Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biên Hoang Tập.
Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến cùng đến Thuyết thư quán tìm Trác Cuồng
Sinh, sau cùng với Phương Hồng Sinh đêm nay nghiên cứu vở thuyết thư ʺTrừ
yêu kíʺ, đó là vở hàng đầu của Phương Hồng Sinh, vì nó kiếm được không ít
ngân lượng, một chương cuối cùng ʺBiên hoang phục maʺ đương nhiên là cao
trào của toàn bộ vở thuyết thư, do Phương Hồng Sinh tự thân thuyết pháp, mỗi
tối đều hấp dẫn một lượng lớn hoang nhân tới thưởng thức.
Phương Hồng Sinh thấy hai người đến, biết bọn họ có việc cần tâm sự, khách
sáo nói đôi câu rồi rời khỏi, lúc đi còn nói cho hai người rằng y đã mở một gian
tuần bộ quán, với chuyên môn là việc tra án tìm người, thỉnh hai người hết lòng
giúp đỡ.
Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến nghe được thì nhìn nhau cười.
Trác Cuồng Sinh đưa hai người vào trong quán, tự mình ngồi lên thái sư ỷ tọa
của thuyết thư đài, hai người chỉ thích ngồi nơi hàng ghế phía trước của thính
thư giả (người nghe).
Trác Cuồng Sinh nói: “Có chuyện gì? Hy vọng không phải là tin tức xấu có quan
hệ với Yến Phi. Ây, ta mỗi ngày đều ngóng trông ba người bọn họ có tin tức tốt
truyền về, để chúng ta có thể tận lực để cứu chủ tì Thiên Thiên tiểu thư, lại
chẳng tốt hơn là chờ đợi mỗi ngày ư”.
Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến nghe đến tên Kỷ Thiên Thiên đều hiện thần
sắc ảm đạm, nếu có lựa chọn, bọn họ khẳng định sẽ cùng đi theo Yến Phi, chỉ
hận hai người đều là khó có thể phân thân.
Mộ Dung Chiến cười khổ, ghen tuông nói: “Không phải bà nội của hắn có quan
hệ trực tiếp với Thiên Thiên đấy chứ? Đồ đương gia ngươi nói sao?”
Đồ Phụng Tam hít sâu một hơi, nói: “Tin tức đến từ Vinh Dương, nghe nói Mộ
Dung Thùy nghe tin Thiết Sĩ Tâm bị giết, Biên Hoang Tập rơi vào trong tay bọn
ta, vì thế đã nổi trận lôi đình, thề sẽ báo thù. Bây giờ đang điều binh khiển
tướng, muốn lấy binh lực áp đảo đem Biên Hoang Tập san thành bình địa, để
lập uy thiên hạ, chứng minh cho hết thảy mọi người rằng ai chốnh lại hắn đều
không có kết quả tốt”.
Trác Cuồng Sinh cười lạnh nói: “Tốt nhất là hắn tự suất binh đến, lúc đó chúng
ta sẽ có cơ hội”.
Mộ Dung Chiến nói: “Điều này có khả năng rất nhỏ, hiện tại Phù Kiên sắp bại
vong, Mộ Dung Thùy tuyệt không chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm có một để công
nhập Quan Trung”.
Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: “Trước khi xác định thật giả của tin tức này,
chúng ta tất không thể lộ ra phong thanh, chỉ giới hạn cho người có ghế tại
Chung Lâu biết, nếu không chúng ta vừa khôi phục Biên Hoang Tập nguyên
khí, lại lập tức trở lại phế thành”.
Trác Cuồng Sinh nhíu mày nói: “Phải ứng phó như thế nào nếu là Mộ Dung
Thùy chủ động tung ra tin đồn?”
Đồ Phụng Tam cười đáp: “Hỏi hay lắm. Chúng ta có thể không lí đến thực hay
giả, dựa theo tin đồn để hành động, trước từ chúng ta truyền đi, trả miếng đặc
biệt phóng đại là Mộ Dung Thùy đang sa chân xuống bùn, không thể phân thân,
chỉ có thể phái một ít binh tôm tướng tép lại ứng phó với việc này”.
Mộ Dung Chiến tán thưởng: “Bộ óc của Đồ đương gia chuyển biến thật mau lẹ,
lúc trước còn nói không thể tiết lộ phong thanh, đột nhiên lại biến thành do
chúng ta chủ động tung tin đồn”.
Trác Cuồng Sinh gật đầu nói: “Cái này đc gọi là dĩ độc công độc, là thượng
thượng chi kế, may mắn là hoang nhân hôm nay không phải là hoang nhân của
ngày hôm qua, đã có thể chịu đựng được thử thách và sóng gió”.
Mộ Dung Chiến nói: “Ta còn có một kiến nghị có tiềm năng thành sự, đó là
mượn sự uy hiếp của Mộ Dung Thùy tổ chức lại liên hợp bộ đội, định kì diễn
luyện, cũng có thể an định nhân tâm, lại có thể chuẩn bị cho việc cứu chủ tì
Thiên Thiên trong tương lai”.
Trác Cuồng Sinh vò râu cằm cười nói: “Cái này gọi là nhất nhân kế đoản, lưỡng
nhân kế trường, Biên Hoang Tập chúng ta vẫn còn hi vọng”.
Mộ Dung Chiến đột nhiên thở dài một hơi.
Hai người vội hỏi nguyên do.
Mộ Dung Chiến đáp: “Ta còn lo lắng về quan hệ với Hồ Lôi Phương”.
Hai người liền minh bạch, ý của Mộ Dung Chiến là một khi Phù Kiên chết đi,
Khương tộc của Hồ Lôi Phương và Tiên ti tộc của Mộ Dung Chiến lại không thể
hòa hoãn, khi đó hợp tác hóa thành đối địch, quan hệ của hai người lại trở nên
phi thường khó xử.
Trác Cuồng Sinh lãnh đạm nói: “Đến hôm nay chúng ta vẫn chưa tỉnh ngộ sao?
Biên Hoang Tập là trên hết, mọi việc đều y theo quy củ của Biên Hoang Tập mà
hành sự. Bởi vậy Đồ đương gia có thể cùng Văn Thanh tiểu thư gìn giữ hòa
bình, chỉ nói chuyện phát tài, kì dư việc khác hết thảy không quan trọng”.
Đồ Phụng Tam nói: “Đã tới lúc cử hành nghị hội hậu quang phục lần hai rồi”.
Hai người gật đầu đồng ý.
Trác Cuồng Sinh thở dài: “Hi vọng là lúc Yến Phi có tin tức tốt truyền về, chúng
ta đã sẵn sàng nghênh đón nữ vương mĩ lệ của bọn ta trở lại”.
oOo
Bàn của Lưu Dụ nằm ở trong góc, vị mĩ nữ bí ẩn này ngồi đối diện Lưu Dụ quay
lưng lại với các khách nhân khác, chỉ có Lưu Dụ mới có thể nhìn thoáng thấy
dung mạo nửa giấu dưới nón lá có lụa mỏng phủ xuống, cảm thấy một loại tư vị
ʺđộc đáoʺ khó tả.
Yến Phi ít khi đề cập với gã về những sự việc và người đã bắt gặp, nhưng bởi vì
nữ nhân có trong tay thiên bội và địa bội này với bọn họ có quan hệ, vì thế Yến
Phi kể lại rất chi tiết tình huống hai lần tiếp xúc với nàng, làm cho Lưu Dụ cảm
thấy hiểu rõ nàng hơn, cho dù chỉ là lần đầu tiên chạm mặt.
So với Kỷ Thiên Thiên, nàng có một kiểu mĩ lệ khác, thuộc về đêm khuya,
không nên xuất hiện trước ánh sáng ban ngày.
Con mắt thần bí sâu sắc vô cùng của An Ngọc Tình từ phía sâu trong nón lá
chăm chú nhìn gã, Lưu Dụ nhẹ nhàng nói: “An tiểu thư”.
An Ngọc Tình hỏi dồn: “Là Yến Phi nói cho huynh biết?”
Lưu Dụ gật đầu đáp, hỏi lại: “An tiểu thư tại nơi đây tìm gặp Lưu Dụ ta, khẳng
định đã phí nhiều công phu, xin hỏi chuyện này là gì mà có thể làm phiền tới
đại giá như thế?”
Sự rung động khi sơ kiến với mĩ nữ này đã trôi qua, ý thức của Lưu Dụ đã hồi
phục lại sự linh hoạt bình thường, nghĩ đến đối phương đã không tự thừa nhận,
muốn tìm đến gã cần phí một phen công phu, dò hỏi tra xét cẩn thận, mới có thể
gặp bản thân gã tại nơi này, cho nên mới thử chất vấn.
An Ngọc Tình bình tĩnh đáp: “Ta từng tại Kiến Khang từ xa nhìn thấy qua
huynh và Tạ Huyền, Yến Phi ở cùng với nhau, lần này đến Quảng Lăng là muốn
cảnh cáo huynh, Nhậm Thanh Thị đã đến Quảng Lăng rồi, nhiều khả năng là để
giết huynh diệt khẩu, huynh cần cẩn thận đề phòng”.
Lưu Dụ trong lòng kêu khổ, hiểu rõ vì mối quan hệ không minh bạch của bản
thân gã cùng Nhâm Thanh Thị, vô tình đã bị liên can tới vòng xoáy tranh giành
ngọc bội của các đại phái đạo gia, hơn nữa bản thân gã lại không thể không vì
Nhậm Thanh Thị mà nói dối, nếu sau này An Ngọc Tình phát giác bản thân gã
tại lúc này không trung thực, thì sẽ nhìn Lưu Dụ gã như thế nào?
An Ngọc Tình nói: “Ta từ Kiến Khang đuổi tới Quảng Lăng, trên đường hai lần
cùng ả giao thủ, lại bị ả dùng giảo kế thoát thân. Tiêu diêu ma công của ả lại
tinh tiến không ngừng, bằng tư chất thiên phú của ả, sẽ có một ngày có thể vượt
hơn Nhậm Dao, huynh tuyệt không thể xem nhẹ, nếu không tất có thiệt thòi
lớn”.
Lưu Dụ trong lòng chấn động, hỏi: “Thiên bội và địa bội phải chăng ở trong tay
An tiểu thư, chỉ thiếu tâm bội?”
Đây là suy đoán hợp tình hợp lý, hôm đó tại hẻm Ô Y, An Ngọc Tình có biểu thị
với Yến Phi đối với thiên địa lưỡng bội không có hứng thú, giải thích duy nhất
là lưỡng bội đã sớm rơi vào tay cha nàng, nhưng nếu là An Thế Thanh cha nàng
thì khó mà đoạt được từ trong tay gã và Yến Phi.
An Ngọc Tình không hài lòng nói: “Về chuyện này ngươi không cần lí tới, nếu
không sẽ rước lấy họa sát thân. Thật kì quái. Vì sao huynh như không có vẻ
quan tâm về Nhậm Thanh Thị. Huynh biết lí do ả tới Quảng Lăng ư?”
Bởi lời nàng có mang theo ý uy hiếp, Lưu Dụ trong lòng thấy bực bội, tiếp theo
lại ngầm thất kinh, sự thông minh tài trí của nữ nhân này đích xác không thể coi
thường, nếu không cẩn thận, thời sẽ bị nàng nhìn thấu được tâm sự. Đồng thời
lờ mờ cảm thấy Nhậm Thanh Thị đến Quảng Lăng, chẳng phải là để hiến thân
hay liên lạc đơn giản như vậy, mà có điểm do cùng đường bí lối, vì thế đến đó
để ẩn trốn. Nhậm Thanh Thị đương nhiên không sợ An Ngọc Tình đến như vậy,
thầm nghĩ là An Thế Thanh tự thân xuất mã, cho nên Nhậm Thanh Thị không
thể không trốn đông chạy tây. Nghĩ đến khả năng có sự hiện thân của quỷ diện
quái nhân là An Thế Thanh, Lưu Dụ cũng không khỏi phát lạnh trong lòng.
Lưu Dụ thở dài một hơi, nói: “Thật không dám giấu, ngày hôm đó ta từng ở
biên hoang bị bọn người Nhậm Dao, Nhậm Thanh Thị và Vương Quốc Bảo truy
sát, giữa lúc đánh nhau tại đó Nhậm Dao bị Tôn Ân đột tập vong mạng. Sau đó
Tôn Ân chuyển sang truy đuổi ta, Nhậm Thanh Thị đã cùng ta liên thủ đối
kháng Tôn Ân, ta còn mượn thuyền nhanh của ả đào xuất khỏi ma trảo của Tôn
Ân, cho nên ta cho rằng ả không có hứng thú giết ta. Đại địch số một của ả là
Tôn Ân, đối với người khác thì không để tại tâm”.
An Ngọc Tình nói: “Ta cũng từng nghe được chuyện này, nhưng không rõ chi
tiết. Như vậy Nhậm Thanh Thị tới Quảng Lăng, sẽ lén tới gặp huynh chứ? ”
Lưu Dụ không biết làm sao, gật đầu nói: “Cơ hội rất lớn, ả bây giờ với ta là
chiến hữu chung vai đối phó Tôn Ân. Hắc, ta có một đề nghị, nếu như ta
khuyên ả giao tâm bội ra, liên can giữa tiểu thư và ả phải chăng có thể cởi bỏ? ”
An Ngọc Tình lẳng lặng nhìn gã qua tấm sa mỏng, sau một lúc trầm giọng đáp:
“Ta khuyên huynh chớ nên uổng phí lời nói, ngàn vạn lần chớ nên xem ả là
người có thể tín nhiệm. Hảo ý của huynh ta đã tâm lĩnh, ngọc bội là một bí mật
thiên cổ truyền lưu liên quan tới đạo môn, chỉ là hiểu rõ một bí mật như thế,
cũng đủ cho huynh rước lấy họa sát thân, Lưu huynh phải tự thu xếp cho ổn
thỏa”.
Nói xong nàng từ từ bỏ đi, lưu lại trên gáy Lưu Dụ một cảm giác ớn lạnh, nhìn
theo hình bóng tuyệt đẹp động lòng người của nàng biến mất ở phía ngoài đại
môn.
oOo
Yến Phi dừng lại.
Ba người theo sau chàng cũng dừng lại theo, đều hiểu đã rơi vào trong trùng
vây của địch nhân.
Thác Bạt Biều hung hãn nói: “Kẻ sắp xuất hiện khẳng định là Mộ Dung Tường,
nếu không sẽ không cao cường như thế, mặc cho chúng ta dùng hết thủ đoạn,
nhưng vẫn không có cách thoát khỏi bọn hắn”.
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa liền bị dọa mặt không còn chút máu, với lực lượng
bốn người bọn họ, thậm chí có thêm vài cao thủ như Yến Phi, cũng không thể
ứng phó với hơn ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Mộ Dung Tiên Ti.
Yến Phi trầm giọng nói: “Ta sẽ đi tìm cách đánh lạc hướng địch nhân”.
Thác Bạt Biều lắc đầu nói: “Không có tác dụng, với sự tinh minh của Mộ Dung
Tường, lại biết rõ chúng ta có bốn người tuyệt sẽ không trúng kế, chỉ cần phân
ra vài trăm người cũng có thể giết chết ngươi. Nếu chết thì sẽ chết chung với
nhau”.
Yến Phi chỉ vào một phía trái một mỏm núi cao, nói: “Chúng ta đến nơi đó ẩn
náu, địa thế nơi đó có lợi để ứng phó với chiến thuật xung kích của đối
phương”.
Bỗng dưng phía sau có tiếng vó ngựa âm vang, nhanh chóng tiến gần.
Yến Phi nhảy lên lưng ngựa, quát: “Lên ngựa”.
Ba người vội vàng phi thân lên ngựa, cùng với Yến Phi phóng lên bờ suối,
hướng về phía mỏm núi phi bạt mạng.