Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hầu Lượng Sinh mắt ngái ngủ lim dim đi vào nội đường của phủ Đại Tư Mã,
thấy Hoàn Huyền đang ngồi uống trà, thần tình sung mãn, không ngủ một đêm
đối với y không có chút nào ảnh hưởng.
ʺNgồi !ʺ
Hầu Lượng Sinh nghiêng người ngồi xuống một bên, liền có tì nữ tiến lại châm
trà cho y.
Sau khi tì nữ lui ra, Hoàn Huyền nhìn lên trần, hiện nét trầm ngâm, thở một hơi
dài rồi nói: ʺGiỏi cho Tư Mã Diệu.ʺ
Hầu Lượng Sinh nhìn Hoàn Huyền không hiểu gì cả, chẳng biết trả lời y làm
sao.
Hoàn Huyền mục quang sáng rực nhìn qua phía Hầu Lượng Sinh, ngữ khí bình
tĩnh nói: ʺTạ Huyền ba ngày trước tại Đông Sơn bệnh phát thân vong, Hoàn
Huyền ta tại Nam phương không còn đối thủ.ʺ
Hầu Lượng Sinh chấn động hỏi: ʺCái gì? Tạ Huyền đã chết rồi !ʺ
Hoàn Huyền gật đầu nói: ʺLưu Dụ quả nhiên không có gạt Phụng Tam, Phụng
Tam cũng không có gạt ta.ʺ
Hầu Lượng Sinh hỏi: ʺTin này từ đâu ra vậy?ʺ
Hoàn Huyền đáp: ʺĐương nhiên là từ Ân Trọng Kham. Nguyên là Tạ Huyền đã
sớm tự mình báo cho Tư Mã Diệu, nói y không còn nhiều ngày để sống, bởi vậy
Tư Mã Diệu bí mật trù mưu, cố gắng kềm giữ Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc
Bảo, lại nghĩ ra được sách lược quản chế chặt chẽ quyền thần trong triều, giao
Vương Cung trấn thủ Kinh Khẩu, tiếp quản Bắc Phủ binh, lại phái Ân Trọng
Kham đến Kinh Châu ta đóng ở Giang Lăng, tạo ra hai mũi nhọn để kềm chế Tư
Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo. Khà! Giỏi cho Tư Mã Diệu, như vậy không
phải đi kiếm chết thì còn là gì nữa.ʺ
Hầu Lượng Sinh bây giờ mới biết Hoàn Huyền đang châm biếm. Gật đầu nói:
ʺTư Mã Diệu đúng là ngu xuẩn hết mức, lúc trước y giúp Tư Mã Đạo Tử đè nén
chú cháu Tạ An, đến bây giờ Tạ An, Tạ Huyền nối nhau ra đi, lại hy vọng thu
hồi quyền lực trên tay Tư Mã Đạo Tử, đâu biết quyền hành là thứ dễ cho khó
lấy, Tư Mã Đạo Tử làm sao lại ngồi yên nhìn quyền lực bị tước đi, Tư Mã Diệu
sẽ ép Tư Mã Đạo Tử ra tay với y thôi.ʺ
Hoàn Huyền cười ha hả nói: ʺVốn lúc trước Tư Mã Đạo Tử chưa đủ đảm lược,
bây giờ Tạ Huyền đã mất, đương nhiên là không còn gì phải e ngại.ʺ
Hầu Lượng Sinh nói: ʺCùng lúc với Ân Trọng Kham nhận chức thứ sử Kinh
Châu, còn có Dữu Giai ra làm thứ sử Dự Châu, người này cũng là thân tín của
Tư Mã Diệu, không biết có đứng bên bọn Vương, Ân hay không?ʺ
Tâm tình Hoàn Huyền hiện rõ nét vui vẻ, cực kì hứng thú nói chuyện, nhẹ
nhàng trả lời: ʺTrong tình thế trước mắt, chỉ có người nào có binh quyền trong
tay thì mới có tư cách nói chuyện, Dữu Giai bây giờ trên danh thì được bảy
phần, sự thật binh lực Dự Châu không được đến hai, cùng lắm chỉ làm kẻ phụ
họa cho Vương Cung và Ân Trọng Kham, bằng vào cái gì để khiến người khác
phải coi trọng?ʺ
Rồi nhìn sang Hầu Lượng Sinh nói: ʺCơ hội sau bao năm khổ cực của ta cuối
cùng cũng đã đến, ta nên làm như thế nào đây?ʺ
Hầu Lượng Sinh trầm ngâm giây lát nói: ʺThuộc hạ nghĩ Chủ công nên nhường
cho Vương Cung làm con chốt tiên phong.ʺ
Hoàn Huyền ngạc nhiên hỏi: ʺNếu như Vương Cung trừ khử được Tư Mã Đạo
Tử, không phải ta đã đánh mất cơ hội tốt này sao?ʹ
Hầu Lượng Sinh cười mỉm đáp: ʺChủ công cho rằng Vương Cung có khả năng
làm được chuyện đó sao?ʺ
Hoàn Huyền nói: ʺVương Cung đúng là không có khả năng này, chỉ là có thể
dùng đến Bắc Phủ binh, Bắc Phủ binh mãnh tướng như mây, Kiến Khang quân
làm sao có thể là đối thủ? Một khi Tư Mã Diệu nắm được quyền lực, bọn ta
muốn ép y thoái vị cũng không phải là chuyện dễ.ʺ
Hầu Lượng Sinh vui vẻ nói: ʺBắc Phủ binh dưới tay Lưu Lao Chi, tuyệt đại đa số
xuất thân hàn môn, hoặc gia thế hết thời, luôn bị đám cao môn Kiến Khang coi
rẻ. Vương Cung chính là cao môn trong cao môn, ỷ gia thế cao quý mà khinh
khi tất cả, chỉ coi Bắc Phủ như chó săn chạy rong kêu thì chạy lại. Mà đó chính là
đại kỵ của chư tướng Bắc Phủ, là chuyện bọn chúng tuyệt đối không chịu khoan
nhượng. Trong chuyện này thuộc hạ tuyệt đối không đoán sai được, Vương
Cung khẳng định sẽ làm sự tình hỏng nát, lúc đó Chủ công có thể ra tay thu
thập tàn cuộc, một trận lấy hết thiên hạ.ʺ
Lại nói: ʺThêm Tôn Ân sắp sửa tạo phản, để cho Tôn Ân làm yếu đi lực lượng
của Kiến Khang quân và Bắc Phủ binh, chủ công chỉ ngồi yên coi hổ đấu, thật có
trăm lợi mà không có điều hại nào.ʺ
Hoàn Huyền định thần suy nghĩ một chốc, cười dài nói: ʺTốt! Vậy thì cứ theo
như ngươi nói, nhường cho Vương Cung làm con chốt tiên phong. Vương Cung
luôn luôn muốn làm một Tạ An thứ hai, ta tiện thừa cơ đòi một chút tiện nghi
của y. Nghe nói nữ nhi của y thuộc loại thiên hương quốc sắc, là đệ nhất mĩ nữ
trong cao môn Kiến Khang, một tuyệt sắc giai nhân có thể sánh ngang với Kỷ
Thiên Thiên, nếu Vương Cung chịu tặng nữ nhi cho ta làm thiếp, ta sẽ giúp y
vui chơi tạm thời.ʺ
Hầu Lượng Sinh ngạc nhiên hỏi: ʺNghe nói Vương Cung đã hứa gả nữ nhi của y
cho con trai Ân Trọng Kham, nếu Chủ công ra yêu cầu này với Vương Cung, Ân
Trọng Kham làm sao giữ được mặt mũi?ʺ
Hoàn Huyền đáp như không có chuyện gì: ʺChỉ cần nữ nhi mỹ lệ của Vương
Cung chưa gả vào nhà của họ Ân, Ân Trọng Kham dám tới tranh giành với ta
sao?ʺ
Hầu Lượng Sinh nghe vậy tắc tiếng, không còn gì để nói.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Lưu Dụ và hơn ba mươi tướng lĩnh hạng trung của Bắc Phủ binh, gồm cả Vịnh
Chi Hòa và Bành Xung, đã đợi hết mấy canh giờ ở ngoài bắc môn của Tham
Quân phủ, cho đến tận hừng sáng, vẫn chưa đến phiên bọn gã vào nội đường
gặp Lưu Lao Chi.
Khi bọn Lưu Dụ đến, Lưu Lao Chi vẫn còn đang nói chuyện với Vương Cung,
sau đó là Hà Khiêm, tiếp theo là Tôn Vô Chung, Trúc Khiêm Chi, Lưu Tập và
các tướng lĩnh cao cấp, bọn tướng quân bậc trung như bọn gã, chỉ còn cách chịu
khổ ngồi ở ngoài đợi gọi.
Đầu óc Lưu Dụ càng đợi càng tê dại mất đi cảm giác, phảng phất cảm thấy bước
ngoặt trong đời đã đến, còn là họa hay phúc thì chỉ có lão thiên gia mới biết
được.
Chuyện tốt nhất trong cuộc đời gã cùng với sự biến hóa vô thường trong đời
người lại trở thành một quá khứ không thể thay đổi.
Cái chết của Tạ Huyền, người một tay đề bạt gã, đã là sự thật không thể thay
đổi. Đối với Tạ Huyền, Lưu Dụ có một cảm giác quyến luyến và ngưỡng mộ
giống như đối với huynh trưởng và phụ thân, nhớ lại lúc trước chút nữa đã
phản bội và làm tổn thương ông, Lưu Dụ cảm thấy áy náy đến nghẹt thở.
Đối với mỹ nữ Vương Đạm Chân mà gã yêu thích, lại không thể dùng cảm giác
hổ thẹn để diễn tả, mà là gã phải cố gắng toàn lực đèn nén và nghĩ cách quên đi
cảm giác thống khổ trong lòng. Gã không dám nghĩ đến nàng, không dám
tưởng tượng đến tình trạng của nàng, thậm chí không dám biết nàng có còn tình
cảm với mình không, hay là vì mình bỏ quên lời hứa mà hận đến tận xương tủy?
Gã tình nguyện để nàng thống hận mình, vĩnh viễn quên đi gã như một kẻ đào
ngũ trong tình trường.
Bằng hữu tốt nhất là Yến Phi đang lâm mình trong hiểm cảnh, tiến hành một
nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, kiếm cách giải cứu chủ tỳ Kỷ Thiên
Thiên đang trong tay Mộ Dung Thùy trở về.
Giá như Lưu Dụ có thể giúp gã trong chuyện mạo hiểm này, Lưu Dụ sẽ cảm
thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng vì trách nhiệm mang trên mình, khiến gã chỉ
có thể trơ mắt nhìn Yến Phi ra đi. Đối với chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, gã tuyệt đối có
phần trách nhiệm, sự thật lại tàn nhẫn, gã chỉ có thể ngồi nhìn mà không giúp gì
được.
Đời người sao toàn những chuyện không thể làm được? Thật ra cuộc đời có ý
nghĩa gì đây?
Gã đương nhiên sẽ không cam chịu như vậy, gã đã ở vào thế không thể quay
đầu lại nữa, sanh tử của gã lại đang treo trên đầu sợi tóc, chỉ có đi thẳng tới
trước, may ra tìm được lối thoát.
Tiếng bước chân từ trong nội đường truyền lại, Lưu Dụ và đám tướng trẻ tuổi
đều nhìn tới hướng cửa chờ đợi.
Bọn Tôn Vô Chung từng người tiến vào đại sảnh, thần tình mỗi người đều
ngưng trọng, mỏi mệt lại không thể dấu được nỗi bi thương.
Tôn Vô Chung đi thẳng đến trước Lưu Dụ, nói: ʺĐại tướng quân muốn gặp
ngươi trước.ʺ
Bao gồm cả Lưu Dụ, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, biết là sự tình tuyệt
đối không bình thường.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Yến Phi, Bàng Nghĩa và Cao Ngạn đang ăn sáng tại một tiệm ăn trên đường
chính trong Nhạn Môn thành, ba con tuấn mã được cột trong chuồng ngựa ở
ngoài cửa tiệm, bởi lúc này còn sớm, trên đường chỉ có vài người khách bộ
hành.
Trong tiệm chỉ có hai, ba bàn là có khách, khung cảnh vắng vẻ như vậy, mà
Nhạn Môn lại nằm ở vùng biên thùy, một điểm trọng yếu cho giao thông trong
ngoài, phải nói là hiếm thấy, có lẽ nguyên nhân là vì ảnh hưởng của loạn lạc mới
xảy ra gần đây ở Bình Thành, làm thương lữ không dám ở lâu, thậm chí chọn đi
đường vòng mà không vào thành.
Cao Ngạn ngắm nghía Yến Phi, rồi đột nhiên quay qua Bàng Nghĩa nói: ʺLão
Bàng ngươi có phác giác chuyện gì không? Tâm tình hôm nay của Yến công tử
bọn ta đặc biệt tốt, luôn cả khẩu vị cũng cải thiện hơn nhiều.ʺ
Bàng Nghĩa cười nói: ʺNếu ngươi bớt nói bô lô ba la, thì tâm tình của ta cũng sẽ
tốt hơn nhiều.ʺ
Yến Phi chỉ cười không đáp, tâm tình của chàng đúng là tốt hơn nhiều.
Sáng nay trước khi hừng sáng, khi chàng từ giấc mộng tỉnh giấc, đã cảm ứng
được Kỷ Thiên Thiên. Tuy ở cách xa không được rõ ràng, chàng lại có thể cảm
được không chút lầm lẫn là nàng còn sống, chỉ thoáng lên rồi qua đi, nhưng lại
giúp tinh thần chàng nâng cao. Loại cảm giác như vậy làm sao nói rõ được? Bởi
vậy phải chịu đựng Cao Ngạn lắm miệng.
Cao Ngạn hạ giọng hỏi: ʺNgươi có phải vẫn còn nói như hôm qua muốn đi túc
trường?ʺ
Yến Phi bình thản gật đầu đáp.
Bàng Nghĩa lo lắng nói: ʺTa thấy thêm một chuyện không bằng bớt đi một
chuyện, gặp được Thác Bạt Khuê rồi hãy bàn lại. Cũng có thể huynh đệ của
ngươi đã sớm có kế hoạch toàn diện công nhập, ngươi đả thảo kinh xà như thế,
có thể làm hư chuyện của y.ʺ
Cao Ngạn cũng lên tiếng phụ họa nói: ʺLão Bàng nói đúng đó, Sóc Phương bang
bị tiêu diệt đã trở thành sự thật, ngươi giết một đứa nửa thằng cũng chỉ để bớt
giận thôi, đối với đại cuộc chẳng giúp được gì. Thường nói hảo hán không địch
lại nhiều người, lỡ ngươi có chuyện gì, hai người bọn ta phải làm sao?ʺ
Yến Phi hết sức cảm động.
Tối qua chàng quyết ý ra tay giết Mộ Dung Dũng, một phần là vì lòng phẫn hận
bị kích động khi thấy tộc nhân bị sát hại, lại thêm trong lòng tràn đầy uất khí
khó chịu, bây giờ biết được Kỷ Thiên Thiên an nhiên vô hại, tâm tình đã tốt lên
nhiều.
Hiện giờ chàng không thể bỏ qua cảm nghĩ của đám bạn hữu, mà bọn họ lại nói
có lý, báo phục cũng không cần phải vội vã trong một lúc, vừa mới chuẩn bị
đồng ý, trên đường hốt nhiên truyền lại tiếng truy đuổi chém giết.
Ba người ngạc nhiên nhìn ra đường, thấy một đám đại hán hung hăng như hổ
sói, cầm thương khua đao truy sát một hán tử khác, tuy bị truy sát toàn thân
đẫm máu, nhưng lại dũng mãnh phi thường, hướng về kẻ đuổi theo chém mạnh
một đao, đoạn phi thân nhảy lên ngồi trên ngựa của Cao Ngạn, tính chặt đứt
giây buộc rồi cưỡi ngựa bỏ chạy, hốt nhiên từ trên lưng ngựa lại nhào xuống
bên cạnh.
Một búa bay qua lưng ngựa chỉ lệch vài ly, ʺphụpʺ một tiếng, lưỡi búa đã cắm
phập vào cạnh cửa tiệm, làm thực khách trong tiệm một phen kinh hoàng.
Gã đó nguy hiểm tránh được một đao bay đến, lăn mấy vòng trên mặt đất, tới
được cửa tiệm liền phóng người lên, nhảy vào trong tiệm.
Thực khách hầu bàn bỏ chạy tán loạn.
Bảy, tám gã đại hán cuồng nộ đuổi tới.
Yến Phi đột nhiên đứng dậy, kịp lúc gã đại hán bị truy sát đến trước mặt, cả hai
đều giật mình.
Điệp Luyến Hoa rời bao.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Lưu Lao Chi một mình ngồi trên ghế thủ lĩnh trong nội đường, chân mày nhíu
chặt, chỉ qua một đêm giống như đã già thêm mấy tuổi.
Lưu Dụ đến thẳng trước người ông ta chào theo quân lễ, Luu Lao Chi nhìn lướt
qua gã, có chút lơ đãng nói: ʺNgồi đi !ʺ
Lưu Dụ vẫn chưa hiểu tại sao ông lại muốn gặp riêng mình, tránh qua một bên
ngồi xuống.
Lưu Lao Chi thở dài nói: ʺTa đã sớm biết Huyền Soái bị vết thương trí mệnh, chỉ
là không nghĩ ông lại rời bọn ta ra đi nhanh như vậy.ʺ
Lại nhìn Lưu Dụ nói: ʺNgoài ta ra, ngươi làm sao biết được Huyền Soái ngày đó
ẩn ở Tiểu Đông Sơn, có lẽ là một đi không trở lại?ʺ
Lưu Dụ lắc đầu biểu thị không biết.
Lưu Lao Chi thở dài, cười khổ nói: ʺHuyền Soái trước khi trở về Tiểu Đông Sơn,
dặn ta phải bảo hộ ngươi cho tốt. Ai! ngươi ở trong quân ta chức vụ không cao,
nhưng lại là nhân vật được vạn người lưu ý đến. Nguyên nhân chính là ngươi
tài năng lộ liễu, lại đụng chạm đến nhiều người, luôn cả Tư Mã Nguyên Hiển và
Vương Quốc Bảo, bởi vậy có thể bảo vệ tính mạng của ngươi hay không, đã trở
thành trọng tâm trong cuộc đấu tranh giành quyền lực của Bắc Phủ binh ta.ʺ
Lưu Dụ đến giờ mới minh bạch, Lưu Lao Chi dựa vào phân phó ʺtrước khi chết
giao lạiʺ của Tạ Huyền, mà đoán được Tạ Huyền tự biết mệnh mình không còn
nhiều, nếu như Tạ Huyền vẫn còn sống, đâu cần phải làm phiền đến uy danh
còn thua xa ông của Lưu Lao Chi.
Mà Tạ Huyền lại khéo léo đề tỉnh Lưu Lao Chi, đem quyền vị của Lưu Lao Chi
và sinh tử của Lưu Dụ liên kết lại, nếu Lưu Lao Chi không thể bảo vệ Lưu Dụ
gã, không những làm quân tâm bất ổn, mọi người thấy nguy, mà còn sẽ lộ rõ
biểu hiện uy thế của Lưu Lao Chi y còn thua xa Tạ Huyền.
Lưu Dụ cung kính đáp: ʺĐược sự quan hoài của đại tướng quân, hạ chức cảm
kích vô cùng.ʺ
Lưu Lao Chi song mục hiện tinh quang, ngắm nghía đánh giá Lưu Dụ, trầm
giọng hỏi: ʺNgươi và Vương Đạm Chân, con gái của Vương Cung quan hệ ra
sao?ʺ
Lưu Dụ ngầm giật mình, vì không biết Lưu Lao Chi đối với chuyện này biết
được bao nhiêu, nếu như trả lời không đúng, sẽ lập tức phá bỏ luôn tí hảo cảm
Lưu Lao Chi còn sót lại cho gã.
Cười khổ nói: ʺThuộc hạ lần đầu nhìn thấy Đạm Chân tiểu thơ, là tại hẻm Ô Y
trong phủ Huyền Soái, chỉ là gật đầu chào hỏi. Sau đó từ Biên Hoang Tập về lại
Quảng Lăng, bị trọng thương ngất đi giữa đường, được nàng trượng nghĩa cứu
giúp, tình cờ lại có mặt đúng lúc giúp phá vỡ âm mưu của Tư Mã Nguyên Hiển
đối phó nàng, những chuyện này thuộc hạ đều không dấu giếm báo lên Huyền
Soái.ʺ
Lưu Lao Chi vỗ ʺbụpʺ một tiếng trên tay ghế, làm tim Lưu Dụ sợ giật nảy lên,
tưởng bị nhìn thấu tâm can, Lưu Lao Chi giận dữ nói: ʺVương Cung thật là coi
thường người khác quá mức, không biết ở đâu nghe được mấy lời tà ngôn gian
ngữ, lại nói ngươi có dã tâm với nữ nhi của y, mới đây lại cảnh cáo ta, nếu
ngươi dám gây ra chuyện với nữ nhi của y, sẽ phái người tới bẻ gảy chân ngươi.
Hừ ! Mẹ nó ! Cái thứ cao môn vọng tộc ! Còn bọn ta không phải là người sao?
Trừ An Công và Huyền Soái ra, cái đám gọi là cao môn đó ai chẳng núp ở hậu
phương đóng cửa lại ôm danh giữ vọng, còn bọn ta ở tiền tuyến vào sanh ra tử
cũng để bảo vệ cho cái thói ăn chơi phong lưu của bọn họ.ʺ
Lưu Dụ nới lỏng tâm tình, đồng thời nhìn ra mâu thuẫn giữa Vương Cung và
Lưu Lao Chi, là thứ mâu thuẫn vĩnh viễn không thể hóa giải, đối lập giữa cao
môn và hàn môn là căn bệnh tuyệt chứng không ai có thể chữa khỏi.
Vương Cung khinh bỉ Lưu Dụ, khuấy động phẫn hận của Lưu Lao Chi. Chỉ là
nếu như vậy, có thể giữ lấy mình hay không, đã trở thành cuộc ngạnh đấu giữa
cao môn và hàn tộc.
Lưu Lao Chi vẫn còn tức giận nói: ʺNếu không phải Huyền Soái giao dặn bọn ta
giúp đỡ Vương Cung, mới đây ta đã đuổi y ra khỏi cửa phủ, xem y chỉ với lực
lượng của riêng mình, có thể làm được chuyện gì?ʺ
Lưu Dụ gật đầu nói: ʺKhông có Bắc Phủ binh bọn ta giúp sức, Vương Cung chỉ
đủ để xâu xé được một phần địa vị với Tư Mã Đạo Tử.ʺ
Đồng thời lại nghĩ đến Vương Cung nói gì đi nữa, mãi mãi là phụ thân của
người yêu trong lòng, bản thân gã có thẻ thấy ông ta và Lưu Lao Chi trở mặt,
chỉ còn cách đem tính mệnh ra báo đền thôi sao?
Vội bổ cứu nói: ʺTham quân đại nhân ngàn vạn lần đừng vì thuộc hạ mà ảnh
hưởng đến di mệnh của Huyền Soái, thuộc hạ chịu chút ủy khuất chỉ là chuyện
nhỏ không đáng nói tới.ʺ
Lưu Lao Chi trừng mắt nhìn gã, giống như nói ta đương nhiên sẽ không vì
ngươi mà thay đổi quyết định, chỉ là không nói ra thôi.
Lưu Dụ đương nhiên tự mình hiểu rõ, không thể vì vậy mà không vui.
Lưu Lao Chi tựa như nói với chính mình: ʺVương Cung đã nhiều lần tuyên bố
đã được Hoàng Thượng giúp đỡ. Hừm! Để coi Vương Cung có thể đưa ra bằng
cớ để chứng minh không.ʺ
Lưu Dụ phảng phất đoán được Vương Cung đã được Tư Mã Diệu hứa sẽ thăng
quan, cũng chỉ có ở ngôi Thống Soái của Bắc Phủ binh mới có thể danh chính
ngôn thuận, đả động đến Lưu Lao Chi.
Bất luận ai nắm quyền, luôn cả Tư Mã Đạo Tử hoặc Hoàn Huyền, đều phải
dùng đủ loại mồi ngon ngọt để lôi kéo Lưu Lao Chi, nếu không Bắc Phủ binh sẽ
lập tức tạo phản.
Lưu Lao Chi lại cũng nằm ở chỗ khó khăn, Bắc Phủ binh còn có Hà Khiêm là thủ
lĩnh của một nhóm thế lực khác cũng có đủ tư cách tranh dành lâu dài với y, bởi
vậy chiếc ghế của y ở Bắc Phủ binh vẫn còn chưa yên, thêm nữa uy tín của y ở
trong triều thua xa so với Tạ Huyền, lại thêm xuất thân hàn môn, bởi vậy rất cần
được triều đình bổ nhiệm và chống đỡ cho.
Xem ra tạm thời đối Vương Cung y vẫn phải ra vẻ thân thiện giúp đỡ.
Lưu Lao Chi nào nghĩ ra được gã có thể suy luận sâu sắc và chính xác như vậy,
thở dài nói: ʺTối qua Khổng Tĩnh nói chuyện với ngươi xong có gặp ta, nói ra đề
nghị của ngươi với ta. Ây! Chuyện đó Tiểu Dụ ngươi làm tốt lắm, bọn ta cần
phải dựa vào chính mình, tự cung tự cấp, mới có thể khởi đầu lên làm người.ʺ
Lưu Dụ ngầm lau mồ hôi lạnh toát ra toàn thân.
Khổng Tĩnh vừa gặp Lưu Lao Chi, chắc là đã lấy được ủng hộ của y, mới dám
lấy công việc kinh doanh đầy lợi ích liên quan đến Biên Hoang Tập ôm cho
riêng mình. Nhưng Lưu Lao Chi cũng có thể nhìn chuyện này từ một góc độ
hoàn toàn khác, chẳng hạn y có thể cho rằng Lưu Dụ muốn cấu kết riêng với
Khổng Tĩnh, để tăng cường thế lực riêng mình, đại họa lâm đầu như vậy, khẳng
định không còn mạng để rời Tham Quân phủ.
Lưu Lao Chi lại thấp giọng nói: ʺHuyền Soái có nói phái ngươi đến Biên Hoang
Tập là có nhiệm vụ đặc biệt, nguyên là Huyền Soái an bày, ngươi phải cố gắng
hoàn thành chuyện này, bọn ta bất thình lình hiện đang bị thiếu hụt về mặt tài
nguyên vật liệu.ʺ
Lưu Dụ gật đầu nhớ lại lúc nãy, nghĩ đến Lưu Lao Chi có dã tâm của riêng y,
bởi vậy không những không tự trách mình, lại còn cổ vũ gã. Hiện tại Biên
Hoang Tập giống như bùa hộ mạng cho Lưu Dụ gã, ngày nào còn có thể lợi
dụng địa phương này của gã, Lưu Lao Chi sẽ trăm phương ngàn kế bảo vệ gã,
nếu không thì như tự mình cắt đứt đường tài lộc.
Lưu Dụ thừa dịp nói: ʺThuộc hạ nghĩ nên đến Biên Hoang Tập một chuyến, an
bày mọi chuyện.ʺ
Lưu Lao Chi nói: ʺTrước lễ đại tang của Huyền Soái, ngươi tốt nhất là ở lại đây,
ta vẫn cần phải hiểu rõ tình hình Biên Hoang Tập.ʺ
Lại vỗ vai gã nói: ʺBất luận ngươi và Vương Đạm Chân quan hệ ra sao, chỉ nên
coi là giấc mộng đêm xuân, sau này người cũng đừng tưởng nhớ tới ả, đương
nhiên là ngươi cũng không thể có chút qua lại riêng tư nào với ả được.ʺ
Lưu Dụ trong lòng thầm thở dài, xin phép lui ra.