Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu như nói trước kia là Tống Lam âm thầm trợ giúp, như vậy giờ phút này, nàng chính là công khai lộ diện, giơ đuốc cầm gậy ra mặt.
Cao Hồng Tinh thân hình xiêu vẹo đứng không vững..., sắc mặt tái nhợt. Một quyền vừa rồi kia, tuy không phải vết thương trí mệnh, nhưng ít ra cũng làm hắn tu dưỡng cả tháng.
Hắn không phục, rất không phục. Luận tu vị cảnh giới, Nhậm Thương Khung tuy vượt quá dự liệu của hắn, nhưng cùng hắn so sánh, chênh lệch vẫn còn rất rõ ràng.
Nguyên nhân chính là như thế, Cao Hồng Tinh cảm thấy rất oan, thua không minh bạch.
Tự giác đi đến trước mặt Tống Lam, ngập ngừng nói:
- Lam Lam, ta. . .
Tống Lam không vui, mắt trắng không còn chút máu, thấp giọng trách mắng:
- Một cái phế vật cũng đánh không lại, bình thường ngươi hung hăng lắm mà.
Nhậm Thương Khung không thèm liếc Tống Lam một cái, đi về hướng Nhậm Thanh Sương:
- Tỷ, ngươi còn có chuyện gì nữa không?
Trong nội tâm Nhậm Thanh Sương tuy rất kinh hãi, nhưng rất nhanh bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Nhậm Thanh Vân.
Việc này là do Nhậm Thanh Vân mang tới, tự nhiên muốn hỏi ý kiến của hắn.
Nhậm Thanh Vân trong lúc nhất thời còn không biết phải phản ứng như thế nào, nhưng hôm nay Nhậm thị gia tộc chiếm được thượng phong, lập tức cũng không khách khí, đi đến trước quầy hàng kia, hướng chủ quán đang nơm nớp lo sợ nói:
- Cửu Long Thảo này, ta muốn mua.
Chủ quán kia có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ vì một cây Cửu Long Thảo vậy mà có thể dẫn tới xung đột lớn như vậy, hiển nhiên là có chút chấn kinh quá độ, miệng ấp a ấp úng, nhất thời nói không ra lời.
Nhậm Thanh Vân cũng rất lưu manh, thò tay ra lấy Cửu Long Thảo đang đặt ở trên quầy.
- Chậm đã!
Tống Lam thân ảnh lóe lên, liền đi tới trước mặt Cửu Long Thảo. Ống tay áo nhẹ nhàng run lên, một đạo kình khí gợn sóng mà đến, trực tiếp đem Nhậm Thanh Vân đẩy lảo đảo ra ngoài.
Nhậm Thanh Vân bị ăn thiệt thòi, trợn mắt nói:
- Tống tiểu thư, ngươi muốn gì?
Tống Lam lạnh lùng nói:
- Cửu Long Thảo này, ta cũng muốn!
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chủ quán:
- Ta ra giá gấp ba, Cửu Long Thảo này, về ta!
Nhậm Thanh Sương thời điểm lúc này cũng khó chịu, nàng với tư cách Nhậm thị đại tỷ, tự nhiên không có khả năng dùng lời lẽ khó nghe, chỉ thản nhiên nói:
- Tống tiểu thư, đây là Nhậm gia ta cùng Cao gia tranh chấp. Cao Hồng Tinh vừa rồi chính miệng nói, quy củ Vân La Thành này là có thực lực thì lấy. Hắn cũng nói, chỉ cần có thực lực đánh bại hắn, Cửu Long Thảo này sẽ về Nhậm gia chúng ta.
- Đúng đấy, nói không giữ lời, còn có biết xấu hổ hay không ?
- Thật sự là thua không nổi, không có tí sức lực nào.
Bờ môi xinh đẹp của Tống Lam khẽ động, một tia cười lạnh tràn ra:
- Nói không sai, quy củ của Vân La Thành, là có tài cán thì lấy. Rất tốt, hiện tại bổn tiểu thư vừa ý cây Cửu Long Thảo này. Nhậm gia các ngươi nếu có thực lực thì đánh bại ta mà lấy.
Nói đến đây, trong tay ném ra, đem giá tiền gấp ba hất trước mặt chủ quán:
- Gói lại cho ta mang đi!
Chủ quán kia thấy Tống Lam khí thế bậc này, có chút khó xử nhìn đám người Nhậm gia bên này.
- Bọc lại, xảy ra chuyện gì, ta phụ trách.
Ngữ khí Tống Lam có một loại cao cao tại thượng uy thế.
Nhậm Thương Khung biết Tống Lam này là loại ngực to không não, vừa nghĩ tới không quá mấy ngày nữa, Tống gia phải qua cầu khẩn Nhậm Gia, lúc này đánh vào mặt của nàng, căn bản không có nhiều lắm ý tứ.
Lập tức không nói hai lời, chậm rãi đi tới. Bỗng nhiên mủi chân điểm một cái, bước lên một bước, một cái chân to trực tiếp đạp lên Cửu Long Thảo.
Mũi chân dùng sức một chút, trực tiếp đạp Cửu Long Thảo thành bùn.
- Ngươi muốn chết. . .
Tay áo run lên, quét về phía mặt Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung lui lại, khóe miệng tràn ra một tia đùa cợt:
- Tính sao? Tống Lam, ngươi muốn lấy Nhậm gia ta để lập uy sao?
Thời điểm đang nói, bên kia có người truyền đến một tiếng quát khẽ:
- Vân La Vệ tuần tra đã đến, mọi người tản a.
Nghe "Vân La Vệ" ba chữ, sắc mặt Tống Lam cũng hơi đổi. Vân La Vệ là thế lực chính thức của Vân La Thành, thuộc về tinh binh dưới trướng Vân La Thành chủ.
Xưa nay phụ trách phòng ngự cùng trị an hằng ngày của Vân La Thành. Nhất là phường thị loại này, từ trước đến nay đều cấm tư đấu, nhiễu loạn trật tự phường thị.
Mặc dù bọn họ là thập đại gia tộc đệ tử, nếu để Vân La Vệ bắt được nhược điểm cũng không tốt lắm.
Tống Lam hung hăng trừng mắt nhìn Nhậm Thương Khung:
- Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may. Sớm muộn gì bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết, kết cục cùng ta đối nghịch sẽ như thế nào!
Đối với uy hiếp thấp kém loại này, Nhậm Thương Khung vốn không thèm để ý?
Cũng không thèm nhìn Tống Lam, mặt mỉm cười nói:
- Thanh Sương tỷ, chúng ta cũng tản a.
Nhìn Vân La Vệ không ngừng tới gần, đám người ở hiện trường rất nhanh tản ra, trật tự lại khôi phục bình tĩnh.
Nhậm Thanh Sương thấy bộ dạng Nhậm Thương Khung không đếm xỉa tới, nhịn không được nhắc nhở:
- Thương Khung, ta không biết ngươi làm cách nào đánh bại Cao Hồng Tinh. Bất quá ta nói cho ngươi biết, Tống Lam kia, là thiên tài trẻ tuổi duy nhất của Vân La Thành đạt tới võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng. Ngươi chớ xem thường nàng.
- Tỷ, yên tâm đi, ta còn không có tự đại như thế.
Nhậm Thương Khung sau khi trọng sinh, tuy tự tin, nhưng rất lý trí. Đã trải qua sinh tử luân hồi, làm cho hắn hiểu rất rõ tính cách của thanh niên trẻ tuổi, cũng rất hiểu lòng dạ con người.
Hắn biết rõ, luận thực lực trước mắt, hắn không phải là đối thủ của Tống Lam, thậm chí, muốn cùng Tống Lam lưỡng bại câu thương là rất khó.
Nhưng chênh lệch chỉ là tạm thời.
Nhậm Thương Khung rất tin tưởng, trước khi Vân La thịnh hội đến, cái chênh lệch này nhất định sẽ không còn!
Nhậm Thanh Sương trong khoảng thời gian này đã lĩnh giáo đủ sự yêu nghiệt của Nhậm Thương Khung, cũng không dong dài. Chỉ gật đầu:
- Chúng ta đi xem một chút, ở đâu thích hợp dựng quầy hàng. Tranh thủ dựng quầy hàng sớm một chút, giành được tiên cơ.
Đề nghị này, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không phản đối. Bất quá trong nội tâm hắn còn băn khoăn một chuyện trọng yếu, đột nhiên hỏi:
- Tỷ, bây giờ là phường thị mùa xuân, ngươi nói trong tay những mạo hiểm giả trên biển có hàng tồn hay không?
Kiếp trước, Nhậm Thương Khung cũng từng tham gia rất nhiều lần Vân La phường thị, nhưng không phải gia tộc chủ lưu, mặc dù tham gia, cũng là làm một ít giao dịch không ra gì.
Đối với những giao dịch lớn như thế này hiểu không nhiều lắm.
Nhậm Thanh Sương thì khác, tiếp nhận sự vụ của gia tộc nhiều năm như vậy, đối với Vân La phường thị hiểu rất rõ.
Nghe Nhậm Thương Khung hỏi như vậy, gật đầu nói:
- Hàng mùa xuân là đầy đủ nhất. Bất quá giá tiền sẽ tương đối đắt một ít. Dù sao hàng mới còn chưa có, tất cả mọi người đều trữ hàng từ năm trước, chờ đầu xuân bán giá tốt một chút.
- Nói như vậy, những Liệp yêu giả kia, nhất định trữ hàng rất nhiều yêu đan rồi?
- Yêu đan sinh ý, Nhậm Gia chúng ta chưa làm qua.
Nhậm Thanh Sương lắc đầu, bỗng nhiên vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Thương Khung, ngươi hỏi cái này làm gì?
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc nói:
- Hiếu kỳ, là hiếu kỳ thôi.
Nhậm Thanh Sương không tin, trong khoảng thời gian này, Nhậm Thương Khung phàm là hỏi vấn đề gì, phần lớn đều có mục đích.
Nghĩ tới đây, Nhậm Thanh Sương sắc mặt trầm xuống, hỏi:
- Thương Khung, ngươi thành thật khai báo. Có phải hay không muốn mạo hiểm thu lấy linh lực yêu đan?
Trên con đường tu luyện võ đạo, có rất nhiều cường giả nghịch thiên mà làm, chắt lọc tinh hoa của yêu đan để tu luyện. Đây là một đường tắt để nâng cao cảnh giới.
Mỗi một viên yêu đan, đều là bổn mạng yêu đan của Yêu tộc tu sĩ, nó tập trung tinh hoa tu luyện của yêu tu. Nếu như có thể chắt lọc luyện hóa, có thể trong thời gian ngắn tăng lên tu vị.
Nhưng chắt lọc tinh hoa yêu đan, hiển nhiên là kiếm 2 lưỡi. Hấp dẫn tuy lớn, nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ. Nếu như không luyện hóa thành công, ngược lại sẽ bị độc tố của yêu đan xâm lấn, sẽ xuất hiện hiện tượng yêu hóa. Một khi xuất hiện hiện tượng yêu hóa, trừ khi có Nghịch Yêu đan hổ trợ, bằng không mà nói, ở trong một canh giờ, sẽ bị biến thành yêu hóa khôi lỗi, không trí nhớ không nhận thức, thành công địch của nhân loại, chính là đối tượng bị nhân loại đuổi giết.
Cho nên nói, phương pháp tu luyện này, rất nhiều gia tộc cấm sử dụng. Dù sao, nguy hiểm quá lớn. Không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, chọn phương pháp này không thể nghi ngờ là không sáng suốt.
Nhậm Thanh Sương hỏi như vậy, Nhậm Thương Khung nhịn không được cười lên:
- Tỷ, ngươi cảm thấy ta là người liều lĩnh như vậy sao?
- Hừ, ta chỉ sợ ngươi trong khoảng thời gian này đầu cơ trục lợi quá nhiều, đầu bị nóng mà thôi.
Nhậm Thanh Sương bày ra khẩu khí của đại tỷ.
- Tỷ. . .
Nhậm Thương Khung vẻ mặt đau khổ:
- Ta cam đoan với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không đi tu luyện phương pháp đó, ngươi không tin ta sao?
- Được rồi. . .
Nhậm Thanh Sương kỳ thật vẫn không thế nào yên tâm, nhất định phải biết nguyên nhân:
- Vậy ngươi hỏi yêu đan làm gì?
- Ta giúp người khác hỏi, tỷ, ngươi cũng biết. . .
Nhậm Thương Khung linh cơ khẽ động.
Nhậm Thương Khung trong khoảng thời gian này biểu hiện rất yêu nghiệt, Nhậm Thanh Sương cùng lão thái thái nhất trí cho rằng là có quý nhân tương trợ. Nghe Nhậm Thương Khung nói là giúp người khác hỏi, nàng trước tiên liền nghĩ tới quý nhân sau lưng Nhậm Thương Khung.
. . .
Hiệu suất làm việc của Nhậm Thanh Sương quả nhiên rất nhanh, sau một phen tìm kiếm, liền bắt đầu lập cửa hàng, chiếm trước tiên cơ.
Nhậm Thương Khung lợi dụng khoảng thời gian này, lại đi kiếm một vòng. Thời điểm trở lại, Nhậm Thanh Sương đã dựng xong cửa hàng rồi.
Nhậm Thương Khung đi đến trước mặt Nhậm Thanh Sương:
- Tỷ, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này.
- Nói đi.
Nhậm Thanh Sương rất sảng khoái.
- Ba thành lợi nhuận năm nay của mỏ quặng, ta muốn lấy trước. Tỷ, ngươi là tổng quản của gia tộc, giúp ta một chút a.
Nhậm Thanh Sương kinh ngạc nhìn Nhậm Thương Khung, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc:
- Thương Khung, ngươi thiếu tiền sao?
- Tỷ, ngươi cứ định giá đi, ta ăn chút thiệt thòi cũng không sao. Chỉ cần hợp lý là được. Mặt khác, ta muốn dùng danh nghĩa gia tộc mua mấy mặt hàng, lại không muốn ra mặt. Tỷ, đến lúc đó thu mua, dùng danh nghĩa gia tộc mua dùm ta, sau đó khấu trừ vào phần trăm lợi nhuận là được.
Nhậm Thanh Sương nhất thời nghẹn lời, há hốc mồm muốn nói cái gì, Nhậm Thương Khung lại đem một phần danh sách đưa tới:
- Tỷ, đây là danh sách những đồ vật ta cần, những mặt hàng khác ta tự mình nghĩ biện pháp.
Nhậm Thanh Sương tiếp nhận tờ giấy xem xét, sắc mặt lập tức hơi đổi.
Trong danh sách có ba loại đồ vật. Trong đó đầu tiên là bốn chữ "Trúc Cơ yêu đan"!