Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gương mặt ngây thơ của Nhậm Thanh Thị hiện xuất sự khổ não, ở khoảng cách ba tấc sát bên ngẩng nhìn Lưu Dụ, bỗng nhiên hai người cùng có thần thái lạ lẫm không thể tả được. Bốn mắt giao nhau, nhục thể thân mật tiếp xúc.
Lưu Dụ đầu óc trống rỗng, trong lòng suy tính không những vì của mang vạ mà còn là bốn chữ hồng nhan họa thủy. Từ lúc cùng y thị bí mật liên kết, Lưu Dụ đã nghĩ đến đủ chuyện phiền não sẽ gặp phải bởi y thị, cho đến cả chuyện tự hủy hoại tiền đồ, thậm chí bị chúng bạn xa lánh, nguy hiểm hơn cả là phạm thượng. Chỉ là không nghĩ phiền não dưới phương thức như thế này lại có thể xuất hiện, chẳng lẽ gã từ nay về sau nửa bước cũng không rời khỏi quân xá?
Nhậm Thanh Thị không thể nhẫn nại bật lên “hi hi”, thị yêu kiều cười nói: “Sắc mặt chàng chẳng có chút biểu tình gì, thật là cổ quái.”
Lưu Dụ chán nản than: “Nàng chẳng phải đang hại ta sao?”
Nhậm Thanh Thị ngẩng làn môi thơm lên, nhẹ nhàng nói: “Hoàn toàn tương phản, người ta đối với chàng thực sự đầu hàng, một ngày Tâm bội còn trên người chàng, lúc đó chàng vẫn còn khống chế Thị nhi. Ôi! Đêm qua chàng giở thủ đoạn với người ta khiến người ta thật là vừa thư thái vừa kích thích, giờ chỉ còn chút thời gian là tới sáng, chàng không muốn chiếm tiện nghi với người ta sao?”
Lưu Dụ lúc này sắc niệm hoàn toàn tiêu tan, quả quyết nói: “Từ bỏ cái ý nghĩ ta sẽ ngu ngốc giúp nàng bảo quản Tâm bội đi, nàng thông minh nhất là mau chóng cầm lại Tâm bội, bằng không ta sẽ ném mảnh Tâm bội này xuống dòng Hoài Thủy.”
Nhậm Thanh Thị làm ra vẻ đáng thương nói: “Lưu gia à! Chàng sao có thể là hạng người ấy chứ? Thêm nữa, ngay khi chàng mang Tâm bội rời khỏi Quảng Lăng, cha con An Thế Thanh tức thì phát sinh cảm ứng, một khi bọn họ đuổi theo, tiểu mệnh của chàng khẳng định khó bảo toàn, phải đem Tâm bội giao nộp, đó có phải hành động của kẻ thông minh không?”
Lưu Dụ trong đầu xoay chuyển, nói: “thế thì ta sẽ tùy tiện tìm một chỗ nào đó, đem Tâm bội vùi sâu dưới đất, bọn họ tìm được hay không thời đó là bổn sự của họ, với Lưu Dụ ta chẳng có quan hệ.”
Nhậm Thanh Thị hân hoan nói: “Để người ta nói cho chàng biết chỗ thần diệu của Tâm bội nhé? Địa phương càng đông người tín hiệu của Tâm bội càng yếu, tại đô thị lớn như Quảng Lăng tín hiệu của nó yếu ớt thất tán, chỉ cần chàng không mặt đối mặt gặp gỡ cha con họ, bảo đảm bọn họ vô phương phát giác Tâm bội đang ở trên người chàng.”
Lưu Dụ lắc đầu nói: “Ta tuyệt không mang nó trên người, nàng có thể yên tâm. Ta thực vẫn không minh bạch, vì sao nàng không tự mình tìm một địa phương nhộn nhạo đông người mà kín đáo giấu nó đi, cứ phải làm phiền ta vậy?”
Nhậm Thanh Thị nói: “Vấn đề ở chỗ “Động cực tiên bội” chính là di vật lưu truyền thiên cổ, cứ theo những lời truyền miệng từ xưa truyền lại là trước khi linh hiển phải tiếp xúc thân người hấp thu nhân khí, đến lúc thích hợp hiển lộ bí mật. Nếu chàng chôn nó xuống lòng đất, Tâm bội nói không chừng sẽ từ dị bảo chuyển thành phàm thạch, lúc đó mọi việc coi như kết thúc. Chàng hiện tại là người duy nhất người ta có thể dựa dẫm! Không đến tìm chàng nhờ vả, còn biết tìm đến ai?”
Lưu Dụ lại lần nữa vô pháp phân biệt được lời nói của y thị là chân hay giả, lòng gã thầm nghĩ chuyện này đi quá xa rồi, có trời mới biết khi nào An Ngọc Tình lại tìm gặp gã, trường hợp bị nàng ta phát giác chẳng phải lập tức đại họa lâm đầu sao? Nhất thời trong lòng gã chợt động và phát giác trong lời nói của y thị có một chút sơ hở.
Đoạn lạnh lùng cười nói: “Nàng đừng có gạt ta, nếu như Tâm bội phải luôn đeo sát bên mình thử hỏi nàng làm sao có thể trộm lấy Tâm bội được?”
Nhậm Thanh Thị ung dung nói: “Còn có một việc người ta chưa cáo tố với chàng! Tiên bội trên ứng nhật nguyệt thiên tinh, dưới ứng nhân kiệt địa linh, nếu không như vậy làm sao khiến người trong đạo môn đối với tiên bội như si như cuồng. Thường cứ mỗi đêm trăng tròn, tiên bội trở nên nóng không sao chịu được phải để xa thân người, đến tận khi trời sáng mới có thể thu hồi về đeo bên mình. Chỉ có bấy nhiêu thôi! Người ta biết gì thời đã nói hết với chàng rồi!”
Lưu Dụ mỉa mai nói: “Với các ngươi mà nói nó là dị bảo, còn đối với ta thì đúng là họa căn. Đừng có trách ta không cảnh cáo nàng, ta tuyệt không đeo thứ này bên mình, tốt nhất là cầm lại đi, tự mình tìm ra biện pháp khác, giả như đưa nó cho Mạn Diệu bảo quản, bằng không ngay khi nàng đi khỏi ta lập tức vứt đi.”
Nhậm Thanh Thị u oán nói: “Nếu người ta có thể giao cho Mạn Diệu thì đã sớm giao cho y thị rồi! Hoàng cung là nơi nguy hiểm nhất thiên hạ, lại đang trong trạng thái bất ổn, hà huống nói không chừng Mạn Diệu cũng sinh tâm chiếm hữu không chịu giao trả lại, chỉ có chàng thiếp mới hoàn toàn tín nhiệm.”
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “Nàng không sợ ta cũng sinh lòng chiếm hữu?”
Nhậm Thanh Thị kiều mị cười nói: “Chàng không thể làm như vậy với người ta, làm vậy với chàng chẳng có gì tốt đẹp. Như Thị nhi phát giác chàng căn bản không thương yêu người ta, chỉ còn cách đồng quy vu tận, tất cả đều không có lợi lộc gì.”
Lưu Dụ biến sắc nói: “Nàng đang uy hiếp ta đấy à?”
Nhậm Thanh Thị ôm chặt lấy người Lưu Dụ, tình tứ nói: “Thị nhi nào dám. Bất quá chàng mà lừa dối người ta, Thị nhi cũng không còn lựa chọn nào khác! Đúng không? Lưu đại nhân của thiếp.”
Lưu Dụ nhanh chóng trấn tĩnh, hiểu rằng Nhậm Thanh Thị chủ yếu muốn gã sa vào vũng nước đục, muốn tránh cũng không tránh được.
Sự thật vận mệnh bản thân gã đã kết hợp cùng y thị, giả như y thị bộc lộ cho mọi người biết quan hệ giữa hai người, gã khẳng định khó mà rời khỏi Quảng Lăng, thậm chí thiên hạ tuy lớn lại không có chỗ dung thân.
Bất quá bị yêu nữ xỏ mũi dắt đi lại không có biện pháp gì nên trong lòng gã bất chợt phát sinh ý đồ chống lại.
Nghĩ đến đây không còn chút do dự nữa, một tay luồn thẳng vào y phục của y thị, vừa xoa nắn vừa nói: “Ta cho nàng ba tháng thời gian, vì nàng mà bảo quản Tâm bội, nếu sau ba tháng nàng không lấy lại chớ trách ta tự mình xử trí.”
Nhậm Thanh Thị không chịu nổi sự khiêu khích của gã toàn thân run lên, sắc mặt đỏ hồng như có lửa, nói: “Oan gia à! Chàng…”
Lưu Dụ ôm y thị đứng dậy thả vào trong giường, ha hả cười nói: “Như tối nay ta quay lại vẫn còn thấy nàng, ta sẽ đem Tâm bội đeo trả lên cổ nàng, đừng trách ta không nói trước.”
Rồi lại cười ha hả, đoạn không thèm ngoảnh đầu lại nghênh ngang đi thẳng.
oOo
Rong ruổi gần hai canh giờ, cuối cùng Thác Bạt Khuê hạ lệnh ngừng tiến lên, các chiến sĩ lập tức tản ra bốn phía chiếm lĩnh các vị trí chiến lược trên sườn núi hình thành trận thế phòng ngự.
Bàng Nghĩa và Cao Ngạn vô cùng kinh ngạc trước năng lực của chiến sĩ Thác Bạt tộc, từ đó lòng tin cũng tăng thêm. Nhân số ba trăm người này nghe nói là thân binh đoàn tinh nhuệ của Thác Bạt Khuê, không chỉ người người khỏe khoắn dũng mãnh, kỵ thuật thiện nghệ, mà còn khiến người ta khâm phục vì có tinh thần đồng đội cao độ, phối hợp không hề sơ hở.
Yến Phi không một chút ngạc nhiên, nếu không như vậy Thác Bạt Khuê đã sớm bị đại quân thủ hạ của Phù Kiên đuổi theo vây bắt chết đến chục lần rồi.
Thác Bạt Khuê cùng Yến Phi cưỡi ngựa lên trên đỉnh núi, Bàng Nghĩa, Cao Ngạn và Thác Bạt Biều theo sát phía sau.
Một tòa thành xuất hiện ở phía trước bên ngoài dãy núi tầm ba dặm, tường thành xây dựa theo thế núi, hình thế hiểm yếu với sông ngòi bao quanh yểm trợ. Trong ánh hoàng hôn hiện rõ khí thế hùng vĩ huy hoàng đến lạ kỳ.
Bàng Nghĩa và Cao Ngạn thấy vậy cảm thấy lạnh người, lòng thầm nghĩ nếu tấn công tòa sơn thành này với chỉ ba trăm người, bất luận chiến sĩ Thác Bạt tộc có dũng cảm và mạnh mẽ ra sao, so với việc dùng trứng chọi đá cũng không khác biệt là mấy.
Thác Bạt Khuê cùng Yến Phi đồng đạp cương xuống ngựa, những người khác cũng làm theo.
Thác Bạt Khuê chăm chú nhìn tòa sơn thành mờ ảo, than: “Bình thành à! Chủ nhân chân chính của ngươi cuối cùng cũng đã đến!”
Chúng nhân cảm thụ rõ những lời y thốt ra đều thể hiện ngữ điệu khát vọng và mong ngóng từ tận đáy lòng, tựa như khách lữ hành trên sa mạc mà gặp được dòng nước mát. Như người khai hoang vượt qua vạn sông trăm núi bất chợt tìm được vùng đất phì nhiêu thịnh vượng.
Bình Thành không chỉ là bàn đạp cho Thác Bạt Tiên Ti tiến nhập Trung Nguyên, mà còn là khởi điểm cho việc tranh bá thiên hạ. Một khi tiến chiếm Bình Thành tức là đi trên con đường không thể quay đầu lại, Thác Bạt tộc công nhiên cùng Mộ Dung Thùy đứng vào thế đối đầu quyết liệt, không còn là chư hầu hay mã nô của Mộ Dung Yên quốc, mà sẽ trở thành địch thủ tranh giành Trung Nguyên.
(chú thích thêm: Thác Bạt tộc sau khi chiếm lấy Bình Thành đã lập ra triều đại Bắc Ngụy tồn tại từ năm 386 – 534 sau Công Nguyên).
Thác Bạt Khuê trầm giọng nói: “Hán Cao Tổ năm thứ bảy (chú thích: 200 trước Công Nguyên – sử ký Tư Mã Thiên), Cao Tổ Lưu Bang đích thân suất lĩnh đại quân viễn chinh Hung Nô, bị Hung Nô vương phục kích tại Bình Thành và bị vây khốn tại nơi này đúng bảy ngày bảy đêm (đây là thất bại dẫn đến chính sách hòa hoãn với Hung Nô kéo dài gần 70 năm trời của nhà Hán), sau nhờ hối lộ vợ của Hung Nô vương Mặc Đốn mới có thể thoát thân. Trận chiến này đã khiến Bình Thành danh truyền thiên hạ, cho đến thời Hán Vũ Đế mới có thể đánh bại Hung Nô, chấn hưng thanh uy của Hán triều.”
Bàng Nghĩa và Cao Ngạn ngầm cảm thấy xấu hổ, không ngờ Thác Bạt Khuê đối với lịch sử quốc gia của bản thân họ lại có vẻ còn tường tận hơn nhiều.
Yến Phi mặc nhiên không nói.
Thác Bạt Khuê lòng đầy cảm xúc, tiếp tục nói: “Bên trong Trường Thành là phạm vi thế lực của các dân tộc chú trọng nông nghiệp. Bên ngoài Trường Thành lại là địa bàn của các dân tộc thảo nguyên du mục, khi lực lượng nào mạnh hơn sẽ vượt qua Trường Thành xâm chiếm lãnh thổ của đối phương. Trường Thành không chỉ là giới tuyến phân cách giữa các dân tộc canh tác nông nghiệp và các dân tộc thảo nguyên du mục, mà còn là tượng trưng cho lực lượng cùng sách lược của song phương, hơn nữa cũng là trọng điểm để cân nhắc các chính sách đối ngoại.”
Bàng, Cao hai người đối với Thác Bạt Khuê đã hiểu thêm được một chút, nhân vật này quả nhiên bất phàm. Y không chỉ có tầm nhìn xa trông rộng, mà còn có khả năng quan sát sự tình một cách bao quát (tầm quan sát vĩ mô nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại hehe), nhân tài như vậy kể cả tại vùng đất đông đúc và giàu truyền thống văn hóa như Trung Nguyên ở phương Nam cũng rất hiếm có.
Hiện tại trong Trường Thành chính là lúc xã hội canh tác nông nghiệp vốn do Hán tộc làm chủ đang suy đồi, chiến họa liên miên, chính trị hỗn loạn. Các dân tộc bên ngoài Trường Thành dồn dập vượt Trường Thành tiến nhâp Trung thổ kiến lập chính quyền. Theo như lời nói nói củaThác Bạt Khuê, chính y cũng chuẩn bị suất lĩnh tộc nhân vượt qua Trường Thành tham dự cuộc chiến tranh bá ác liệt và tàn khốc trước mắt.
Yến Phi lạnh nhạt nói: “Trong lịch sử Trung thổ, các dân tộc thảo nguyên du mục vượt qua Trường Thành từ trước đến giờ chưa hề ngừng lại, nhưng chỉ gây hỗn loạn nhất thời, thực chất chưa bao giờ có thể thống nhất thiên hạ.”
Thác Bạt Khuê song mục bất chuyển chăm chú nhìn Bình Thành như thể muốn nhìn thấu huyền ảo bên trong, nói: “Nhân vì lúc dân tộc thảo nguyên tiến nhập Trường Thành, không chỉ đoạt được lượng lớn gia súc, còn thêm lượng lớn nhân khẩu. Nền kinh tế du mục di chuyển tìm dòng nước trên đồng cỏ lại không đủ để duy trì quyền thống trị sinh hoạt của người dân, không cách nào khác lại phải từ nền kinh tế của dân tộc thảo nguyên chuyển sang hình thái sinh sống bằng nông nghiệp, vì vậy dần dần mất đi năng lực chiến đấu của dân tộc thảo nguyên. Nhưng yếu điểm trí mệnh lại chính là những kẻ xâm lược thống trị vẫn không thể từ bỏ tư tưởng và tập quán nặng theo phương thức thảo nguyên dân tộc. Cùng Hán tộc Trung thổ tạo nên mâu thuẫn dân tộc không có biện pháp giải quyết, dưới sự cừu hận và đối lập dân tộc ấy chỉ có một kết cục duy nhất là thất bại.”
Bàng Nghĩa không nhịn nổi bèn hỏi: “Thác Bạt đương gia nói hoàn toàn chí lý, nhưng vấn đề này không phải chỉ đôi câu ba lời mà có thể giải quyết, lại tựa như không cần phí nhân lực tác động vào vẫn có thể phát triển tự nhiên bình thường. Tại sao nghe lời đương gia nói, tựa như bất đồng với số đông khác?”
Thác Bạt Khuê cười lớn nói: “Nói hay lắm! Nhân vì ta so với những kẻ khác đã có chuẩn bị đầy đủ, sớm từ dân tộc du mục chuyển hóa thành kinh tế bán du mục bán nông nghiệp, bao gồm sở đắc của cả hai bên.”
Tiếp đó y thư thái như thể đã xuất ra tầng tầng lớp lớp khí phiền muộn bấy lâu đè nén trong tim, từ từ nói: “Bình Thành và Nhạn Môn sẽ trở thành căn cứ địa tối trọng yếu bên trong Trường Thành của ta. Khiến cho trong ngoài Trường Thành rơi vào tay ta, kiến lập nên thông đạo và cầu nối giữa dân tộc thảo nguyên du mục và dân tộc canh tác nông nghiệp, tạo cho các dân tộc thảo nguyên thiếu thốn khác vào sống ở vùng đất bên ngoài Trường Thành của bọn ta. Khiến chúng ta không phải lo lắng những mối lo ngại về sau này nữa. Còn các tạp nhân và Nhạn Môn nhân ở khu vực nội thị lưỡng thành sẽ tiến hành việc canh tác, sản xuất nông nghiệp cho bọn ta. Giúp duy trì không ngừng sách lược khuếch trương, lấy tộc nhân của ta làm lực lượng chiến đấu chủ lực, cũng đồng thời triệu tập các tráng đinh ở các bộ lạc ngoài thành nhập ngũ khi cần. Như thế thiên hạ Trung thổ, tựu trung cũng sẽ có một ngày trở thành thiên hạ của Thác Bạt Tiên Ti ta.”
Bàng Nghĩa và Cao Ngạn cùng phát sinh một thứ cảm giác dị dạng, bọn họ tuy mang danh hoang nhân không thuộc bất kỳ quốc gia nào, nhưng thủy chung vẫn không thể cải biến thân phận Hán tộc. Giờ nghe một Hồ nhân tràn đầy tự tin nói về đại kế thống nhất thiên hạ, quốc sách chu đáo toàn mỹ cùng với kiến giải vững vàng đầy ý chí, thật là tư vị không lý giải được.
Thác Bạt Khuê hiển thị tình cảm đang hưng phấn liền chuyển hướng qua Yến Phi nói: “Sau khi công hạ Bình Thành, Tiểu Phi ngươi đoán xem Trung Sơn sẽ có phản ứng như thế nào?”
Yến Phi cười khổ nói: “Ngươi cứ công hạ Bình Thành rồi hãy nói.”
Thác Bạt Biều chen ngang nói: “Bình Thành bất quá đã là vật trong túi của bọn ta, thủ binh của Mộ Dung Thùy không quá ngàn người, đại bộ phận dân cư trong thành nội vốn là tộc nhân Thác Bạt tộc bọn ta bị Phù Kiên cưỡng bức truy đuổi đến đây Bọn ta không hành động thì thôi, bằng đã cử binh tới Bình Thành khẳng định không cần đánh cũng tan vỡ.”
Yến Phi điềm đạm nói: “Nếu ta đoán không sai Mộ Dung Tường lần này suất lĩnh thủ hạ đào nhập thành nội, chắc chắn đã tăng cường lực phòng ngự của Bình Thành lên rất nhiều, ngươi khó mà dùng kỳ binh đột tập.”
Thác Bạt Khuê ngạo nghễ cười nói: “Trong thiên hạ chỉ duy có Mộ Dung Thùy có thể là đối thủ của ta, con trai y thì không cần phải tính đến. Ta sẽ thu phục Hồ thành mà không tốn một binh tốt nào, hãy xem thủ đoạn của ta sắp sửa bắt đầu.”
Dứt lời lại tiếp: “Bọn ta hãy tạm dựng trại nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ngay khi mặt trời mọc Hồ thành sẽ bị bao vây. Mộ Dung Tường mà không thức thời, hắn sẽ không thể có cơ hội sống mà trở về Trung Sơn.”
Tiếng vó ngựa từ phíaTây Bắc truyền lại, năm người theo tiếng động mà nhìn chỉ thấy bụi cát bay mù mịt, ước chừng nhân số kỵ binh khoảng vài ngàn người.
Thác Bạt Khuê mỉm cười nói: “Đội ngũ tiên phong của lang môn đã đến!”
Lưu Dụ ngồi ngây dại trong góc tửu lâu.
Gã buồn bực ngồi uống rượu tại đây đã gần một canh giờ, đã đến hẹn nhưng An Ngọc Tình vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tâm tình gã đang phiền muộn phi thường, trước nhất việc Tạ Huyền tạ thế vẫn còn ảnh hưởng tới gã. Hơn nữa là do quan hệ rắc rối với Nhậm Thanh Thị cố tình lôi kéo kéo gã xuống nước cùng với y thị.
Cũng còn một nguyên nhân trọng yếu khác, chính là lo lắng đến Vương Đạm Chân. Gã tới nay hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại của nàng, thậm chí nàng còn sống hay không cũng chẳng biết chút gì. Gã cũng hiểu rõ phụ thân Vương Cung của nàng là kẻ cao ngạo không coi những kẻ xuất thân hàn môn vào mắt, lại đang lún sâu vào cuộc đấu tranh chính trị đầy quỷ quyệt. Bất kỳ một sai lầm nào cũng chắc chắn sẽ khiến ông ta lâm cảnh đại họa sát thân.
Chỉ hận tình huống của gã hiện tại, tức thị vô pháp vì cha nàng mà hành sự.
Vương Cung tuy là đại thần sủng tín của Tư Mã Diệu, nhưng thực lực ông ta đích thực yếu nhược, tất cả chỉ trông chờ Bắc Phủ Binh tình nguyện đứng về phe mình. Bằng không bất kể Kiến Khang quân của Tư Mã Đạo Tử hay Kinh Châu quân của Hoàn Huyền, ông ta căn bản một kích cũng không chịu nổi .
Như Vương Cung xuất thân danh môn vọng tộc, nhờ thân phận gia thế danh sĩ mà tham dự triều chính. Không những không theo sát dân tình mà còn không nắm bắt được thời vụ, cũng không có được một lý tưởng thực tế, chính thực không có năng lực hành sự để có thể tin cậy giao phó. Cũng bởi ông ta tự thị quá cao, một mình một ý mưu toan đại kế cá nhân một cách nóng nảy, quá đơn giản hóa sự tình nên chỉ có rước họa và thân.
Đối thủ hàng đầu của ông ta là Tư Mã Đạo Tử đã nắm quyền thế trong một thời gian dài, nhiều năm trong cuộc đấu tranh chính trị. Lúc Tạ An và Tạ Huyền còn tại thế cũng vô pháp gạt bỏ y, Vương Cung thực không phải đối thủ của y, chỉ tổ tạo cơ hội cho kẻ có dã tâm như Hoàn Huyền lợi dụng.
Ông ta thậm chí không thèm suy xét tới uy hiếp từ phía Tôn Ân, không hề nghĩ đến việc nếu Tôn Ân tiến hành công kích. Tình huống lúc đó sẽ xuất hiện những biến chuyển khôn lường.
Lưu Dụ gã có thể làm được gì?
Nghĩ tới đây trong lòng gã buồn bực mãi không thôi, lại châm đầy một chén rượu nữa.
Đối với những dị sự liên quan đến tiên bội mà Nhậm Thanh Thị đã nói, gã tới lúc này vẫn bán tín bán nghi.
Nói không chừng thị chọn gã nói những lời hoang ngôn để gã vì thị mà bảo quản Tâm bội.
Ôi!
Bất quá nếu như thị nói những lời hồ ngôn xảo ngữ, sao lại có thể khẳng khái đem món bảo bối có tầm quan hệ trọng đại với thị giao cho gã bảo quản?
Gã cũng từng nghiên cứu Tâm bội một cách cẩn thận nhưng chỉ thấy vô cùng thất vọng. Bởi vì Tâm bội trừ tại chính giữa có một lỗ tròn nhỏ ở mặt ngoài, còn lại trơn mượt như gương không hề thấy dấu vết gì. Nếu như chất liệu của kỳ ngọc không tương đồng với Thiên Địa bội, gã đã hoài nghi là Nhậm Thanh Thị đem một phiến ngọc giả để lừa gã. Một nguyên nhân khác để không thể hoài nghi miếng Tâm bội này là giả, đó là mép viền của Tâm bội có hình dạng răng cưa, trùng khớp với đường vết nối của Thiên Địa bội.
Trên ngực dần lành lạnh, Tâm bội tịnh không hấp thụ thể nhiệt của gã mà chuyển sang ấm.
Đây cũng chính là chỗ dị thường duy nhất của Tâm bội.
Có thực là tại địa phương đông người đa tạp khí, An Ngọc Tình không thể tái cảm ứng được vị trí của Tâm bội? Bằng không tại sao đến giờ này nàng vẫn chưa hiện thân tầm bảo?
Nghĩ tới đây, tự thấy vừa đáng cười lại vừa đáng thương.
Đoạn nâng chén rượu, đưa lên môi.
Vừa tính uống, đã có người đi vội tới trước mặt, ngồi xuống cạnh gã nói: “Tông huynh, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?”
Lưu Dụ ngẩng đầu nhìn, hân hoan nói: “Thì ra là lão ca!”
Người mới đến vóc người trung bình, mặt vuông tai lớn, tướng mạo đường đường, thần tình thân thiện.
Người này tên gọi Lưu Nghị, vốn cùng xuất thân Kinh Khẩu với Lưu Dụ, kể ra còn có quan hệ tông tộc. Bất quá do Lưu Dụ gia cảnh sa sút, còn gia tộc Lưu Nghị tại Kinh Khẩu lại đang đà hưng thịnh rực rỡ, do vậy mà hai nhà không hề qua lại. Sau lại nghe Lưu Nghị cũng gia nhập Bắc Phủ Binh và nhờ lập được công trạng mà được thăng tới chức thiên tướng, trong chiến dịch Phì Thủy hai người cũng có chạm mặt nhau nói vài câu khách khí.
Lưu Nghị ngạc nhiên hỏi: “Đệ còn tưởng tông huynh hiện tại tất phải tiền hô hậu ủng, không ngờ lại gặp huynh một mình ngồi đây uống rượu giải sầu?”
Lưu Dụ cười khổ nói: “Chuyện này nói ba ngày cũng không hết. Lão ca ngươi hiện tại ắt đã phát tài rồi?”
Lưu Nghị than thở: “Trừ phi được tông huynh nâng đỡ, bằng không sao có thể phát tài ở trong quân đội? Đệ hiện tại chỉ là chân lon ton chạy vặt dưới trướng Hà gia, sao được phong quang như tông huynh.”
Lưu Dụ nhớ ra y trực thuộc hệ thống của Hà Khiêm, trong lòng có chút không minh bạch, hỏi: “Đệ thì có gì mà phong quang?”
Lưu Nghị tiến gần hạ thấp giọng nói: “Bọn đệ nghe phong thanh, huynh làm trung gian cho Khổng Tĩnh và Biên Hoang Tập Giang Văn Thanh gặp mặt, sự việc này không giả chứ?”
Lưu Dụ trong lòng thầm kinh hãi hạ ngay chén rượu xuống, lòng nghĩ không ngờ sự việc này truyền đến tai Hà Khiêm nhanh thế, quả thực bất diệu phi thường.
Lưu Nghị nói nhỏ: “Hà gia muốn gặp mặt huynh!”
Lưu Dụ thầm kêu cứu mệnh, hiểu ngay nguyên do quan hệ đến Biên Hoang Tập. Bản thân hốt nhiên biến thành người mà cả hai đại hệ thống thế lực Lưu Lao Chi và Hà Khiêm cùng muốn tranh đoạt, sự việc như thế này phải hóa giải thế nào cho ổn thỏa bây giờ?