Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Ngươi nhiều chuyện quá "
Lâm Khiêm khóe miệng giựt giựt , lời muốn nói nghẹn ở cổ , trong lòng một bụng ủy khuất . Thiên a!Có nô tài nào được như hắn , vì lo cho hậu duệ đời sau của chủ tử mà lo lắng không yên nha , vậy mà còn bị cái người chủ tử không lương tâm này nói hắn lắm chuyện , Lâm Khiêm cảm thấy thật oan uổng.
Đông Vủ Mặc khinh thường nhìn bộ dáng giả vờ đau khổ của tên kia .
" Chuyện ta kêu ngươi làm tới đâu rồi ? "
" Tiểu nhân đả điều tra được, Nhị phu nhân có tiến cung hai lần trong tháng lần , Nhưng trong cung vẩn im lặng , Hoàng Thượng ở chổ đó còn có Thái hậu kế bên , sẽ không để bọn nhị lão gia được như ý " Nói tới công việc Lâm Khiêm thu lại bộ dáng nghiêm túc nói
" Ta đả biết "
" Đông gia , xem ra bên nhị lão gia càng ngày càng nôn nóng rồi , chúng ta cũng có nên phản công " Lâm Khiêm bất bình nói , bọn người đó càng ngày càng quá kêu ngạo rồi
" không vội , cứ để cho họ nhảy nhót đi ," Đông Vủ Mặc bộ dáng không quan tâm nói , ánh mắt phượng hẹp dài nhíu lại .
" Đông Vủ Khuyết dạo này có động tĩnh gì ?"
" Hắn ta dạo này vẩn qua lại thân thiết với đám công tử con quan viên , đặt biệt thân thiết với Trưởng Tử của lại bộ thượng thư , Chu Văn Cẩn , " Lâm Khiêm trả lời
" Xem ra nhị thúc của ta muốn trèo lên nhà Lại bộ thượng thư , " Đông Vủ Mặc khóe miệng nhếch lên ,lần này xem ra họ có chuẩn bị , kẻ thù càng ngày càng lợi hại xem ra nên sợ hay đáng mừng đây ..
" Đông gia , xin thứ cho tiểu nhân quá phận , tiểu nhân nghỉ ngài không thể cứ im lặng bị động hoài như vậy được, dù cho Thái hậu có duy trì ngài , nhưng nếu kéo dài chuyện nói dõi của Trấn Quốc Công Phủ , tới lúc đó Thái Hậu cũng không thể giử vững lập trường nữa "
Lâm Khiêm nóng vội nói , hắn biết chủ tử hắn là một người lợi hại khôn khéo , nhưng tình cảnh bây giờ đang rất bất lợi . Mà Đông Vủ Mặc cứ một bộ dáng thờ ơ . làm hắn không khỏi sốt ruột.
Đông vủ Mặc gương mặt âm trầm như nước ,nghỉ đến những người đả từng hắn xem là thân thiết nhất đả làm với hắn , thống hận , sát ý nổi lên trong mắt nhưng thật sâu là bi thương vì phản bội . Ở bên ngoài hắn là Thế tử của Trấn Quốc Công phủ tước vị luôn luôn được truyền thừa cho dòng chính của Đông phủ . Cũng là thứ nhị thúc hắn thèm muốn a , nhưng thân phận thứ tử chặn đứng tất cả tham vọng của hắn là nổi đau cùng sự sỉ nhục làm nhị thúc hắn không cam lòng.
Tổ phụ của Đông vủ Mặc trước đây chỉ là vị quan tam phẩm trong Hàn lâm viện không có thực quyền . Ông có bốn người con dòng chính là Đông vủ Sang cùng đích nữ Đông Vủ Tình , Thứ tử là Đông vủ Hành do nhị nương sở sinh cùng Đông Vủ Lãnh của tam di nương sanh .
Đông vủ Tình năm vừa cập kê được đưa vào cung làm Tiệp Dư cho Tiên đế không bao lâu hạ sinh được Thất Hoàng Tử được thăng làm Thục nghi , Đông vủ tình nhà mẹ đẻ đơn bạc nên sống trong cung thu liễu giử mình , năm ấy Hoàng hậu cùng Trần Quý phi tranh đấu cả hai đều liễu bại câu thương , phạm điều cấm kị Tiên đế phế Hoàng hậu Trần quý Phi cũng giáng tước vị hai vị hoàng tử phong vương điều đi xa không được trở lại kinh thành .
Trong khi đó Đông vủ Sang đầu quân đóng quân biên cương dẹp tan loạn đảng được phong là tướng quân tay cầm ba vạn binh quyền , Đông vủ Sang cưới đích nữ Hàn học sĩ Hàn thư Vân sanh được hai người con là Đông vủ Mặc và đích nữ Đông vủ Sương .
Một lần ông liều mình cứu Tiên Hoàng trong một lần bị thích khách ám sát bị thương nặng , Tiên Hoàng cảm kích ban thưởng cho tước vị Trấn quốc Công hầu phủ , tước vị sẽ được truyền đời mãi mãi cho tôn tử dòng chính , đó là vinh sủng không ai có được, khi nào Giang sơn này vẩn là của Thiên Lăng quốc thì Trấn quốc Công của Đông gia vẩn hướng phú quý mãi mãi . Sau đó Tiên hoàng băng Hà Đông vủ Sang hổ trợ Thất Hoàng tử Thiên Lăng Bình lên ngôi .
Vài năm sau khi Tân đế lên ngôi Đông vủ Sang đột ngột qua đời thái y chuẩn đoán do những vết thương củ tái phát nhiễm trùng . Một năm sau hiền thê Hàn thư Vân cũng bệnh nặng qua đời do đau buồn một thời gian dài , Đông vủ Sang khi còn sống luôn chinh chiến đóng quân ở biên cương , tình cảm đối với thê tử rất tốt nên các vị thiếp của ông không một ai sanh được con cho ông.
Chính vì vậy sau khi ông cùng thê tử qua đời một Trấn quốc công hầu phủ quyền quý to lớn chỉ còn lại Thế tử Đông vủ Mặc khi ấy mười hai tuổi , và Đông vủ Sương tám tuổi chống đở . Thái hậu thương tiếc hai đứa cháu nhà mẹ đẻ đơn độc nên ủy thác cho Đông vủ Hành thứ tử nhị phòng chăm sóc cho hai đứa trẻ và quản lý Trấn quốc công hầu đến khi thế tử Đông vủ Mặc tiếp nhận .
" Thái hậu cô cô chắc không ngờ mình đả giao hai đứa cháu mình cho một lủ sói " Đông vũ Mặc thì thầm ánh mắt lướt qua hận ý
" Lâm Khiêm ngươi kêu Ngọc Cần trà trộn thôn Trường Xuân . Tiếp cận Nguyên gia , làm gì ngươi biết rồi chứ ? "
" vâng , Đông gia tiểu nhân đả rõ " Lâm Khiêm vui mừng nói , cuối cùng Chủ tử đả để tâm tới đứa bé đó rồi .
Thấy cận vệ của mình mừng rở làm nhiệm vụ, Đông vủ Mặc nén tiếng thở dài , thật ra hắn đả biết cơ thể của mình , Thần y giỏi nhất thiên hạ đả từng bắt mạch chuẩn đoán hắn , hai loại độc trong cơ thể hắn được hạ cùng một lúc , một loại Độc si làm cho trí não hắn từ từ thái hóa trở nên ngốc nghếch , một loại Độc tuyệt sát , làm cho hắn không có khả năng có con .
Nhưng ông trời chưa tuyệt đường của hắn , khiến hắn may mắn gặp được Giang Dược Sư , người được mệnh danh là thần y trong thiên hạ , chữa trị cho hắn , cũng chính lúc ấy hắn mới biết bộ mặt của những người thân bên cạnh hắn. tuy được Thần y chữa trị , nhưng hắn vẩn nhớ lời Giang Dược sư nói lúc ra đi
" Độc si trong cơ thể ngươi ta đả dùng châm cứu lên tất cả huyệt não bức ra hết , nhưng còn Độc Tuyệt Sát đối với đàn ông rất bá đạo , cho dù thần y như ta cũng không thể nào chữa hết tận gốc được . sau này ngươi muốn có con rất khó , nếu may mắn có hỉ thì đứa bé cũng không thể bình thường được . Nhưng trên đời này luôn có cái gọi là cơ duyên và kì tích .. không thể nói trước được điều gì cả , tiểu tử ngươi cũng đừng quá bi quan "
" Cơ duyên , kì tích , liệu có thật hay không ? "
***********
Ba người Nguyên Tranh đang về tới Thôn Trường Xuân trời đả sẩm tối , Nguyên Thủ Văn lo lắng cho Nguyên Tranh nên đánh xe ngựa về thẳng tới nhà , Cả thôn Trường Xuân mọi người đều vào nhà nghỉ ngơi nên bên ngoài rất vắng lặng , tới Nguyên gia thấp thoáng thấy ánh đèn nhỏ ấm áp , mọi người ai cũng vui vẻ vì về tới nhà của mình . Xe ngựa dừng lại trong nhà nghe tiếng động ,Trần thị cùng hai nhi tử vội chạy ra , Nguyên Thủ Mộc đở Nguyên Tranh xuống , Trần Thị thấy Trượng phu cùng nữ nhi đả về mừng rở chạy ra đón , mọi người vui vẻ vào nhà
Còn Nguyên Thủ Văn một mình đánh xe lên thị trấn để trả lại xe ngựa .
" Ông nội , bà nội ta đả về "
" Phụ Thân , nương ," Nguyên Tranh cùng Nguyên Thủ Mộc chào hỏi Nguyên lão cùng Vương Thị
" Về là tốt rồi , lương thực thế nào? bán được không ? " Nguyên lão lo lắng nôn nóng hỏi
" Phụ thân người yên tâm , lương thực bán được rất tốt , lần đầu tiên ta cầm được nhiều tiền như vậy " Nguyên thủ Mộc thần thái rạng rở nói
" Thật không , tốt quá bán được bao nhiêu ? " Vương thị mừng rở nói
" Ông nội , bà nội , bán được Một trăm Hai mươi lăm lượng , ta mua vải vóc cùng một ít điểm tâm cho mọi người , còn lại Một trăm mười lượng , đây bà nội người cầm đi "
Nguyên Tranh vui vẻ cầm số ngân lượng bán lương thực còn lại giao cho Vương Thị
Vương Thị run run tay không dám tin , trời ạ , bà sống tới bây giờ chưa bao giờ cầm được nhiều tiền như vậy , không biết đây có phải là mơ . Nguyên lão cũng kích động không kém gương mặt đỏ bừng .
Trần thị cùng hai nhi tử cũng vui vẻ , có tiền rồi cuộc sống của họ sẽ tốt hơn .
" Nương , ta có mua thịt cùng điểm tâm cho cả nhà niếm thử , người xem , còn đây là vải làm cho cả nhà mỗi người ba bộ đồ mới , sắp tới năm mới rồi . " Nguyên Tranh lấy đồ đả mua ra cho Trần Thị sắp xếp .
" Ông nội , ta mua cho người hộp trà ngon này "
" Tốt , Nguyên nha đầu thật hiếu thảo "
" Nương tụi nhỏ , bà hãy đưa cho Con dâu lão đại một ít tiền giử trong người . có cần gì thì dùng , tiền này là nhà lão đại kiếm được , đáng lẽ nhà của các con sẽ giử , nhưng ta tính toán sẽ sữa nhà lại để khi nào Nguyên nha đầu sanh có phòng ấm áp ở , nhị đệ con cũng cần cưới dâu , các con có ý kiến gì không ? " Nguyên lão gia trầm ngâm nói
" Phụ thân , nương tụi con không có ý kiến gì , mấy năm nay nhà ta khổ nhiều rồi ,bây giờ tụi con mới có cơ hội hiếu kính người .nhị đệ cũng là đệ đệ của con , lo lắng cho đệ ấy cũng là bổn phận làm đại ca ." Nguyên Thủ Mộc vội nói
" con cũng vậy " Trần thị tiếp lời
Nguyên lão rất hài lòng nhìn hai vợ chồng Nguyên thủ Mộc , vốn ông cũng hơi lo lắng ,ông già rồi cũng không ham muốn tiền tài , ông chỉ sợ các con ông vì tiền mà có khoảng cách với nhau , nhưng may mắn vì hai đứa ông đứa nào cũng hiểu chuyện .Bây giờ đả có tiền lương thực cũng không còn lo , ông chỉ mong muốn các con cuộc sống tốt hơn
" Ông nội , người đừng lo , lương thực của ta còn nhiều lắm , chúng ta bán thêm vài lần nữa vẩn được , đến lúc đó ta muốn cho hai đệ đệ đi tư thục học chữ nha "
" Không được " Nguyên thủ Văn bước vào nghe lời Nguyên Tranh liền phản đối