Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Điều này...." Lão Tà nghe xong thì không có cách nào cả, dù sao người ta cũng có công nuôi dưỡng hắn mà? Đừng nghĩ lão Tà là một ma đầu là cứng rắn, thực ra lòng dạ hắn lại rất mềm; chỉ có điều hắn luôn biểu hiện ương ngạnh mà thôi.
Vừa thấy có chút ánh sáng lóe lên, lão pháp sư nhanh chóng nói tiếp : "Ta đã lớn tuổi như thế này rồi, tâm nguyện duy nhất trong đời này là có thể tiếp tục kéo dài huyết thống của gia tộc. Nếu mà đến điều này cũng không làm được thì ngươi nói ta chết có nhắm mắt được không chứ! Hu hu hu....A A A" Vừa nói xong lão đã khóc rống lên.
"Lão đừng có khóc nữa!" Lão Tà nhìn thấy vị lão nhân đã nuôi dưỡng mình mấy chục năm bi thương thế này thì cũng có chút động lòng, nhưng hắn cũng chỉ biết khuyên như thế mà không biết nói thế nào cho phải. Trong nhất thời hắn cảm thấy không thoải mái, trong lòng rất xấu hổ.
"Nhóc con à, chuyện này hoàn toàn là sai lầm của ta, bởi vì sai lầm của lão già như ta mà đứa trẻ nhà Stiffen mới phải chết!" Lão pháp sư bi thống nói: "Nếu bởi vì chuyện này mà từ nay huyết mạch gia tộc hoàn toàn cắt đứt thì ta có chết đi cũng không thể đi gặp tổ tiên được! Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm khiến ta trở thành tội nhân của gia tộc, vĩnh viễn chịu đựng sự dày vò thống khổ này sao?" Lão pháp sư càng nói càng kích động, thậm chí là khóc nấc lên không ra tiếng.
Lão Tà thấy thế thì trong lòng mềm nhũn lại, nhưng là vừa rồi hắn đã cương quyết từ chối, bây giờ phải tìm một cớ để nói: "Thật sư ta không phải không muốn giúp đỡ, nhưng mà ta không có khả năng này được? Lão nghĩ xem ta căn bản khác với tên nhóc Stiffen kia, làm sao giả mạo được chứ?"
"Điều này không thành vấn đề!" Lão pháp sư vừa nghe lão Tà nói vậy thì lời lẽ liền mềm lại, hưng phấn nói: "Ta có một mặt nạ cấp thần khí, gọi là "Sự giả dối chân thật"; chỉ cần ngươi mang mặt nạ này lên thì có thể biến thành diện mạo của bất kỳ kẻ nào!"
"Điều này...." Lão Tà vừa nghe xong thì cảm thấy rất buồn bực, trong lòng thầm nghĩ hóa ra lão đã tính kế từ trước rồi; hắn liền lập tức kêu lên: "Nhưng mà chỉ thay đổi khuôn mặt thì có ích gì chứ, quan trọng là vóc người! Lão xem này, thân hình ta cao lớn thế làm sao là pháp sư được?"
"Khà khà!" Lão pháp sư đột nhiên cười rất gian: "Ta thật ra lại yên tâm nhất về vóc người của ngươi. Ngươi nên nhớ mẹ của chắt ta là một người của bộ tộc Người Man Rợ nên nó đã kế thừa huyết thống của cô ta. Mới mười lăm tuổi nhưng nó đã khỏe như một con trâu, vì thế hình thể của hai ngươi thoạt nhìn rất giống nhau, mà ta nói thêm áo bào ma pháp trên người ngươi là của chắt ta đấy! Khà khà, hai ngươi có thể xem là hai quái nhân trong giới pháp sư! Thế nào, bây giờ ngươi còn hỏi gì nữa không?"
"Cái này...!" Lão Tà lập tức cảm thấy rất buồn bực, đành phải cười khổ nói: "Nhưng còn tính cách, bản tính thì sao? Ta cũng không cho rằng mình phải giả ngu chứ!"
"Điều này cũng không thành vấn đề!" Lão pháp sư lập tức trả lời: "Ngươi không cần phải giả bộ, cứ sống với tính cách của ngươi là được rồi. Ta sẽ thông báo với bên ngoài rằng sau khi ngươi Cuồng hóa thì tính cách đã thay đổi, dù sao kẻ khác cũng không dám nói gì. Cho dù ngươi có gây họa bên ngoài cũng không sao vì tất cả đã có ta chống đỡ!" Lão pháp sư nói đến đây thì ánh mắt lóe ra một tia sát khí, rõ ràng hắn muốn mượn tay lão Tà để “giáo huấn” những kẻ đã gây chuyện với chắt lão.
Đối với điều kiện này thì đối với kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn như lão Tà, hắn cảm thấy khá vừa lòng. Có điều sau đó hắn lại có chút lo lắng: "Nhưng chẳng may ta lộ ra dấu vết gì thì sao chứ? Lão nên nhớ ta không có chút nào trí nhớ của chắt lão, ta không biết bất kỳ người quen hay bạn bè nào của hắn cả!"
"Chẳng có cách nào cả, ta nói ngươi mất trí nhớ là được. Dù sao chỉ cần ta và tên béo này nhất quyết xác nhận về thân phận của ngươi thì kẻ khác có nói gì cũng thành rắm hết!" Lão pháp sư ngạo nghễ nói.
"A...!" Lão Tà đến đây thì không còn cách nào nữa, đành phải buồn bực gật đầu đồng ý. Sau đó hắn nói đầy bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, xem như ta không may vậy! Ai bảo ta nợ lão cơ chứ!"
"Khà khà, ta biết ngươi sẽ hỗ trợ ta mà!" Lão pháp sư cảm kích nói
"Có điều lão không thể bắt ta giả mạo người khác cả đời đấy chứ?" Lão Tà khó xử nói: "Ta không có thói quen sống trong bóng ma của kẻ khác!"
"Như vậy đi..!" Lão pháp sư suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu mà như vậy, chỉ cần ngươi có thể lưu lại cho gia tộc một đứa trẻ có thiên phú hệ Thiểm điện, ta có thể để ngươi ra đi!"
"Hả???" Lão Tà nghe xong điều này liền choáng váng, buồn bực trả lời: "Ta thì không có vấn đề gì với việc “cưỡi” nữ nhân, nhưng mà để bọn họ mang thai ta không dám chắc!"
Thực tế lão Tà đã nói giảm đi khi nói “không dám chắc”. Tình hình thật là hắn không có chút nào tự tin tin cả. Bởi vì kiếp trước hắn cũng không hề có con nối dõi dù nữ nhân của hắn không một vạn cũng tám nghìn, mà các nàng đều xinh như hoa như ngọc. "Thực lực" của lão Tà cũng rất cường hãn, một đêm hắn có thể “chiến” đến bảy tám lần! Nhưng mà dù nỗ lực như vậy hắn cũng không có đứa con nào. Vì thế, lão Tà rất lo lắng, lão thậm chí không tiếc tuyên bố rằng bất kỳ cô nàng nào có con với lão muốn gì sẽ được nấy. Nhưng kết quả là ngoại trừ dây dưa thêm một đám nữ nhân nữa thì lão cũng không cách nào thành công. Từ đó về sau, lão Tà minh bạch rằng rất có thể công pháp mình sáng tạo ra đã khiến mình không có con được, nên lão đã tắt hẳn hy vọng về chuyện này. Hắn không nghĩ rằng lại có một ngày lão pháp sư lại đề cập chuyện có con, trong lòng lúc này rất buồn bực.
Lão pháp sư nghe thấy mấy lời này thì trong lòng cũng có chút sửng sốt. Lão thầm nghĩ mình còn chưa dạy tên nhóc này về việc nữ nhân, làm sao mà hắn biết cơ chứ? Khó nói rằng hắn "vô sự tự thông" đấy chứ? Có điều sau khi đã thấy qua thần thông của lão Tà thì lão cũng không muốn tìm hiểu thêm mà trực tiếp nói: "Ngươi còn trẻ nên không cần lo lắng chuyện này, ta rất tin ở ngươi!"
"Được rồi, được rồi!" Lão Tà còn nói được gì nữa? Chẳng lẽ lại thừa nhận mình “bất lực” sao? Nhưng mà sau đó hắn bồi một câu: "Lão cũng bảo gã béo này “cố gắng” lên, nếu hắn có thể lộn ra một thằng nhóc nữa thì mau để ta ra đi!"
Mặc dù cách nói của lão Tà rất không tôn trọng nhưng tên béo nghe xong lại cảm thấy vô cùng cảm động, hắn không kìm được buộc miệng hỏi: "Vì sao cậu muốn như thế chứ? Chẳng lẽ tước vị Công tước và gia sản khổng lồ không làm cậu động tâm sao?"
"C*t, những thứ vất đi đó chưa đáng lọt vào mắt ta!" Lão Tà khinh thường nói: "Được rồi, nếu các ngươi đã đồng ý thì chuyện này cứ quyết định như thế đi, xong hết rồi nhé!"
Lão pháp sư nhìn thấy lão Tà không có vẻ gì là giả bộ thì không kìm được sự khâm phục, gật gù nói: "Được rồi, cho dù ai trong các ngươi sinh ra được người thừa kế hợp cách thì ta cũng sẽ chấp nhận cho tên nhóc ngươi rời đi, còn cơ nghiệp này sẽ truyền lại cho đứa trẻ đó."
Nghe thấy điều này thì tên béo Cady vô cùng kích động. Hắn vốn tưởng rằng con cái mình không còn cơ hội kế thừa gia tộc, cũng không cách nào đem mọi chuyện trở lại như xưa thì Lão Tà lại không quan tâm gì cả trả lại cơ hội cho hắn. Điều này khiến Cady trong lòng rất cảm kích lão Tà, cũng không để ý sự vô lễ của hắn nữa. Trên thực tế, lão Tà là trưởng bối nên Cady cũng không thấy có vấn đề gì với cách gọi "tên béo", cho tuổi của lão Tà vẫn còn khá nhỏ.
Nhận thấy mọi chuyện đã ổn, lão pháp sư sau đó đứng lên nói: "Được rồi, mọi chuyện cứ thế đi. Cady, bây giờ ngươi trở về tuyên bố ta đã cứu sống được nhóc Stiffen, nhưng mà thương thế của nó rất nghiêm trọng nên cần phải tĩnh dưỡng một thời gian!"
"Vâng ạ!" Cady vội vàng đáp, sau đó hắn gấp gáp hỏi: "Vậy đối với kẻ chủ mưu chuyện này thì sao ạ?"
"Hừ!" Lão pháp sư hừ lạnh một cái: "Trước hết khoan động đến mụ đàn bà kia đã, dù sao chúng ta cũng không có chứng cớ, mà 'nhóc Stiffen" lại vẫn còn sống; nếu không xử lý khéo sẽ gây ra mâu thuẫn với hoàng gia, lại còn khiến kẻ khác nghi ngờ. Ngươi trước tiên cần phải nhẫn nại đã, cần phải tạm thời quên đi mối hận này! Sau này ta sẽ báo thù cho nhóc Stiffen!"
"Vâng!" Cady gật đầu, sau đó không kìm được nước mắt chảy ra.
"Nào, hãy nén bi thương lại. Hãy nhớ rằng gia tộc còn cần ngươi!" Lão pháp sư thấy thế thì thấy rất đau lòng, an ủi tên béo một chút.
"Vâng, cháu biết rồi!" Cady lau nước mắt, sau đó thi lễ với lão pháp sư và lão Tà rồi lui ra ngoài.