắc của nàng nhất định sẽ không bị người nữ nhân này làm cho mê hoặc, quả nhiên, nam nhân nàng thích không giống với người thường.
Tiểu Bắc Bắc là tới giúp đỡ nàng, điểm này khiến Hách Liên Thiến phi thường hài lòng.
Phu thê đồng tâm ngược đãi bọn cặn bã và v.v..., thật sự là rất vui a.
"Vương gia..."
Mộ Dung Uyển đau thương lên tiếng, hai dòng chất lỏng trong khóe mắt rơi xuống nhìn chằm chằm Mặc Vương.
Bắc Đường Mặc Dạ chỉ là nhíu mày thật chặt, còn chưa nói cái gì lại thấy Cảnh vương trực tiếp để đoản kiếm bên tay của Mộ Dung Uyển.
Mộ Dung Uyển sợ hãi muốn hất tay ra khỏi đoản kiếm, nàng làm thế nào cũng không tránh khỏi.
Đoản kiếm như là có thêm ma lực nào đó, gắt gao dính vào bàn tay của nàng.
"Chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì xảy ra vậy, vì sao gỡ không ra, cứu mạng a, cô, phụ thân mẫu thân, huhuhu..."
Mộ Dung Uyển sợ đến biến sắc, kêu to, khóc lóc giãy dụa trên mặt đất, muốn tìm mẫu thân của mình bên trong đám phu nhân để cầu cứu.
Hách Liên Thiến ngăn ở trước người của nàng: "Mộ Dung tiểu thư, nguyện thua cuộc, ngươi khóc sướt mướt cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Không, buông, bỏ qua cho ta đi, ta không muốn, Tam tiểu thư, van cầu ngươi, ta không..."
Bắc Đường Văn Cảnh cười lạnh giễu, tay ngầm vung lên, chỉ thấy đoản kiếm trong tay Mộ Dung Uyển lúc này như là bị quán chú sinh mệnh sinh mệnh, tay phải nàng không bị khống chế cầm chủy thủ lên nhắm vào tay trái của mình mà chặt xuống.
"A...."
Hét thảm một tiếng, giơ tay chém xuống, máu văng khắp nơi.
"A!"
Trong điện không ít người cũng phát ra từng tiếng kinh hô, dường như không nghĩ tới kết quả sẽ thành như vậy.
Còn tưởng rằng Hách Liên Thiến sẽ tha cho nàng, một số người từ đầu tới đuôi đều cho rằng Hách Liên Thiến là đang nói đùa, dù sao Mộ Dung Uyển cũng là chi nữ của Thái sư, cháu gái ruột của Quý phi, thân phận hiển hách.
Thế nhưng không nghĩ tới, Mộ Dung Uyển lại tự mình động thủ nghe lời chặt đứt ngón tay của mình.