Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết
  3. Chương 142 : Hồng đăng cao huyền
Trước /586 Sau

[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 142 : Hồng đăng cao huyền

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mộ Dung Chiến nghe thấy ám hiệu vội sai người dẹp bỏ chướng ngại ở chỗ xuất khẩu.

Đồ Phụng Tam xộc vào nói: “Ta không có thời gian giải thích, trước hết hãy lệnh cho người của ngươi di chuyển tới tiểu cốc”.

Mộ Dung Chiến lập tức hạ một mệnh lệnh, thủ hạ nhất loạt lên ngựa nối đuôi nhau ra khỏi đám rừng rậm rạp.

Mộ Dung Chiến dắt ngựa theo Đồ Phụng Tam ra ngoài, thấy Đồ Phụng Tam nhìn mình chằm chặp, cười nói: “Sạo lại nhìn ta thế?”.

Đồ Phụng Tam lạnh lùng nói: “Ngươi tin ta như thế, không sợ bị hại sao?”.

Mộ Dung Chiến cười: “Ngươi đã lừa ta vào tử địa, muốn hại ta lúc nào chẳng được? Việc gì còn phải phí công đi tìm ta nói chuyện nhùng nhằng?”.

Đồ Phụng Tam vỗ trán nói: “Phải rồi, ta thật hồ đồ”.

Đoạn kêu ngựa đến, cùng Mộ Dung Chiến đồng thời phi thân lên ngựa đi trước dẫn đường.

Mộ Dung Chiến hỏi: “Bị đối phương khám phá kế hoạch rồi ư?”.

Đồ Phụng Tam gật đầu: “Theo thám tử báo về, Thiên Sư quân đã chia thành ba đường tiến về hướng này, dẫn đầu hẳn là Yêu Đạo Lư Tuần căn cứ vào chủ lực quân được bố trí ở hai cánh là phương thức hành quân hắn ưa dùng. Nhân số ước độ năm ngàn người”.

Mộ Dung Chiến nói: “Làm sao ngươi biết hắn nhận ra kế ta?”.

Đồ Phụng Tam nói: “Đầu tiên là do Yến Phi nhắc nhở nên ta đặc biệt phái thủ hạ đắc lực đi trước trinh sát, phát giác toán quân ở giữa mang theo nhiều thân cây đã chặt bỏ ngọn, biết có chuyện không hay mới tìm đến ngươi trao đổi ý kiến”.

Mộ Dung Chiến giật mình: “Hay cho Lư Tuần! Rõ ràng là hắn muốn dựng mộc trại ở bên ngoài tiểu cốc”.

Đồ Phụng Tam thở dài: “Chiêu này thật cao minh, nếu chúng tìm cao điểm xây dựng mộc trại trong khoảng giữa Biên Hoang Tập và tiểu cốc, dùng binh lực mạnh cắt đứt liên hệ giữa ta và Biên Hoang Tập, cắt luôn đường rút lui của Biên Hoang Tập”.

Mộ Dung Chiến gật đầu: “Khi đó ta với ngươi tiến thoái lưỡng nan. Chẳng lẽ tử thủ ở tiểu cốc mà coi Biên Hoang Tập thất hãm sao? Nhưng nếu xuất cốc thì lại đúng ý chúng rồi”.

Đồ Phụng Tam cương quyết nói: “Không thể để chuyện này xảy ra, nếu không trận này chắc chắn chúng ta sẽ bại thê thảm”.

Mộ Dung Chiến hỏi: “Lão ca ngươi có mẹo gì không?”.

Đồ Phụng Tam ung dung mỉm cười: “Cách duy nhất là lấy nhanh đánh chậm, dùng cơ động của kỵ binh khắc chế bộ binh đối phương”.

Mộ Dung Chiến nghe vậy nhăn tít lông mày nói: “Đối phương đang muốn chúng ta rời cốc đánh nhau, đương nhiên sẽ thận trọng từng tí một, tận dụng địa hình bằng phẳng hành quân khiến bọn ta không có cách nào mai phục đột kích được”.

Đồ Phụng Tam nói: “ Để đánh lui bọn chúng thì không được, nhưng nếu muốn đốt hết gỗ thì được, đúng không?”.

Mộ Dung Chiến cười to: “Kế hay lắm!”.

Hai người đồng thời nhìn về phía Biên Hoang Tập, ngọn đèn xanh từ từ hạ xuống, đèn đỏ kéo lên biểu thị địch nhân đã tiến vào tuyến cảnh giới.

o0o

“Tiểu thư! Tỷ đang lo cho Yến công tử phải không?”.

Trên Quan viễn đài, Kỷ Thiên Thiên đứng ở góc Tây Bắc chăm chú nhìn về bình nguyên hoang dã xa xa.

Những bó đuốc của địch nhân giống như vô số những con đom đóm từ tư di động soi rõ hai cánh quân địch, một hướng tới phái tây Tập ngoại, một nữa tiến thẳng về phái Nam môn.

Kỷ Thiên Thiên giọng âu sầu: “Ta đang lo cho từng chiến sĩ xuất chinh”.

Tiểu Thi hạ giọng nói: “Tiểu thư là thống soái mà! Có thể không để Yến công tử mạo hiểm lắm chứ”.

Kỷ Thiên Thiên quay đầu ngước nhìn ái tỳ, dịu giọng nói: “Thi Thi không sợ nữa sao?”.

Tiểu Thi cúi đầu: “Ở bên tiểu thư Tiểu Thi không sợ gì hết”.

Kỷ Thiên Thiên nhớ đến Cao Ngạn, nghĩ đến Tiểu Thi vẫn bị bưng bít sự thật, ngấm ngầm thở dài nói: “Chính vì ta là thống soái mới không thể không để Yến Phi đối phó Tôn Ân. Ngày trước nghĩa phụ nói đến Tôn Ân, từng nhiều lần chỉ ra chiến thuật ‘cầm tặc cầm vương’ của lão, thường thường có thể xuay chuyển tình thế toàn bộ một trường đại chiến dịch, mà lại không có cách nào hoàn hảo để ứng phó, chỉ riêng tâm lý bị uy hiếp đã khiến cho bất kể người nào đối địch với lão mất ăn mất ngủ rồi. Người khác không biết Tôn Ân lợi hại, nhưng ta là con gái nuôi của Tạ An sao có thể không biết?”.

Tiểu Thi ngây thơ nói: “Vì sao không tìm thêm mấy vị hảo hán thân thủ cao cường trợ giúp Yến công tử đối phó với Tôn Ân?”.

Kỷ Thiên Thiên cười khổ nói: “Bất luận vũ công đạo thuật của Tôn Ân đều cao thâm khôn lường, hơn vài người hay kém vài người không khác gì nhau, ngược lại còn thêm tiết lộ hành tung, bên ta những người thực sự có khả năng trợ giúp đều phải dẫn quân đối phó địch nhân rồi”.

Tiểu Thi sợ hãi đến mức hoa dung thảm đạm, giọng run run nói: “Tôn Ân ghê gớm như thế Yến công tử biết làm thế nào?”.

Kỷ Thiên Thiên dịu dàng nói: “Lại sợ rồi! Nói để muội biết! Từ lúc ta còn chưa quen biết Yến Phi, ta đã biết thiên hạ nếu có một người đối địch được với Tôn Ân thì chắc chắn đấy là Yến Phi. Điểm này nghĩa phụ và Huyền soái đều nhất trí, ngươi đã nghe nói đến ai có thanh kiếm biết rung lên cảnh báo cho chủ nhân chưa? Ta thì đã tự mình nghe qua rồi. Công pháp của Tôn Ân không phải phàm nhân có thể ứng phó được, kiếm thuật của lão cũng đạt đến cảnh giới thông huyền. Vì vậy khi Trác danh sĩ đề xuất cho ông ấy tự mình đối phó với Tôn Ân, ta lại kiến nghị để Yến Phi gánh vác trọng nhiệm này. Biên Hoang Tập không có chọn lựa nào tốt hơn. Chiến tranh luôn luôn là như thế, cho dù không thể khẳng định thắng hay thua, vẫn phải tận lực mà làm bất kể hậu quả”.

Vừa nói đến Trác danh sĩ thì Trác Cuồng Sinh đã có mặt đằng sau hai người trầm giọng nói: “Tình hình không hay, Thiên Sư quân tiến về phía Tây tựa hồ muốn cắt đứt liên hệ của chúng ta với tiểu cốc”.

Kỷ Thiên Thiên bình tình nói: “Xin tiên sinh cho người treo lên cây đèn vàng bên cạnh hồng đăng phía Tây, nhưng không được cao hơn hồng đăng”.

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên xuống dưới truyền lệnh.

Hoàng đăng từ từ được kéo lên, chỉ thị cho quân ở tiểu cốc chủ động đối phó địch nhân, cây đèn này thấp hơn cây hồng đăng biểu thị Biên Hoang Tập sẽ không phái binh viện trợ, vì vậy Đồ Phụng Tam tự mình phải lo liệu.

Tiểu Thi tranh thủ lúc Trác Cuồng Sinh ra ngoài, ghé vào tai Kỷ Thiên Thiên nói: “Tiểu thư thật là uy phong, chỉ huy đâu ra đấy, Thi Thi cảm giác tỷ dủ tự tin ứng phó với bất kỳ phong ba bão táp gì”.

Kỷ Thiên Thiên miễn cưỡng mỉm cười.

Nàng cuối cùng cũng cảm nhận được áp lực trầm trọng mà Tạ An phải chịu đựng trong chiến dịch Phì Thủy, Tạ An bằng phương pháp “Trấn chi dĩ tĩnh” cảm hóa quân dân Kiến Khang, hiện tại biện pháp duy nhất của nàng cũng là cố gắng biểu lộ thái độ lâm địch ung dung.

Không ai hiểu hơn nàng tài trí của Từ Đạo Phúc, nếu hắn không có tìa năng xuất chúng như vậy thì đã khó mà khiến được nàng động lòng.

Trác Cuồng Sinh trở lại, quan sát rừng đuốc lưa đang di chuyển về phía Tây, hai toán địch nhân trong giống như hai con rồng lửa, thận trọng hành động, nói: “Từ Đạo Phúc không hổ tài tướng soái, chỉ lo thủ thế vững chắc mà không gấp tiến công”.

Kỷ Thiên Thiên không biết nhớ đến cái gì, dịu dàng nói: “Đó là tác phong quen thuộc lấy tĩnh chế động của gã, trước tiên dẫn dụ đối phương thi triển hết sở trường để rồi từ đó tìm ra sơ hở, ra một đòn là thành công, không để đối phương có cơ hội xoay trở”.

Trác Cuồng Sinh đồng ý: “Tiểu thư hiểu gã rất đúng, cũng khiến ta minh bạch vì sao không được khinh cử vọng động nếu không muốn trúng kế đối phương. Chỉ tiếc ở phía tiểu cốc lại không thể ngồi nhìn đối phương thiết lập cứ điểm, như vậy khác nào bọn họ bị buộc phải xuất thủ”.

Kỷ Thiên Thiên khoan thai nói: “Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến là các tướng lĩnh xuất sắc nhất của chúng ta, Kinh Châu quân và Tiên Ti chiến sĩ đều dày dạn trận mạc, nếu bọn họ không tự giải quyết được thì chúng ta có xuất quân cũng chỉ thiệt hại vô ích, có khi lại còn tạo cơ hội cho đối phương lợi dụng. Yên tâm đi! Ta tin bọn họ có kế phá địch. Điều chúng ta nên làm duy nhất là không cho địch nhân lập trận ở phía Nam, nếu bọn chúng tính đến việc chi viện cho cánh quân kia, hoặc giả ta sẽ có cơ hội xuất kích”.

Trác Cuồng Sinh hân hoan nói: “Xin tuân theo chỉ thị của tiểu thư. Ta vừa nhận được tin tức mới, Lưỡng Hồ bang có rất nhiều khả năng bộ ước rút lui về phương Nam”.

Kỷ Thiên Thiên hết sức ngạc nhiên nhìn lão hỏi: “Tin tức có từ đâu?”.

Trác Cuồng Sinh liếc nhìn Tiểu Thi.

Kỷ Thiên Thiên biết ý tùy tiện sai Tiểu Thi tới nghị đường lấy áo khoác cho nàng.

Trác Cuồng Sinh hạ thấp giọng: “Tin tức nhận được từ Nhậm Hậu”.

Kỷ Thiên Thiên ngẩn người: “Cô ta lại có thể tiềm nhập vào Tập sao?”.

Trác Cuồng Sinh gượng cười: “Thật không dám giấu, trong Dạ Oa tộc có người của bọn ta, có cách thông tin bí mật với Nhậm Hậu. Xin tiểu thư giữ kín tình hình này vì Nhậm Hậu đã tự mình tuyên bố giải tán Tiêu Dao giáo. Người của bọn ta sẽ nhập vào Biên Hoang Tập, trở tahnhf phần tử trung thành ở đó. Ta thực không nghĩ bọn họ sẽ chịu phản bội lại Tiêu Dao giáo”.

Kỷ Thiên Thiên nghe xong hít vội một hơi, Nhậm Dao bao công phu chuẩn bị Biên Hoang Tập, may sao sự việc chưa thành đã bị Tôn Ân giết chết, nếu không Biên Hoang Tập khó mà thoát khỏi ma chưởng của Nhậm Dao.

Hân hoan nói: “Thiên Thiên tuân mênh”.

Trác Cuồng Sinh nói: “Nhậm Hậu đã gặp Hác Trường Hanh, thông báo cho hắn biết Đế quân bị Tôn Ân hại chết, sau khi Hác Trường Hanh biết chuyện liền nảy sinh ý định rút lui, thứ nhất là không muốn giúp Tôn Ân tăng trưởng oai phong, thứ hai là sợ Nhiếp Thiên Hoàn trở thành mục tiêu tiếp theo của Tôn Ân”.

Lại nói: “Nhậm Hậu nói rằng Hác Trường Hanh đối với việc Mộ Dung Thùy ngầm kêu Hách Liên Bột Bột tới hết sức bất mãn, cảm thấy nếu hợp tác với Mộ Dung Thùy hay Tôn Ân không khác nào chơi với lửa. Theo Nhậm Hậu dự đoán, trừ phi Nhiếp Thiên Hoàn hoàn toàn ngu xuẩn, bằng không sẽ tự loại mình khỏi cuộc chơi này”.

Kỷ Thiên Thiên nhíu mày nói: “Hác Trường Hanh thì tốt đẹp hơn bao nhiêu, ta hận nhất là cái loại ngụy quân tử khẩu thị tâm phi như hắn. Nếu thực sự Cao Ngạn bị Doãn Thanh Nhã hại chết, Yến Phi nhất định sẽ không tha cho hắn”.

Trác Cuồng Sinh nói: “Hác Trường Hanh đích xác là tiểu nhân bỉ ổi, bất quá bọn ta hiện tại không rảnh tính sổ với hắn. Bớt đi một kẻ địch dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ địch. Chúng ta cần bố trí lại việc phòng thủ Dĩnh Thủy”.

Kỷ Thiên Thiên nói: “Nếu như Hác Trường Hanh chỉ giả bộ như vậy há chẳng phải bọn ta trúng phải gian kế của hắn sao?”.

Trác Cuồng Sinh nói: “Ta cũng đã nghĩ đến khả năng này, tất cả những công sự và máy bắn tên có thể để nguyên, nhưng mộc lôi thích trận lại có thể di chuyển lên thượng du bến thuyền. Như vậy có thể tấn công bất kỳ thuyền địch từ Nam thượng hay Bắc hạ”.

Kỷ Thiên Thiên vui mừng nói: “Kế này đúng là rất tốt, xin Trác tiên sinh toàn quyền xử lý”.

Thấy Trác Cuồng Sinh vẫn ngơ ngác nhìn mình, đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Thiên Thiên vẫn chưa quen làm thống soái, xin lập tức cấp tiên sinh thủ dụ và lệnh tiễn”.

Lúc này thủ hạ vào báo Bàng Nghĩa cầu kiến.

Trác Cuồng Sinh cười ha hả nói: “Nguyên lai là kiến trúc sư giỏi nhất Biên Hoang Tập tới, ta đề nghị nhiệm vụ trọng đại di chuyển mộc lôi trận giao cho y chủ trì, để y làm chuyện đó là tốt nhất”.

Kỷ Thiên Thiên nói: “Mau mời Bàng lão bản”.

Thủ hạ lĩnh mệnh đi ra.

Thời khắc này người được bảo vệ nghiêm mật nhất ở Biên Hoang Tập là Kỷ Thiên Thiên, bất luận là ai muốn gặp nàng đều phải qua kiểm tra thân phận và được bản thân nàng hay Trác Cuồng Sinh chuẩn y mới được.

Bàng Nghĩa vẻ căm tức đi tới trước mặt hai người, Tiểu Thi tay cầm chiếc áo từ phía sau tới khoác lên vai Kỷ Thiên Thiên.

Bàng Nghĩa đầy bụng bất mãn càu nhàu: “Tiểu tử Yến Phi bảo ta đi xem xét bố trí trong Tập, nhưng khi ta đề nghị thay đổi thì chẳng ai chịu nghe, nói rằng bất kỳ cái gì đều phải có lệnh tiễn của Thiên Thiên tiểu thư cấp phát, nếu không thì dù chỉ di chuyển một cỗ máy bắn đá một tí cũng không được, con...hắc! Không có gì!”.

Lời nói thô bỉ của y suýt nữa thì bật ra, may mà nhớ đến có mặt của Tiểu Thi bên cạnh lập tức dừng cương bên vực thăm.

Trác Cuồng Sinh nói: “Cái đó kêu bằng quân có quân kỷ, ngươi chớ tức giận, tiểu thư đang chuẩn bị cấp phát lệnh tiễn để cho ngươi đi di chuyển mộc lôi trận về phía Đông Bắc Tập ở thượng nguồn bến sông để trấn thủ cả đoạn sông về phía ấy”.

Bàng Nghĩa vẫn oán khí đầy ruột nói: “Mộc lôi trận chính là thứ khiến ta nhức mắt nhất, con...hắc! Té ra lại mang gỗ của ta đi lãng phí như thế. Không phải là ta tiếc của, mà là trạn thế lộ liễu không bằng trận địa ngầm, nếu để thám tử địch nhìn thấy, đầu tiên sẽ cho người phá nát mộc trận. Bên triền sông có bao nhiêu là nơi kín đáo thì không biết đường lợi dụng, nếu để ta bố trí chắc chắn địch nhân không thể phát giác được cho đến tận lúc đại họa lâm đầu. Nếu để lồ lộ ra đấy thì cạm bẫy có còn là cạm bẫy nữa không?”.

Kỷ Thiên Thiên cầm lệnh tiễn đặt vào tay y nói: “Có cây lệnh tiễn này đại ca muốn thay đổi thế nào cũng được. Chúng ta sẽ treo thêm một cây đèn mày lam biểu thị đã xuất phát một cây lệnh tiễn. Khi lão bản mang lệnh tiễn giao lại ngọn đèn này sẽ lập tức hạ xuống”.

Bàng Nghĩa nghiêng đầu ngắm nhìn cây lệnh tiễn nặng trịch trong tay, thở phì một hơi nói: “Đúng là từ hoàng kim chế luyện thành, chắc chắn là thứ lệnh tiễn quý giá nhất ở Biên Hoang Tập”.

Trác Cuồng Sinh cười nói: “Vừa mới ra khỏi lò, đảm bảo không ai có thể giả mạo, còn không mau đi làm việc đi?”.

Bàng Nghĩa lập tức phấn chấn vội vã đi ra.

o0o

Từ Đạo Phúc bày trận ở phía Nam cách Biên Hoang Tập nửa dặm, phía Đông dự vào Dĩnh Thủy.

Lần này gã bố trí trận thế lấy phòng ngự làm chủ, đem năm ngàn bộ binh phân thành hai trận tiền hậu, mỗi trận ba hàng.

Hàng thứ nhất sử dụng mộc và thương, khi địch nhân xông đến trước mặt mới cùng địch chiến đấu, không được phép lui.

Hàng hai là tiễn thủ, hàng thứ ba dùng nỏ cứng.

Ba hàng lập thành một trận, khi địch xông đến, hàng đầu sẽ ngồi xuống đất, để các tiễn thủ hàng thứ hai quỳ xuống cùng hàng thứ ba đứng phát tên diệt địch.

Trận thứ hai cũng có ba hàng như thế, khi trận đầu bắn hết tên hoặc thể lực không đủ nữa lập tức bổ sung.

Mỗi bên tả hữu đều có năm trăm kỵ binh hộ vệ, tiến cũng được mà thoái cũng được.

Trận pháp này dùng để xung phong thì bất lợi, nhưng nếu địch nhân kiên trì không xuất kích thì trận này sẽ phát huy hiệu quả đặc biệt đối với liên quân Biên Hoang Tập không có tường cao bảo vệ.

Mỗi lần tác chiến Từ Đạo Phúc đều chuẩn bị đầy đủ, không bao giờ mạo hiểm.

Thiên Sư quân không phải là quân đội bình thường mà là tín đồ và chiến sĩ của Thiên Sư Tôn Ân, ai nấy đều dũng mãnh không sợ chết, nhờ vậy mới có thể lấy ít địch nhiều, đánh bại quân Tấn.

Thế nhưng đêm nay tâm tình Từ Đạo Phúc không giống như những lần lâm trận trước đây, chính bản thân gã cũng có điểm không hiểu rõ.

Phải chăng là vì Kỷ Thiên Thiên

Hay là vì không hiểu rõ ai là người chủ trì đại cục của đối phương, không thể từ tác phong và tính cách quen thuộc mà định ra sách lược thích hợp.

Gã thật sự không hiểu.

Trước lúc đến Biên Hoang Tập, gã tin tưởng có thể giành lại Kỷ Thiên Thiên, sự thật đã chứng minh gã sai lầm.

Nói cho cùng cũng không phải do gã mà do Thiên Thiên đã nhiễm độc quá nặng bởi Tạ An, khiến gã không kiếm nổi thuốc chữa.

Đã không có được Kỷ Thiên Thiên, phải chăng nên là tự gã ra tay hủy nàng đi?

Ý tưởng này khiến gã không rét mà run.

Mỗi lần gặp một mỹ nữ hấp dẫn, gã đều tận tình tham gia cuộc chơi, cởi mở hết tấm lòng để chiếm đoạt trái tim rồi mới đến thân thể của người đó.

Những mối tình đại loại như thế chỉ mang lại lạc thú mà không gây mệt mỏi.

Nhưng khi Kỷ Thiên Thiên kêu rõ thân phận thực của gã ra, vào thời khắc buộc phải bỏ đi, trong lòng gã tràn ngập oán hận, không những thế còn chán nản đến cùng cực.

Thật ra là chuyện gì vậy?

Hoặc giả chỉ là nhất thờ tấc lòng cuộn sóng?

Gã không hiểu rõ.

Duy nhất gã hiểu là tuyệt không thể hành động theo cảm tính trên chốn chiến trường tàn khốc, chiến thắng mới là mục đích tối cao, cho đến khi Biên Hoang Tập khất phục dưới bàn tay gã.

Trương Vĩnh ở bên cạnh nhắc nhớ: “Đến lúc rồi!”.

Từ Đạo Phúc từ cõi mê man tỉnh lại hạ lệnh: “Nổi trống!”.

Trống trận ầm vang.

Chu Trụ ở bên cạnh cười: “Ta thấy Biên nhân chỉ làm bộ huyền hoặc, trong mấy canh giờ thì làm được trò trống gì!”.

Từ Đạo Phúc đăm chiêu nhìn mấy ngọn đèn mày treo cao trên bầu trời u ám của Biên Hoang Tập, trầm tĩnh nói: “Trận này không giống như chúng ta nghĩ lúc đầu, hơn nữa cũng không dễ đối phó”.

Chúng tướng xôn xao ngạc nhiên,

Từ Đạo Phúc hét lơn: “Toàn quân tiến lên!”.

Tiếng tù và hiệu lệnh vang lên.

Thiên Sư đại quân lấy bộ binh làm chủ dưới sự yểm trợ của kỵ binh từ từ mà vững chắc tiến về phía Biên Hoang Tập.

Quảng cáo
Trước /586 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Hữu Nhất Cá Chân Lý Nhãn

Copyright © 2022 - MTruyện.net