Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1: Ma đầu xuất thế
Thời gian vùn vụn qua đi, năm tháng trôi như thoi đưa.
Một năm sau, vào một đêm khuya.....
Tại vương quốc Thú nhân, trong một tòa biệt thự bí mật của Natasha....
Natasha nửa nằm nửa ngồi trên giường, Lieth một mình đứng ở bên cạnh, hai người thần sắc vô cùng ngưng trọng, đều đang nhìn không chớp mắt một cái nôi. Bên trong nôi có một đứa trẻ sơ sinh. Một giờ trước, Natasha đã sinh hạ đứa bé này.
Hóa ra từ lần trước Natasha bị thương trở về, nàng liền ngạc nhiên khi phát hiện ra mình bỗng nhiên có thai. Phát hiện này làm cho nàng trở tay không kịp, đồng thời lại có chút ít không thể giải thích được. Phải biết rằng Natasha từ trước đến nay quá xuất sắc, cho nên cơ hồ cứ là giống đực khi đối diện với nàng đều không nhịn được sinh ra ý nghĩ lung tung. Tuy nhiên bởi vì tầm mắt nàng rất cao, lại giữ mình trong sạch, bình thường đều vùi đầu vào khổ tu nên bây giờ vẫn là xử nữ. Xử nữ thế nào lại mang thai chứ? Việc này khiến Natasha thực sự là khó có thể chấp nhận.
Có điều là mặc cho nàng nghĩ thế nào thì mang thai vẫn cứ là mang thai, đây xác định là chuyện thực 100% mà nàng có muốn phủ nhận cũng không thể được. Lấy địa vị của Natasha mà nói thì sinh con vốn là một việc vô cùng trọng yếu, thậm chí có thể nói là chuyện thần thánh cũng được; bởi vì là đứa nhỏ về sau tất nhiên sẽ kế thừa địa vị của Natasha. Cho dù hắn có là kẻ vứt đi thì bằng vào quan hệ huyết thống với Natasha cũng sẽ trở thành nhân vật hết sức quan trọng của vương quốc Thú nhân. Huống chi mẹ hắn vốn có huyết mạch của truyền kì tiên tri, hắn như thế nào có thể là kẻ vô tích sự chứ?
Cho nên đối với việc Natasha sinh con lần này, nếu mà truyền ra ngoài thì không chỉ tạo ra dư luận quan tâm trên khắp vương quốc Thú nhân mà thậm chí sẽ gây chấn động rất lớn đến toàn đại lục, mà điều này đương nhiên là bởi vì tầm ảnh hưởng lớn lao của nàng.
Nhưng Natasha lại che dấu một chuyện quan trọng như thế. Nàng lấy lý do bế quan để khổ tu mà lặng lẽ dẫn Lieth đi xa thủ đô của vương quốc Thú nhân, đến tại một vùng biên giới. Bởi vì đứa nhỏ này lai lịch thật sự rất quỷ dị, bản năng của Natasha cảm giác sự tình không hề đơn giản; cho nên nàng mới chần chừ chờ đứa nhỏ sinh ra mới quyết định có nên công bố ra ngoài hay không.
Quả nhiên là sự thật đã chứng minh lo lắng của Natasha là có cơ sở, bởi vì đứa bé mà nàng sinh ra quả là có nhiều điểm thật sự quái dị. Nói như thế nào đi nữa thì đứa bé này trông cũng không giống Naga mà ngược lại có nhiều điểm giống nhân loại.
Chỉ xem đầu của hắn, khuôn mặt tự nhiên lại có vẻ cương nghị thành thục, không giống với trẻ con mới sinh ra chút nào mà giống bậc trí giả đã trải qua phong ba bão táp. Tuy vậy điều này cũng cho là bình thường đi, nhưng nếu nhìn xuống thì quả là chẳng ổn tí nào. Hắn sinh ra đã có bốn cánh tay, một đôi chân, lại còn có một đuôi thật dài nữa.
Bốn cánh tay của hắn thật sự cũng không giống nhau. Hai cánh tay ở phía trên thì giống với tay trẻ con của bộ tộc Naga là thon dài mà đầy sức lực, trắng trắng mềm mại thoạt nhìn đã khiến người ta yêu thích. Nhưng hai cánh tay ở dưới của hắn thì lại vô cùng thô kệch, so với hai cánh tay trên thì quả là thô gấp mấy lần. Đầu ngón tay thì không có móng tay như bình thường mà là một bộ móng vuốt sắc bén. Hơn nữa, cánh tay hắn lại còn dài hẳn ra. Nếu hắn đứng thẳng thì hai cánh tay ở trên có thể dài đến đầu gối, mà hai cánh tay ở dưới có thể chạm đến bàn chân. Phải biết rằng những cánh tay này đều sử dụng chung một bả vai của cả, chiều dài của chúng có thể nói vượt cả tinh tinh.
Mặc khác, cánh tay phía dưới lại phủ đầy lông ngắn, đám lông này vô cùng mịn nhưng lại rất cứng rắn, giống như là áo giáp mặc trên người vậy, quả là một thứ đồ bảo vệ cực kỳ tốt. Chỉ tiếc là đám lông này màu sắc thật u ám, thoạt nhìn gây ấn tượng khá xấu.
Cuối cùng đáng nhắc đến chính là cái đuôi này của hắn. Cái đuôi này sinh trưởng ở trên mông, vị trí giống với đuôi khỉ, nhưng hình dáng lại chính là đuôi rắn của Naga. Đuôi này không chỉ vừa cứng vừa rắn, lại còn phủ đầy vảy cứng. Cái đuôi này dài ước chừng hơn một thước, thậm chí còn dài hơn so với chiều cao của hắn!
Một cái quái vật như vậy Natasha chưa từng thấy qua trong suốt hai trăm năm sinh mệnh của mình! Chuyện này nếu mà lộ ra là nàng - vị truyền kì tiên sư Natasha sinh ra một quái vật như thế - thì cả vương quốc Thú nhân còn không nháo nhào lên sao? Toàn bộ đại lục đều cũng sẽ vì chuyện này mà chế nhạo nàng, mà vậy thì thể diện của vương quốc Thú nhân cũng không còn đến một mảnh. Nếu điều này xảy ra thì nàng từ về sau như thế nào còn gặp người khác đây? Cho nên Natasha và Lieth lúc này mới đang vô cùng rầu rĩ.
Mà đứa trẻ kia cũng không khóc không phá, chỉ là trừng đôi mắt đen to tò mò nhìn người mẹ có đến mười cánh tay dài kia, đồng thời trong lòng cảm khái nói: "Trời ạ, lão Tà ta hôm nay mở mắt ra thế lại gặp yêu quái kỳ lạ như vậy, hơn nữa hắn lại là mẹ ruột của ta chứ, ha ha, cái này thật là thú vị à."
Một đứa trẻ mới ra đời mà có tư tưởng phức tạp thế kia có phải là quá kinh người sao? Kỳ thật nói trắng ra cũng không chút nào kỳ quái, bởi vì tên kia là vì "Xuyên qua" mà đến đây.
Nguyên lai, người này họ Tà tự là Vô Úy (DG:tức là không sợ), vốn là người của thời Nguyên mạt Minh sơ. Bởi vì lúc hắn sinh ra mắt trái to hơn mắt phải gấp ba lần, nhìn vào một bên như mắt trâu, bên còn lại là hạt đậu xanh, trông khủng bố vô cùng. Cả cha và mẹ hắn đều bị dọa sợ chết khiếp nên hắn lập tức đã bị cả nhà ném đi. Cũng may mà lão Tà mạng chưa đến lúc tận nên được một vị tiên sinh làm nghề giáo không có con cái nhận lấy, tên của hắn là do lão tiên sinh này đặt ra.
Bởi vì lão Tà bộ dạng vô cùng "kinh thế hãi tục", cho nên lúc nhỏ hắn bị hết người này đến người kia khi dễ, tạo ra tính hận đời của hắn. Lão Tà này mặc dù trông xấu xí nhưng thiên phú và căn cơ cực cao, học cái gì nhớ cái đấy, hơn nữa thân thể lại cực kỳ khôi ngô. Lúc hắn còn nhỏ thường xuyên đấm những đứa dám trêu chọc hắn răng rơi đầy đất, vì thế khiến cha nuôi của hắn không ít lần tức giận. Sau lại, tại năm hắn 12 tuổi thì vị tiên sinh kia liền qua đời vì bệnh tật, mà lúc này lão Tà dưới sự khai trí của lão tiên sinh đã học đầy một bụng kinh luân.
Chỉ tiếc là bộ dáng liền quyết định tất cả khiến hắn không thể đi vào chính đạo. Sau khi lão tiên sinh qua đời, hắn đã bị người trong thôn trấn đuổi đi. Hắn lưu lãng khắp nơi suốt một năm, chịu đủ thứ khi dễ thì vận hắn rốt cuộc cũng dịch chuyển: hắn gặp một ma đầu nổi tiếng trong tà môn.
Lão ma đầu phi thường xem trọng thiên phú của lão Tà liền thu hắn làm đồ đệ. Từ đó về sau lão Tà bắt đầu chính thức tiếp xúc Tà Môn tu chân, cũng từ đó về không thể quay đầu nữa. Lão Tà từ nhỏ đã chịu khổ sở, biết thời cơ tốt đã đến liền nắm lấy cho nên vô cùng chuyên cần. Hắn tu luyện trở nên cực kỳ khắc khổ, hơn nữa thiên phú cao kinh người, lại có năng lực chịu được tịch mịch, vì vậy thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Sau gần một trăm năm thời gian, lão Tà liền trở thành một trong những cao thủ đệ nhất của Tà phái, cũng chỉ hơn trăm năm sau, hắn liền tung hoành thiên hạ, vô địch bốn phương. Vốn hắn trải qua 200 năm khổ tu thì đã có thể độ kiếp, nhưng là hắn mạnh mẽ áp chế thực lực nên không có chuyện đó xảy ra. Nhờ thế mà hắn tại thế gian hưởng thụ cuộc sống. Lão Tà háo sắc như mệnh, người ta gọi sau lưng hắn là Dâm Tà Ác Ma. Tại mấy chục năm xưng bá Trung Thổ, hắn cướp lấy không biết bao nhiêu nữ tu sĩ. Cậy vào thực lực siêu cường và thủ hạ lâu la vô số, vì vậy không người nào có thể chạm đến hắn.
Sau nữa lại có một vị tu chân nữ tính chủ động lấy thân dâng miệng hổ, sau khi lấy được tín nhiệm của lão Tà thì nói là muốn đi phương Tây chơi đùa một phen. Lão Tà tại phương đông chơi đã chán nên điều này gãi đúng chỗ ngứa; vì thế dưới sự hoan hô nhảy nhót của đám tu sĩ phương Đông, lão ma đầu này liên xông đến phá hoại phương Tây.
Thánh nữ của Giáo đình, công chúa của gia tộc Ma cà rồng... hết thảy bị hắn thu vào hậu cung. Giáo hoàng không phục hắn liền trực tiếp đánh cho đến cuộc sống cũng không thể tự lo nữa, mười hai kị sĩ bàn tròn liền không chết cũng bị thương. Vì vậy mà Giáo đình phục yên! Mật đảng của lũ Ma cà rồng cũng chịu sự phê bình nghiêm khắc, 13 gia tộc lớn thì bị giệt mất 3 nhà, đám còn lại đều phải thành thành thật thật cả. Mặt khác còn cái gì mà Người sói, phù thủy, phù thủy bóng đêm ... vâng vâng vâng tất tần tật đám tài ba dị tộc của phương Tây không khác nhau đều ăn đòn của hắn!
Bởi vì lão Tà thật sự là quái kiệt cho nên sau khi đập tan phe thứ hai, chính tà hai phái cũng đều bốn phương vô địch. Cho nên sau nữa mọi người đều lén gọi hắn là Đông Tây Phương Bất Bại! Ngoài mặt thì là vỗ tay hoan hô nhưng kỳ thật bên trong là đang nguyền rủa hắn làm thái giám (NG: THeo Đông Phương Bất Bại lão Pê đê trong Tiếu ngạo)
Lão tà cũng biết là mình có quá nhiều cừu nhân, cho nên hắn liền kéo theo một đám tay sai đồng lõa, hơn nữa hắn luôn cẩn thận nên vẫn sống nhăn răng mặc cho bị ám sát nhiều lần. Chung quy là nguy hiểm đều hóa yên lành cả.
Chỉ là, người thì ổn nhưng mà trời thì không cho. Hắn mặc dù tại thế gian đã là tồn tại vô địch, nhưng là sớm muộn gì cũng phải gặp thiên kiếp. Tới thời điểm nguy hiểm đó, các cừu nhân của hắn đến từ khắp thế giới ngũ hồ tứ hải sẽ không buông tha cho hắn. Mà cái đám con chó dưới tay hắn nhất định cũng sẽ không hỗ trợ, nếu không muốn nói chính xác là nhân cơ hội cắn cho hắn một nhát.
Đối với việc này, lão tà tâm lý rất là minh bạch. Vì vậy hắn vẫn không chịu độ kiếp, cho đến khi hắn hơn 600 tuổi thì rốt cuộc không thể áp chế pháp lực mạnh mẽ trong cơ thể nữa, bèn lén lút trộm trốn đi lặng lẽ độ kiếp.
Chỉ tiếc là đến khi hắn độ kiếp thì đã là xã hội hiện đại, người so với kiến còn nhiều hơn, cả địa cầu làm gì có địa phương nào an tĩnh nữa? Bị buộc rơi vào đường cùng, lão Tà đành phải trốn vào một đêm tối như mực đến chỗ sâu nhất tại đại lục Nam cực để lén lút độ kiếp cho xong việc. Nhưng mà như thế hắn cũng không lường được là cuối cùng vẫn bị kẻ thù tìm đến tận cửa.