Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một buổi tiệc vui vẻ thịnh soạn chẳng mấy chốc đã tan rã, mọi người đều buồn bã giải tán. Tác Ly, Trình Nguyệt vội vàng rời đi. Hành Vân, Hành Không thì cắm đầu mà chạy. Thục Nguyệt mặc dù cũng sợ hãi nhưng hiện giờ nó được Thương Minh Tử đích thân dạy dỗ nên chẳng liên quan gì tới bài kiểm tra của Anh Nhược cả. Hơn nữa, tư chất tu luyện của nó quả thật nghịch thiên. Chỉ cần nó không bị người khác cố tình gây chuyện thì việc thông qua bài kiểm tra là điều chắc chắn.
Còn Lam Mị, tư chất của nó cũng thuộc loại bất phàm. Tuy nhiên nó cũng bị dọa cho sợ hãi run rẩy, sau đó được Trình Nguyệt dẫn đi an ủi, nhân tiện cũng hướng dẫn tu hành.
Mà người duy nhất còn đàng hoàng, vẻ mặt tỉnh rụi ngồi trước mặt Đoan Mộc Vũ ăn uống ngon lành cũng chỉ có thằng nhóc mập mạp mà thôi. Nó không thèm để ý mọi chuyện xung quanh, mà tập trung giải quyết nhanh gọn đống thịt heo rừng nướng.
Sự thật đã chứng minh, Thương Minh Tử lựa chọn đệ tử quả thật tinh tường sáng suốt. Chỉ riêng dáng vẻ vững vàng như núi, da mặt cực dày của thằng nhóc này cũng đã khiến Đoan Mộc Vũ cảm thấy hổ thẹn. Nếu mà bỏ đi vẻ bề ngoài tựa như kẻ trộm chó trộm gà hèn mọn bỉ ổi đi thì thằng nhóc này cũng có thể coi là hàng hiếm rồi!
Bản thân Đoan Mộc Vũ lại càng không lo lắng về bài kiểm tra của Anh Nhược. Nhưng qua chuyện vừa rồi, hắn tăng thêm hảo cảm với nhị sư huynh có tính cách lạnh lùng này. Tính tình của y mặc dù nóng nảy, lạnh lùng khiến người khác cảm thấy khó gần, nhưng lại là một vị quân tử luôn tuân thủ nguyên tắc - đúng là đúng, sai là sai! Mà bài kiểm tra y nhắc tới cũng không phải là muốn gây khó dễ cho Đoan Mộc Vũ. Điểm này có thể thấy rõ thông qua thái độ của Tác Ly và Trình Nguyệt.
Sau khi ăn uống no đủ, Đoan Mộc Vũ vỗ vỗ bả vai của thằng nhóc Lý Dật Phong rồi rời khỏi chỗ này. Hắn cảm thấy rất thú vị đối với thằng mập quen thuộc mà kỳ lạ này.
Đoan Mộc Vũ cũng không vội tu luyện, mà cầm thanh kiếm mới mượn của Tác Ly đi xây dựng nơi sinh hoạt hàng ngày của hắn sau này. Hiện nay, hắn vẫn chỉ là một người phàm, không thể chịu cảnh màn trời chiếu đất. Thêm nữa trong giai đoạn đầu của việc tu hành, không thể quá mức nóng vội, mỗi ngày chỉ cần tu luyện một canh giờ là đủ, tu luyện quá nhiều chỉ mang đến thương tổn cho thân thể mà thôi, thời gian còn lại trong ngày chủ yếu là để nghỉ ngơi. Ngoài ra, từ nay về sau chỉ sợ hắn phải nấu nướng trực tiếp ở nơi này rồi. Bởi vậy, xây dựng một căn nhà là hợp lý nhất.
Thanh kiếm của Tác Ly vô cùng sắc bén, giống như sử dụng hàn thiết trăm năm để luyện thành. Bên trong thân kiếm còn dung hợp cả máu của tuyết yêu. Cầm kiếm trong tay, lâu dần có cảm giác như đứng giữa hầm băng. Thanh kiếm này tương đối bất phàm! Phẩm chất như vậy, Tác Ly còn chưa đủ khả năng để luyện chế được. Đoan Mộc Vũ có thể đoán được chắc là Thương Minh Tử hoặc Khô Mộc chế tạo giúp hắn. Chỉ đáng tiếc với thực lực của Tác Ly, hắn không thể phát huy ra một nửa uy lực của thanh kiếm này, nếu không ngày đó đối mặt với quỷ vật trong sa mạc, cũng không bị ép tới hoàn cảnh chật vật như thế.
Dẫu sao thì thời gian tu luyện của Tác Ly còn ngắn. Dựa vào tư chất của hắn thì chỉ cần một đoạn thời gian nữa, chắc chắn cũng trở thành một cao thủ, Trình Nguyệt cũng giống như vậy. Mặc dù Phù Vân Sơn không có nhiều người, nhưng mỗi một đệ tử đều là một viên ngọc thô khó khăn lắm mới tuyển chọn được. Chỉ tiếc rằng từ trên xuống dưới, bọn họ lại không quan tâm lắm đến nhân thế, ra sao cũng được.
Đoan Mộc Vũ không phải là người theo đuổi lối sống hoàn mỹ, nhưng hắn thật sự không thể sống trong một ngôi nhà gỗ như Tác Ly. Vì vậy hắn tất nhiên không thể làm cho qua loa.
Chỗ hắn muốn tới bây giờ là một vách núi mà mặt trời lặn hay mọc đều có thể chiếu đến, hơn nữa còn được ánh trăng chiếu sáng mỗi đêm. Sau khi loanh quanh trên Phù Vân Sơn lựa chọn cẩn thận thật lâu, hắn mới tìm được một nơi như ý. Vách núi này có một vị trí tuyệt hảo, lâu ngày được Linh Khí thấm vào, gần như đã hóa thành ngọc thạch. Đáng tiếc cả Phù Vân Sơn, chẳng một ai để ý tới nó, thật phí của trời.
Thanh kiếm tỏa ra hàn khí bức người chém vào vách núi như cắt đậu hủ, nhẹ nhàng không chút trở ngại. Nếu như Tác Ly có mặt ở đây, chứng kiến cảnh này, tất nhiên sẽ đau lòng muốn khóc, không biết chừng còn đỏ mắt liều mạng với Đoan Mộc Vũ. Nhưng trên thực tế, có lẽ hắn quá yêu thích thanh kiếm này nên không nỡ sử dụng, vì vậy chẳng biết được nó sắc bén đến chừng nào? Cho dù là vách núi này, cũng chẳng thấm vào đâu!
Có vũ khí sắc bén trong tay, Đoan Mộc Vũ cắt ra ba trăm sáu mươi khối đá vuông rộng một thước. Số lượng như vậy đủ để hắn lát nền cho tòa nhà của mình rồi.
Mà điều khiến hắn tiếc nuối nhất chính là vách đá ẩn chứa Linh Khí nhàn nhạt kia đã không còn nữa, chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi. Các vị trí khác đều lơ lửng giữa không trung, mà Đoan Mộc Vũ còn chưa có khả năng lăng không phi hành, bởi thế hắn đành phải bỏ qua!
Đặt đống đá này ở một chỗ, Đoan Mộc Vũ đi vào trong rừng cây rậm rạp. Hắn chủ yếu lựa chọn những thân cây ẩn chứa đầy đủ Linh Khí, nằm ở vị trí có thể đón ánh mặt trời rồi chặt tới tám mươi mốt thân cây. Những thân cây này có chất gỗ thượng hạng, chưa từng bị sét đánh hay bị côn trùng phá hoại. Thân thể của hắn bây giờ còn yếu ớt, nguyên khí không đủ, bởi vậy hắn cần có sinh khí từ phía ngoài hỗ trợ bổ sung. Những điểm này đều là bí quyết dưỡng sinh, thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng quan trọng vô cùng.
Song cũng phải nói, chỉ có lão quỷ sống nhiều năm như hắn, hơn nữa lại nghèo túng tới mức không có lấy một viên linh đan mới phải tính toán tới những chuyện này. Nếu không phải vậy, hắn chỉ cần sử dụng một viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm thì thân thể có thể khôi phục trạng thái khỏe mạnh rồi. Nhưng Bồi Nguyên Đan thượng phẩm này sao có thể giống như đống tàn đan của thằng mập Lý Dật Phong kia. Nó vô cùng trân quý, tài liệu để luyện chế cũng hiếm thấy. Hơn nữa việc luyện chế lại cực kỳ khó khăn. Ngoài ra, hắn cũng không muốn phải chịu ơn nghĩa của người khác, cho nên Đoan Mộc Vũ mới phải sử dụng phương pháp dưỡng sinh.
Hắn dựa theo chiều cao của ngôi nhà định xây mà cắt tỉa tám mươi mốt thân cây, sau đó khiêng toàn bộ tới một nơi rộng rãi. Sau khi bố trí xong trận thế, Đoan Mộc Vũ đốt lên chín đống lửa khổng lồ ở bên trong. Nếu Thương Ngô Tử và Thương Minh Tử có mặt ở đây, bọn hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì trận thế nơi này rõ ràng là một cái trận pháp Không Hỏa Vãng Phục đơn giản, tuy chỉ có tác dụng làm khô gỗ, nhưng cũng hiếm thấy trong thiên hạ!
Sau khi đốt lửa, Đoan Mộc Vũ không để ý tới nơi đây nữa, thậm chí hắn còn chẳng quan tâm tới chín đống lửa khổng lồ kia nữa. Bởi vì khi ở trong trận pháp, chín đống lửa này tuyệt đối không lan ra nơi khác. Cho dù gió núi có lớn hơn nữa hay mưa rào thì chín đống lửa này tuyệt đối không tắt, phải qua ba ngày nữa chúng mới tắt đi. Đến lúc đó, gỗ ở bên trong trận pháp này đã có thể dùng xây nhà rồi!
Tới lúc hoàng hôn, Đoan Mộc Vũ đi tới vị trí mà vòng xoáy Linh Khí biến hóa rồi khoanh chân ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí, hấp thu Thiên Địa Linh Khí tinh khiết.
So với ngày hôm qua, trong vòng một canh giờ Đoan Mộc Vũ hấp thu được nhiều Thiên Địa Linh Khí hơn. Đây cũng do Đoan Mộc Vũ cố ý làm thế, bởi vì thân thể của hắn bây giờ giống như một cái bình. Chất lượng cái bình càng tốt thì có thể chứa đựng càng nhiều Thiên Địa Linh Khí mà không để Linh Khí thoát ra ngoài.
Khi màn đêm buông xuống, vòng xoáy Linh Khí cũng biến mất. Hắn ngồi tại chỗ điều khiển Linh Khí cải thiện khí huyết của bản thân. Quá trình này cần phải kéo dài tới mười tám ngày mới coi như hoàn tất. Mà đó chỉ là giai đoạn đầu tiên của toàn bộ quá trình. Giai đoạn tiếp theo, hắn cần dùng Linh Khí để chăm sóc cho xương cốt. Sau xương cốt sẽ là kinh mạch. Ba giai đoạn này, tổng cộng cần tới năm mươi bốn ngày, đây đã là cực hạn mà Đoan Mộc Vũ có thể làm được.
Nhưng hiệu quả của quá trình này rất lớn, có thể tương đương với việc sử dụng ba viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm vô cùng trân quý. Đến lúc đó, hắn chính thức có thể tu luyện pháp lực, bước vào hàng ngũ của người tu hành!
Tốc độ này có lẽ không quá nhanh, nhưng trên cơ sở thân thể suy yếu lúc trước mà phát triển tới trình độ này thì có thể xem là kỳ tích!