Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong màn đêm mờ mịt, Lưu Dụ xuyên rừng mà đi, tiến thẳng về phía đỉnh núi,
bỗng nghe tiếng người quát: “Ai đó xin dừng bước!”
Lưu Dụ giơ hai tay lên nói: “Là ta!”
Một người hiện ra như chớp từ sau gốc cây bên cạnh, nói: “Nguyên lai là Lưu
gia! Mời theo tiểu nhân.”
Lưu Dụ quan sát một vòng xung quanh cây đại thụ, thấy bốn cung thủ đang thu
hồi trường cung, hiển nhiên nếu gã bỏ chạy, khẳng định cung tiễn sẽ nhằm gã
xạ tới.
Chiến sĩ Đại Giang bang dẫn đường kinh ngạc nói: “Sao Lưu gia không đưa ra
ký hiệu, tránh gây hiểu lầm.”
Lưu Dụ cười đáp: “Ta muốn thử xem các ngươi phòng thủ thế nào, hiện tại thì
cực kỳ hài lòng.”
Nói rồi nhanh chóng đi lên đỉnh núi, phía dưới chính là tiểu hồ tĩnh lặng hiển
hiện, ngoài mười hai chiếc Song Đầu thuyền đang neo đậu, còn có một số khoái
đĩnh (thuyền nhỏ) đang đi lại trên mặt hồ, ở phía tây của tiểu hồ có khoảng hơn
một trăm lều trại.
Lưu Dụ trong soái trại nhìn thấy Giang Văn Thanh, nàng lúc này đã ăn mặc
nam trang trở lại, đang cùng Tịch Kính thương nghị, trông thấy Lưu Dụ vui
mừng hỏi: “Tình hình Biên Hoang Tập thế nào?”
Ba đại tướng của Đại Giang bang Trực Phá Thiên, Hồ Khiếu Thiên và Tịch Kính,
là ba thủ hạ đắc lực của Giang Hải Lưu. Trực Phá Thiên bị Mộ Dung Thuỳ sát
hại, Hồ Khiếu Thiên là gian tế do Nhiếp Thiên Hoàn phái đến, hiện tại chỉ còn
một người là Tịch Kính.
Lưu Dụ ngồi xuống tiếp lấy hồ nước do Giang Văn Thanh thân mật đưa cho,
uống một ngụm, đưa mắt nhìn Giang Văn Thanh có ý dò hỏi.
Giang Văn Thanh nói: “Tịch lão sư là người có thể tuyệt đối tin tưởng.”
Tịch Kính biểu lộ thần sắc cảm kích.
Lưu Dụ nói: “Dương Toàn Kỳ đã đến bên ngoài Biên Hoang Tập, cách hai dặm
về phía tây lập doanh kết trại, có ý trường kỳ tác chiến.”
Tịch Kính khâm phục thốt: “Quả không ngoài dự liệu của tiểu thư.”
Lưu Dụ cả mừng nói: “Tiểu thư cũng đã nhìn ra toan tính của Dương Toàn Kỳ
và Nhiếp Thiên Hoàn, biết được được bọn chúng chỉ nhằm vào Từ Đạo Phúc.”
Giang Văn Thanh nói: “Đó chính là diệu kế nhất cử lưỡng tiện, vừa hoà hoãn
hợp tác với Bắc phương, rồi tận diệt binh lính của Từ Đạo Phúc, kịch liệt đả kích
Tôn Ân.”
Lưu Dụ nói: “Nhiếp Thiên Hoàn không hề có động tĩnh gì, bất quá y cho lập trại
để đưa thuyền bắc thượng, trong vài canh giờ là đến được Biên Hoang Tập. Nếu
Thiết Sĩ Tâm không phái chiến thuyền trợ giúp Thiên Sư quân, Từ Đạo Phúc
phải trơ mắt ngó Xích Long thuyền tiến vào ngay trước mắt, là việc có thể tưởng
tượng ra. Xích sắt ngăn sông bị nước lũ cuốn trôi, chuyện mà Từ Đạo Phúc có
thể làm tịnh không nhiều lắm, chỉ có thể bố trí một loại mộc lôi trận nào đó,
nhưng không có cách gì uy hiếp Nhiếp Thiên Hoàn.”
Giang Văn Thanh hỏi: “Từ Đạo Phúc không phải đã chiếm được một số lớn máy
phóng tiễn từ Biên Hoang Tập sao?”
Lưu Dụ đáp: “Bọn ta phải cám ơn Thiên Thiên, trước khi đầu hàng nàng đã cho
thiêu huỷ toàn bộ máy phóng tiễn, bởi vậy hiện thời khả năng phòng thủ của
Biên Hoang Tập còn xa mới bằng trước kia.”
Đoạn hỏi tiếp: “Tình hình Dĩnh Thuỷ thế nào?”
Song mục Giang Văn Thanh ánh lên nỗi thù hận đến nỗi dùng hết nước ba sông
ngũ hồ cũng không rửa sạch, một lát hồi phục vẻ lãnh tĩnh nói: “Dĩnh Thuỷ đã
trở thành mệnh mạch chủ yếu của liên quân viễn chinh Kinh Hồ, phụ trách
phòng thủ Dĩnh Khẩu chính thị gian tặc phản đồ Hồ Khiếu Thiên, tổng số có
khoảng năm mươi chiến thuyền lớn nhỏ, Xích Long chiến hạm chỉ có năm chiếc,
không phải nhằm vào Kiến Khang thuỷ sư vốn chưa khôi phục được nguyên
khí, mà là Song đầu thuyền của bọn ta.”
Trong lòng Lưu Dụ không bất ngờ khi thấy vẻ phẫn hận của nàng, nguyên lai là
bởi liên quan đến Hồ Khiếu Thiên. Nếu không phải tên phản đồ này tiết lộ hành
tung của Giang Hải Lưu, chắc Giang Hải Lưu không gặp thất bại thê thảm như
vậy.
Tịch Kính trầm giọng tiếp lời: “Một nhánh quân Kinh Châu gồm ba mươi
thuyền buồm lập thành một hạm đội thuỷ sư, tập kết tại phụ cận thuỷ vực, tịnh
không có ý đồ ngược Dĩnh Thuỷ bắc thượng, mà tập trung toàn lực ứng phó áp
chế duy nhất với bọn chúng là Bắc phủ thuỷ sư, ngăn Huyền soái không dám
khinh cử vọng động.”
Giang Văn Thanh nói: “Thuyền vận lương từ Kinh Châu đang liên tục không
dứt xuất phát, theo Dĩnh Thuỷ mà đến cung ứng cho liên quân Kinh Hồ, chỉ cần
bọn ta có khả năng chặn được đường vận lương của chúng, liên quân Kinh Hồ
chỉ trong vài ngày tất sẽ thiếu lương.”
Lưu Dụ trong lòng bội phục, Giang Văn Thanh không hề bị cừu hận làm mờ lý
trí, không vội vàng báo phục, mà luôn nhìn toàn cục, định ra sách lược cao
minh.
Lưu Dụ nói: “Hiện tại thế chủ động đang nằm trong tay quân ta, việc cấp bách
với bọn ta, chính là cắt đường vận lương của quân Kinh Hồ, trước hết thuận
dòng tiến đánh thuyền đội của Hồ Khiếu Thiên đang phong toả Dĩnh Khẩu, giết
chết Hồ Khiếu Thiên. Ngươi nói xem Nhiếp Thiên Hoàn sẽ phản ứng như thế
nào?”
Giang Văn Thanh nói: “Khi Nhiếp Thiên Hoàn phát giác thuyền lương vô tung
vô ảnh, đương nhiên phái chiến thuyền đến Dĩnh Khẩu xem xét chuyện gì. Đó
là lúc thời cơ của bọn ta đã đến! Đợi địch nhân đi qua cửa ra nơi chúng ta ẩn
thân, quân ta liền dốc toàn lực đổ ra, thuận dòng truy kích, làm hao tổn binh lực
Nhiếp Thiên Hoàn.”
Tịch Kính nói: “Công trình mở rộng cửa ra đã hoàn thành, chỉ cần lưu ý một
chút, thậm chí không cần có mưa để mực nước dâng cao, bọn ta vẫn có thể an
nhiên tiến nhập Dĩnh Thuỷ.”
Lưu Dụ cả mừng nói: “Ta vừa rồi trên đường tới đây, đã quan sát sắc trời,
khẳng định trong một canh giờ nữa sẽ có mưa lớn. Đây chính là thời cơ thuận
lợi cho bọn ta hành động, bọn ta thuận dòng xuôi xuống, khả dĩ trước trời sáng
là đến Dĩnh Khẩu, chính là thời khắc tốt nhất để tập kích.”
Giang Văn Thanh trầm giọng hỏi: “Phải đối phó với thuỷ sư Kinh Châu như thế
nào?”
Lưu Dụ đáp: “Bọn ta nhanh chóng tấn công uy thế sét đánh không kịp bưng tai,
một kích tấn công thuyền đội không phòng bị của Hồ Khiếu Thiên, rồi lập tức ly
khai trở về. Huyền soái hiện thân ở Kiến Khang, Hoàn Huyền nếu dám khinh
cử vọng động, lẽ nào không sợ sau khi thuỷ sư ngược dòng Dĩnh Thuỷ, sẽ bị Bắc
phủ thuỷ sư chặn mất đường về, Hoàn Huyền sẽ bị tổn thất thê thảm. Hà huống
kể cả thuỷ sư Kinh Châu có đuổi theo, cũng không theo kịp khoái thuyền của
bọn ta, ngay cả cái bóng của chúng ta cũng chẳng thấy được.”
Song mục Giang Văn Thanh chớp lên sáng ngời, chăm chú nhìn Lưu Dụ hỏi:
“Thế bước tiếp theo là gì?”
Lưu Dụ thẳng thắn nghênh đón mục quang của nàng, trong lòng bùng lên cảm
giác thoả mãn, theo nhãn thần của vị mĩ nữ trí dũng song toàn này, có thể thấy
bản thân gã đã có chút địa vị trong lòng nàng. Lưu Dụ gã không chỉ giành được
lòng tin tuyệt đối của nàng, mà còn làm cho nàng sau khi chịu nhận áp chế nảy
sinh ra tâm ý dựa dẫm.
Nghĩ đoạn bình thản cười nói: “Lúc đó Nhiếp Thiên Hoàn sẽ rơi vào cục diện
tiến thoái lưỡng nan, ví thử Yến Phi cũng đắc thủ đoạt ba mươi chiếc Phá Lãng
thuyền của Hoàng Hà bang tại bến thuyền Biên Hoang Tập, cùng bọn ta trước
sau giáp kích Nhiếp Thiên Hoàn, đương nhiên cũng có phối hợp với cả bộ binh
trên bờ.”
Tịch Kính tinh thần đại chấn nói: “Như vậy bọn ta tất thắng chứ chẳng nghi.
Bang chủ à! Người ở trên trời đã có thể an lòng rồi!”
Giang Văn Thanh hỏi: “ Đồ Phụng Tam giữ thái độ thế nào?”
Lưu Dụ đáp: “Đồ Phụng Tam trở nên rất lợi hại, y tựa hồ giữ thái độ của kẻ tận
trung với Hoàn Huyền cải biến Biên Hoang Tập, tạm thời đặt việc cứu chủ tì
Thiên Thiên làm chính yếu. Theo như ta thấy y đối với Hoàn Huyền thực sự đã
mất hết hi vọng.”
Giang Văn Thanh và Tịch Kính nghe xong quay mặt nhìn nhau, cùng cảm thấy
chuyện thật khó tin.
Lưu Dụ nói tiếp: “Ta và y đã có cuộc nói chuyện thẳng thắn, hiểu rõ về tình
huống của y. Nói ra các ngươi có thể không tin, việc Giang bang chủ lâm trận
thân vong đối với y quả có sức cảnh tỉnh rất lớn, y cảm thấy Hoàn Huyền đã có
thể hạ sát thủ đối với Giang Bang chủ, đương nhiên đối với Đồ Phụng Tam
cũng có thể vứt bỏ như giầy rách. Sau việc Hoàn Huyền cùng Nhiếp Thiên
Hoàn kết minh, càng củng cố suy nghĩ của y. Ta xem Đồ Phụng Tam đối với
Biên Hoang Tập như chốn nương thân, còn đối với Hoàn Huyền chỉ là phục
tùng bằng mặt không bằng lòng.”
Giang Văn Thanh lạnh lùng nói: “Đây đúng là tổn thất lớn đối với Hoàn
Huyền.”
Tịch Kính lo lắng hỏi: “Hoang nhân có chắc chắn đoạt được Phá Lãng thuyền
của Hoàng Hà bang không?”
Lưu Dụ nói: “Về phương diện này bọn họ đã có kế hoạch chu toàn, Biên Hoang
Tập chính là nhà của họ, tại biên hoang không ai có thể đấu được bọn họ.”
“Rào rào!”
Mưa rơi trên nóc doanh trại, từ thưa chuyển mau.
Giang Văn Thanh chăm chăm nhìn Lưu Dụ, nghĩ gã tiểu tử này lại đoán đúng
rồi! Sau cùng thốt: “Lập tức lên đường!”
Yến Phi phục tại một đỉnh núi phía tây bắc Biên Hoang Tập, từ xa quan sát ánh
đèn từ quân doanh địch nhân, tựa như một con quang long rực rỡ uốn lượn.
Mưa gió dữ dội như muốn nuốt chửng cả miền hoang dã, không hề thấy bóng
dáng bọn tuần binh.
Đã nhiều ngày chàng không thu nhận được chút tin tức nào từ Kỷ Thiên Thiên,
cùng với sự gia tăng về cự ly, sự liên hệ bằng tâm linh giữa bọn họ cũng yếu
dần, làm cho Yến Phi phát sinh cảm giác đau lòng như mất hồn với người ở xa.
Bất quá chàng nhanh chóng hồi phục, nhân vì chỉ có kiên cường đối diện thách
thức, mới có hy vọng gặp lại Kỷ Thiên Thiên.
Phía sau bỗng nghe tiếng gió, Đồ Phụng Tam nhanh chóng đến bên cạnh chàng,
bắt chước chàng ngồi xuống.
Yến Phi hạ giọng nói: “Vẫn chưa thấy bóng dáng mật sứ đâu.”
Đồ Phụng Tam nói: “Ta hiểu rõ con người Dương Toàn Kỳ, cũng hiểu rõ Nhiếp
Thiên Hoàn. Hai người bọn chúng đều hành sự cẩn mật phi thường, nên không
vội vàng cử mật sứ đi gặp Thiết Sĩ Tâm, nhưng trước hết phô bày lực lượng,
thừa cơ nhằm Thiết Sĩ Tâm phát đi tín hiệu, sau sẽ cử người truyền tin đến cho
Thiết Sĩ Tâm, định thời gian cử mật sứ đến phía bắc tập gặp Thiết Sĩ Tâm.”
Yến Phi hỏi: “Làm sao vừa phô trương lực lượng vừa phát ra tín hiệu?”
Đồ Phụng Tam cười: “Cực kỳ đơn giản, chỉ tấn công thành nam, không động
đến nửa cọng lông của Thiết Sĩ Tâm. Thiết Sĩ Tâm đương nhiên hiểu vấn đề, còn
Từ Đạo Phúc cũng biết là đại hoạ lâm đầu.”
Yến Phi gật đầu nói: “Quả đúng như vậy, sở dĩ Nhiếp Thiên Hoàn cố ý án binh
bất động, chính vì sợ bất ngờ gặp và phát sinh xung đột với thuyền đội của
Thiết Sĩ Tâm.”
Lại hỏi: “Làm sao bọn ta phân biệt được ai là người do địch doanh phái đi,
chính xác đó là người mang thư tín hoặc là mật sứ? Giả như mắc sai lầm, bọn ta
sẽ đánh mất cơ hội một cách đau đớn.”
Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Vì vậy ta mới phải đến đây tọa trận. Mật sứ là người
có vai vế cao, đại biểu cho Kinh Hồ quân đối với Thiết Sĩ Tâm thể hiện sự tôn
trọng. Chiếu theo quy củ, Kinh Hồ quân vì phải thể hiện thành ý, mật sứ có thể
lưu lại làm con tin, bởi vậy đó tất phải là người hữu danh, có phân lượng.
Người như vậy khẳng định là ta sẽ nhận ra.”
Yến Phi hỏi: “Biên Hoang Tập có tin tức gì mới không?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Từ Đạo Phúc đang chơi trò tung hứng, sáng nay hoang
nhân bọn ta ngủ dậy không phải làm việc lao dịch nữa, nhưng bị bỏ đói mãi sau
mới được ăn cơm, mà cũng chỉ được ăn lưng lửng dạ (nửa dạ). Nếu bọn ta
không có phương pháp ứng phó, kế này đích thị âm độc. Hiện tại thực tế bọn ta
cũng có hy vọng, bất quá kho lương của Yết bang chỉ đủ dùng cho năm ngày, vì
vậy nội trong năm ngày bọn ta phải động thủ phản công.”
Yến Phi gật đầu nói: “Địch nhân càng không phòng bị huynh đệ bọn ta tại tiểu
Kiến Khang, đối với bọn ta càng có lợi, lại có cơ hội không tệ để nghỉ ngơi. Còn
vấn đề cùm chân giải quyết thế nào?”
Đồ Phụng Tam đắc ý nói: “Bọn ta đã phục chế mấy trăm chìa khóa, mẫu chìa đã
được đưa đến đông ngạn do đích thân Cơ công tử của bọn ta chế ra, ngươi nói
xem có vấn đề hay là không nào?”
Yến Phi trút bỏ được một khối tâm sự, cười nói: “Cung tiễn binh khí trong kho
võ khí, đã được đưa đến các gian mật thất của Yết bang tại tiểu Kiến Khang, chỉ
cần thời cơ đến, Thiên Vương lão tử cũng không ngăn được bọn ta.”
Đồ Phụng Tam đồng tình: “Ngươi nói tuyệt không sai, bọn ta đã chuẩn bị đầy
đủ, chỉ còn chờ thời khắc phản công đến. Ôi! Ta thật quả rất cảm kích bọn
ngươi.”
Yến Phi nghe y nói chẳng đâu vào đâu, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại nói như
vậy?”
Đồ Phụng Tam ngửa mặt để mặc mưa gió quất vào hít sâu một hơi, chậm rãi
nói: “Nhân vì bọn ngươi không những không bức bách một người thuộc Kinh
Châu quân, hay hoài nghi cố kỵ ta, lại luôn lo lắng mọi việc cho ta, đưa ra sách
lược đối địch có tính đến mối quan hệ của ta và Nam Quận công, có bằng hữu
như thế, làm sao ta không cảm kích.”
Yến Phi gượng cười: “Bọn ta căn bản không nghĩ ngươi sẽ bán đứng Biên
Hoang Tập, bởi vì ngươi không phải loại người như vậy.”
Đồ Phụng Tam thẳng thắn nói: “Ta đích thị là loại người đó, chỉ quan tâm đến
quyền hành lợi hại, trong tình huống hiện nay hành động tối thông minh, là
bằng vào lực lượng bản thân mình, chiếm được một vị trí tại Biên Hoang Tập,
bằng không ta chỉ là một kẻ thất bại trong mắt Nam Quận công. Ta chỉ là bảo trì
giá trị lợi dụng của bản thân, Nam Quận công không dám trút giận vào thân
nhân của ta và thủ hạ đang ở Kinh Châu.”
Yến Phi mỉm cười nói: “Ta vẫn không tin ngươi là loại người đó. Hôm lên
thuyền cứu Thiên Thiên, ngươi không quản an nguy của bản thân giúp ta đấu
Mộ Dung Thùy, nhìn vào sự việc có thể thấy ngươi là loại người như thế nào.”
Đồ Phụng Tam cười khổ: “Có vẻ đóng vai người tốt không phải là thói quen của
ta! Trong thời buổi chiến tranh này, người tốt thường phải chịu thiệt thòi. Từ lúc
thành danh đến nay, ta luôn áp dụng thủ đoạn làm người khác phải úy kỵ ta.”
Yến Phi nói: “Đó đúng là thủ đoạn hữu hiệu, nhưng đời người còn có lạc thú
khác. Hãy tận lực hưởng thụ cuộc sống của Biên Hoang Tập! Đây chính là vùng
đất lạc thú (lạc thổ) duy nhất trong thiên hạ, cũng là địa phương tự do nhất
thiên hạ.”
Đồ Phụng Tam chăm chú quan sát doanh trại quân Kinh Châu, từng lời từng lời
thốt: “Ta đang trông đợi, kỳ vọng thời khắc nghênh đón Thiên Thiên trở về Biên
Hoang Tập, đó là lúc Biên Hoang Tập hoàn mỹ vô khuyết, nhân vì nữ thần của
Biên Hoang Tập hồi gia đó!”
oOo
Từ Đạo Phúc chẳng quản mưa gió, cùng đại tướng Trương Vĩnh và Chu Trụ đi
ra cửa nam, cho ngựa dừng lại.
Trương Vĩnh và Chu Trụ thần sắc ngưng trọng, vì biết là Thiên Sư quân đang bị
hãm trong tình thế bất lợi.
Từ Đạo Phúc thở dài: “Sai lầm lớn nhất của bọn ta, là đặt sai lòng tin vào đồ vô
sỉ Nhiếp Thiên Hoàn, nếu không tình huống hai bên trước mắt sẽ hoàn toàn bất
đồng.”
Ba người đều mặc giáp chiến, trong tư thế sẵn sàng tác chiến trên chiến trường.
Trương Vĩnh nói: “Bằng vào kỳ mưu diệu kế của Nhị Soái, tất sẽ vãn hồi tình
thế, bảo toàn được Biên Hoang Tập.”
Từ Đạo Phúc hừ lên một tiếng, nói: “Thiên Sư đã dự kiến tình huống ngày hôm
nay, bởi vậy đã có chỉ thị, nếu không giữ được Biên Hoang Tập, tất bảo toàn lực
lượng toàn quân rút lui.”
Chu Trụ thất thanh thốt: “Nhị Soái không có ý lui binh chứ?”
Từ Đạo Phúc cười ha hả nói: “Từ Đạo Phúc ta là loại người nào, chưa đánh đã
lui, giả sử không thể không rút về phương nam, cũng phải thu hồi cả vốn lẫn lãi
từ Nhiếp Thiên Hoàn, mới có thể tiết được nỗi hận trong lòng ta.”
Trương Vĩnh và Chu Trụ biết y trí kế hơn người, dụng binh như thần, đêm nay
đột nhiên điều động ba ngàn binh mã, tiến về phòng thủ Nam môn, bọn họ mặc
dù không hiểu vì sao, nhưng biết Từ Đạo Phúc luôn luôn không bao giờ làm
những việc ngu xuẩn không mục đích.
Chu Trụ nói: “Nhiếp Thiên Hoàn giảo hoạt như hồ ly, dừng ở xa thiết lập mộc
trại, rõ ràng muốn chặn đường giao thông thủy lục về nam, không để chúng ta
rút về phương Nam.”
Từ Đạo Phúc hừ lạnh nói: “Giao thông thủy lục về nam của bọn ta, đã sớm bị
Kiến Khang thủy sư phong tỏa, hiện tại do Nhiếp Thiên Hoàn thay thế. Nhiếp
Thiên Hoàn lập trại cách Biên Hoang Tập theo thủy trình cố thủ, chính là muốn
chứng tỏ cho Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương, rằng thực tế ai là đối tác Nam
phương tốt nhất. Mà sự thật đúng như vậy, cho dù chúng ta có được Biên
Hoang Tập cũng đừng hòng có thành tựu, nhân vì Thiên Sư quốc ở quá xa. Chỉ
khi Thiên Sư phát động chiến tranh toàn diện, thế lực bao trùm Đại Giang,
chúng ta mới có thể đương nhiên phân hưởng lợi ích khổng lồ của Biên Hoang
Tập.”
Trương Vĩnh gật đầu nói: “Bọn ta đã tự mỗi người nhận thức được sự trù phú
của Biên Hoang Tập, sau khi hoang nhân mang đi đại bộ phận tài phú và lương
thực, phần còn lại cũng làm người ta phải kinh ngạc. Ai đoạt được Biên Hoang
Tập, người đó có cơ hội tốt nhất trở thành bá chủ thống nhất thiên hạ.”
Từ Đạo Phúc lắc đầu: “Biên Hoang Tập là nơi không một người nào có thể độc
bá, bằng không sẽ đánh mất điều kiện để nó hưng vượng. Sở dĩ Biên Hoang Tập
hưng thịnh như vậy, bởi vì nó là vùng đất thu hút được nhân tài trong thiên hạ,
vì có phong khí tự do không can thiệp công việc của người khác, làm cho hoang
nhân có thể tận lực phát huy hết tài năng và sự sáng tạo của họ. Giả như bọn ta
một lần nữa đến Biên Hoang Tập, phải dùng một hình thức hành sự khác, nhìn
lại hơn hai mươi ngày qua ở Biên Hoang Tập, chỉ thấy giống như một tòa thành
chết chẳng có một chút sinh khí nào, minh bạch ý của ta rồi chứ.”
Tiếp lại thở dài: “Biên hoang chính là nơi hình thành thỏa thuận ngầm của các
thế lực nam bắc, do vậy Biên Hoang Tập là nơi các thế lực nam bắc muốn chi trì
sự ổn định, nhằm bảo trì sự hưng thịnh.”
Trương Vĩnh nói: “Nhị Soái phân tích thật thấu triệt.”
Chu Trụ gượng cười hỏi: “Sách lược của bọn ta đối với Biên Hoang Tập, phải
chăng đã sai lầm từ lúc đầu?”
Từ Đạo Phúc đáp: “Bọn ta sớm đã tính đến điểm này, cho nên mới bắt tay hợp
tác với Nhiếp Thiên Hoàn, chỉ là không tưởng y phản bội bọn ta.”
Chu Trụ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Sư quân bọn ta tuyệt không tha cho
Nhiếp Thiên Hoàn.”
Trương Vĩnh nhẹ nhàng đề nghị: “Bọn ta có nên lui quân sớm, tránh sau này
Yên binh và Nhiếp Thiên Hoàn đạt thành hiệp nghị, muốn đi cũng không
được?”
Từ Đạo Phúc mười phần tự tin nói: “Bọn ta vẫn còn một con đường sống.”
Trương Vĩnh và Chu Trụ tinh thần đồng thời đại chấn.
Từ Đạo Phúc nói: “Bọn ta nhìn ra quỷ kế của Nhiếp Thiên Hoàn, đương nhiên
hoang nhân cũng nhìn ra, vì vậy mục tiêu công kích của hoang nhân chính là
Yên binh, bọn ta đã chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối sẽ có cơ hội.”
Chu Trụ nhíu mày hỏi: “Bại quân bại tướng, vung chân nói mạnh, hoang nhân
lại có thể thành công sao?”
Từ Đạo Phúc nói: “Ngàn vạn lần không được coi thường hoang nhân, nếu
không có Dĩnh Thủy trợ giúp, khả năng đến tận hôm nay bọn ta vẫn chưa công
hạ được Biên Hoang Tập, Biên Hoang Tập chính là địa bàn của bọn họ, bọn ta
không có biện pháp gì để thanh trừ dư đảng, hiện tại đối với hành động của bọn
họ lại không hay biết gì, chính là điều đại kỵ trong binh pháp, có quyết sách
nhưng không biết sử dụng vào đâu.”
Trương Vĩnh và Chu Trụ gật đầu đồng ý, lòng nghĩ chính thị như vậy. Liên
quân chạy thoát ra biên hoang nguy hiểm như mãnh thú bị thương, bất kỳ lúc
nào cũng có thể nhảy đến điên cuồng cắn xé con mồi.
Có âm thanh dị thường từ phía trước vọng tới.
Từ Đạo Phúc song mục tinh quang đại thịnh, cười lên ha hả: “Không ngoài sở
liệu của ta, Dương Toàn Kỳ quả nhiên lợi dụng mưa lớn trong đêm tập kích
Nam môn.”
Trương Vĩnh và Chu Trụ cuối cùng cũng phân biệt được tiếng vó ngựa khẩn
cấp của vô số chiến mã.
Giả như không kịp chuẩn bị trước, khẳng định thương vong thảm trọng, nhân
vì Biên Hoang Tập là một tòa thành không hề có tường thành bảo vệ.
Từ Đạo Phúc thét: “Chuẩn bị tác chiến!”
Hàng trăm cung thủ từ trong tập tiến ra, cung giương tên lắp, nhằm vào địch
nhân đang lợi dụng đêm tối và mưa gió tiến đến.