Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần trước Thanh Phong cố ý bẩm báo chuyện này với hắn, hơn nữa hắn cũng đã chứng thực, ngày đó Quân Vô Ngân cùng nàng thật đúng là ở cùng tửu lầu Khước Hoặc.
Hắn thật sự nghĩ không ra, Quân Vô Ngân làm sao có thể cùng nàng ở cùng một chỗ?
“Nếu bổn vương nhớ không lầm, ngươi hẳn là chính mắt gặp qua nàng ở trên đường cái phi lễ với Phong Dật Hiên.” Khoé môi Quân Vô Ngân hơi hơi giơ lên, xả ra nét cười lạnh như có như không, hai tròng mắt lạnh lùng quét về phía Mộ Dung Lăng Thiên, lời nói lạnh như băng, lại ẩn qua vài phần ý tứ thế nào cũng được…
Sự kiện kia, mọi người toàn kinh thành đều biết, mà Mộ Dung Lăng Thiên cũng đã tận mắt chứng kiến, hắn không biết lúc ấy nữ nhân kia có phải là vì muốn lừa gạt Mộ Dung Lăng Thiên hay không?
Cho nên giờ phút này thiện tâm của hắn đột nhiên tái phát, muốn giúp đỡ nàng giấu diếm một lần.
Nghe giống như trả lời cũng được không trả lời cũng không sao, cũng đã đưa ra một loại ám chỉ đặc thù, không, hẳn là một loại lầm đạo.
Ngụ ý, nàng nếu dám ở trên đường cái phi lễ Phong Dật Hiên, như vậy chuyện ở tửu lầu chủ động cùng hắn ngồi cùng nhau, thì cũng không có gì là kỳ quái.
Mặt Mộ Dung Lăng Thiên hơi hơi cứng đờ, trong đôi mắt, hàn quang mãnh liệt nổi lên, biểu tình có chút khó coi.
“Như thế nào? Nữ nhân kia ngay cả ngươi cũng dám quyến rũ, nàng… nàng ta sẽ không phải vì muốn lập gia đình quá mà phát điên rồi chứ?” Hoàng Thượng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
“Ha ha.” Mộ Dung Lăng Thiên đột nhiên cười ra tiếng, mi giác mở to, từng chữ từng chữ chậm rãi nói :”Không phải được sự đồng ý của Vương gia, cũng dám ngồi ở bên cạnh Vương gia, thế nào có thể sống sót rời đi, thật đúng là một kỳ tích a.”
Ẩn ẩn, Mộ Dung Lăng Thiên cảm giác được sự tình có chút kỳ quái, tuy rằng giờ phút này Quân Vô Ngân làm cho người ta nhìn không ra gì khác thường, nhưng hắn vẫn còn có chút nghi vấn trong lời nói của Quân Vô Ngân.
Hắn cùng với Đường Nhược Ảnh là chỉ phúc vi hôn, cho nên trước kia từng có rất nhiều tiếp xúc, hắn đối với cá tính của nàng có thể nói là rõ như lòng bàn tay, nàng ta không có lá gan lớn như vậy để đi quyến rũ Quân Vô Ngân.
“Bổn vương cho tới bây giờ cũng không có giết qua nữ nhân.” Khoé môi của hắn lại giơ lên, lần này cười rõ hơn một chút, trong giọng nói, hình như cũng có thêm vài phần ý cười, chỉ là, khi nhìn lại phái Mộ Dung Lăng Thiên, hai tròng mắt đột nhiên trầm xuống :”Bổn vương lại càng không tính kế với nữ nhân, lợi dụng nữ nhân.”
Tuy rằng trong mắt của hắn, chưa từng có nữ nhân, nhiều năm như vậy, một nữ nhân bên người cũng không có, nhưng mà, hắn cũng không có khả na7ng làm chuyện không tiêu chuẩn như vậy.
Đương nhiên, nàng có thể xem như một ngoại lệ.
Sắc mặt Mộ Dung Lăng Thiên lại cứng đờ, chống lại khoé môi lãnh phúng của Quân Vô Ngân, hàn ý trong con ngươi rất nhanh lan tràn.
“Tốt lắm, tốt lắm, không cần vì một nữ nhân như vậy mà làm mất hoà khí.” Hoàng Thượng đúng lúc đánh vỡ cục diện bế tắc, ý khác trong lời nói vừa rồi của Quân Vô Ngân, có thể nói ngay cả hắn cũng bị mắng lây, nhưng mà, giờ phút này, hắn cũng không nói gì để chống đỡ, hơn nữa hắn cũng biết cá tính của Quân Vô Ngân, không muốn ở phía sau chọc giận hắn.
Quân Vô Ngân trong lòng âm thầm cười lạnh, một nữ nhân như vậy? Nếu mà Hoàng Thượng biết kỳ thực đã bị nữ nhân như nàng lừa, hắn nhìn thấy nàng, đều không phải là chính nàng, không biết sẽ phản ứng gì đây.
Bất quá, điều này hắn cũng lo lắng.
Chậm rãi buông tách trà trong tay xuống, đứng dậy, ngay cả câu cáo từ cũng không có, liền hiên ngang đi ra khỏi ngự thư phòng.
“Vương gia, Đường tiểu thư đã hồi phủ.” Ra hoàng cung, Lưu Vân rất nhanh đã đi tới, thấp giọng hồi báo.
“Ân.” Quân Vô Ngân trầm giọng đáp lời, cũng không phản ứng gì nhiều, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lưu Vân ngây ngốc, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng lại, Vương gia rõ ràng phái hắn đi chú ý hành tung của Đường tiểu thư, hiện tại hắn đến bẩm báo, Vương gia thế nào lại phản ứng như vậy?
“Vương gia, muốn thuộc hạ lại đi đem nàng mời đến hay không?” Lưu Vân lập tức đi theo, nhỏ giọng nói, hắn đi theo bên người Quân Vô Ngân đã nhiều năm, điều nên hỏi sẽ hỏi, không nên hỏi tuyệt đối se không hỏi đến nửa lời, nhưng mà lần này, thật vất vả mới nhìn thấy Ngũ gia đối với một nữ nhân cảm thấy hứng thú, hơn nữa chuyện lần trước, hắn cũng nhìn thấy nữ nhân kia không giống với những lời truyền rao bên ngoài.
Cho nên, nói thật hắn rất hi vọng Vương gia có thể cùng Đường tiểu thư phát sinh chuyện gì đó.
Quân Vô Ngân đột nhiên dừng bước lại, cũng không hề xoay người, chỉ là thấp giọng nói :”Không cần.”
Hắn nghĩ, Mộ Dung Lăng Thiên nhất định đã cho người theo dõi hắn, hắn cũng không muốn để cho Mộ Dung Lăng Thiên nhìn ra cái gì.
Lưu Vân lại sửng sốt, trên mặt ẩn hiện vài phần thất vọng, chẳng lẽ là hắn đã nhìn lầm rồi, Vương gia đối với Đường tiểu thư căn bản là không có ý tứ kia?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Đêm khuya.
Đường Nhược Ảnh vốn không có ngủ, một mình ngồi ở trước bàn, chuyên tâm hoạ tranh của nàng.
Ngọn đèn nhu hoà, chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, tạo ra mộng ảo vòng quanh, yên tĩnh mà độc đáo.
Gió ấm áp ngẫu nhiên thổi vào, mang theo mùi hương thoang thoảng, tầng ánh sáng mỏng hơi lay động, trong yên tĩnh, mang thêm vài phần sinh động.
Tranh trong tay rốt cuộc cũng vẽ xong, Đường Nhược Ảnh buông bút, cầm lấy tranh, còn rất đoan trang, cười lộ vẻ vừa lòng.
Không sai, thật sự không sai, có thể hoạ Dật Hiên thành dạng này, ngay cả nàng cũng nhịn không được bôi phục chính mình.
Tóc đen của hắn trong tranh, hỗn độn bay lên, khoé môi tựa tiếu phi tiếu cười, quần áo tinh tế, lộ ra phần ngực gợi cảm mê người…
Vốn là nửa tiên nửa người, lại bị nàng hoạ thành một tên yêu nghiệt sống động.
Trên bàn hỗn độn bày bừa hơn mười bức hoạ, đều là tranh chân dung nàng vẽ Phong Dật Hiên.
Lúc nàng còn nhỏ mẹ không đưa nàng đi học môn nào tinh thông cả, bởi vì nàng từ nhỏ, ham mê duy nhất chính là đi theo mẹ học kinh kịch, mẹ nàng từng là diễn viên kinh kịch quốc gia, sau khi gả cho ba ba, thì liền giải nghĩa.
Mà nàng từ nhỏ đối với kinh kịch đặc biệt mê muội, mỗi ngày đều đi theo mẹ hát,mà tranh chân dung này, cũng là bởi vì khi đó đi theo mẹ học, vốn là vì vẽ một ít trang bị đặc biệt, nhưng mà nàng vẽ lại thành tranh chân dung. Hơn nữa mỗi lần đều vẽ đều đặc biệt xuất thần.
“Cười thành như vậy, xem ra ngươi thực vui vẻ nha?”
Một giọng nói hơi lãnh ý đột nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Đường Nhược Ảnh cả kinh, rất nhanh liền nhìn lên, khi nhìn thấy Quân Vô Ngân đột nhiên xuất hiện, sửng sốt, hắn làm sao có thể đêm hôm khuya khoắc chạy tới chỗ này?
Khoé môi Quân Vô Ngân chậm rãi giơ lên, giờ phút này trong nụ cười thiếu vài phần lạnh lùng, hơn vài phần na du. Nữ nhân này đúng là tự tại thực, hắn thực muốn biết, nàng lần này sẽ ứng phó chuyện này như thế nào, xem nàng phải như thế nào để lừa gạt người khác đây.
Bất quá, hắn cũng thật không ngờ, nàng đêm hôm khuya khoắc còn chưa ngủ, lại còn một mình một người ngồi ở đằng kia ngây ngô cười.
Hai tròng mắt hơi đổi, chậm rãi nhìn về phía mặt bàn, khi nhìn thấy bức hoạ trên tay nàng, nụ cười bên khoé môi nhất thời cứng đờ, mà khi nhìn đến một bàn hỗn độn kia, đôi mắt thâm thuý trong con ngươi cũng biến lạnh trong nháy mắt.