Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết
  3. Chương 200 : Mỹ Lệ Minh Hữu
Trước /586 Sau

[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 200 : Mỹ Lệ Minh Hữu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sóc Thiên Đại sắc mặt đắc ý cầm chiếc hộp gỗ đựng cây Sâm Vương giao vào tay An Ngọc Tình, trân trọng nói: “Hộp Dã Sâm Vương này bọn ta định đem đến Trung Nguyên để sử dụng, chỉ vì ngân lượng hao cạn nên cực chẳng đã phải đem bán đi, tỷ tỷ biết cách dùng chứ?”

An Ngọc Tình gật đầu biểu thị có biết, đoạn cầm lấy Dã Sâm Vương cất vào trong bọc đeo trên lưng.

Lưu Dụ và Tống Bi Phong ngây người nhìn Sóc Thiên Đại thu dọn quầy hàng, trong chốc lát hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp ứng phó An Ngọc Tình.

Nàng đột nhiên hiện thân ngay trước mắt bọn gã, vậy là Nhậm Thanh Thị không hề nói xàm, An Ngọc Tình chắc chắn nhờ có cảm ứng mà tìm thẳng đến Biên Hoang Tập.

Tâm bội lúc này vẫn đang được đeo sát trên ngực Lưu Dụ, cho dù gã có ý giải thích cũng vô phương biện bạch.

Sóc Thiên Đại thu dọn xong quầy hàng, thấy Lưu Dụ vẫn ngây ngốc nhìn mình, hốt nhiên bật cười yêu kiều, sau đó quay người nhập vào đám đông đi mất.

An Ngọc Tình quay đầu liếc nhìn về phía hai người, rồi chậm rãi nói: “Ta có vài điều muốn hỏi Lưu huynh, không biết Lưu huynh có thời gian hay không?”

Tống Bi Phong biết ý liền nói: “Ta đến Đông môn trước.”

Lưu Dụ đương nhiên hiểu ý câu nói của Tống Bi Phong là “ngấm ngầm bảo hộ”, bèn khẽ gật đầu.

Chờ cho Tống Bi Phong đi khỏi, An Ngọc Tình nói: “Chỗ này đông đúc quá! Bọn ta tìm nơi nào thanh tĩnh nói chuyện được chứ?”

Lưu Dụ không biết nói sao, tựa như phạm nhân chờ đợi phán quyết, mặc cho nàng đưa đi.

oOo

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết từ chiếc xe tù đi đầu tiên truyền lại, rồi vang vọng trên cả đoạn đường dài yên tĩnh, làm cho người nghe phải kinh tâm động phách. Tất cả các tù binh ở chung cũi với Yến Phi đều kinh hãi cảm thấy chắc có chuyện bất thường xảy ra, liền chen nhau nhao ra phía ngoài để nhìn xem điều gì đang xảy ra ở phía trước.

Nếu muốn đi ra chỗ cửa cũi tù thì đây chính là cơ hội tốt nhất.

Yến Phi lãnh tĩnh ngồi xuống.

Ban nãy chàng sinh xuất tâm ý đào tẩu, nhân vì nghĩ rằng nếu Ni Huệ Huy muốn bắt từng tù binh ra khỏi cũi để tra xét thì chàng sẽ không còn cơ hội để trốn. Hiện tại chàng đã nhận ra y thị chỉ đứng bên ngoài quan sát, rồi dùng chân khí tra xét những tù binh có vẻ khả nghi. Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chắc là của một tù binh bị thị nghi ngờ.

Liệu chàng có thể qua mặt Ni Huệ Huy được không?

Nếu như phá cũi bỏ đi, biện pháp bảo mệnh duy nhất là chạy khỏi Hoàng Dương. Khả năng thành công không biết được bao nhiêu, nhưng khẳng định chàng sẽ không còn cơ hội gặp gỡ Kỷ Thiên Thiên để tiến hành chữa trị tâm lực tổn hao cho nàng.

Ngay cả bản thân chàng cũng không biết rõ tổn hao tâm lực quá độ sẽ có hậu quả ra sao, tuy nhiên chỉ cần xem Kỷ Thiên Thiên đã trải qua một khoảng thời gian dài như thế này mà vẫn chưa phục nguyên, thì có thể hiểu là tình hình cực kỳ nghiêm trọng.

Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu, Yến Phi dứt khoát hạ quyết tâm, đánh cược với Ni Huệ Huy một ván.

Chàng bỏ ý định rời đến cửa cũi tù, co người vào một góc, bắt đầu vận công. Có điều lần này không phải là chuẩn bị xuất thủ, mà là đem thần công dấu kín đi, nhằm đánh lừa ánh mắt sắc bén của đối phương.

Ni Huệ Huy thủy chung cũng vẫn là con người bằng xương bằng thịt, bất luận tài trí của thị có cao bằng trời thì vẫn có nhược điểm. Thị có thể hoài nghi việc chàng ly khai là kế dương đông kích tây, nhưng đó cũng chỉ là hoài nghi, ít nhiều thị cũng bị ảnh hưởng của tin tức tình báo thu nhận được. Nhưng Ni Huệ Huy không thể tính đến khả năng tù binh bị tráo đổi, chỉ vì không biết làm gì khác, thị mới không cho phép khinh suất chuyển tù binh vào thành. Nếu đổi lại chàng là Ni Huệ Huy, cũng không thể tin là Yến Phi nhập thành bằng cách ngu ngốc chui vào trong cũi tù kiên cố.

Lại một tiếng kêu đau đớn nữa vang lên. Yến Phi do đã phân tán hết chân khí, vô pháp phán đoán vị trí mà tiếng kêu truyền đến.

Nhãn thần chàng trở nên mơ hồ, chân tay vô lực, hô hấp từ nhẹ nhàng chuyển thành nặng nề hỗn loạn, hiệu quả vô cùng mỹ mãn, chính chàng cũng không nghĩ sẽ được như vậy.

Tán công bí pháp của chàng hoàn toàn là do nhất thời tự sáng tạo, điểm mấu chốt để thành công là ở chỗ chàng đã hai lần kinh qua trạng thái thai tức giả chết.

Ở trạng thái này, việc hô hấp qua đường mũi và miệng bị đoạn tuyệt, nhịp đập của tâm tạng rất yếu có cũng như không, kình khí kinh mạch tiêu thất vô tung.

Trong quá trình dùng đan kiếp giúp An Thế Thanh khu trừ chất độc, chàng đã tiến được một bước trong việc minh bạch tình trạng thai tức chính là pháp môn tu luyện của đạo gia, cụ thể là làm cho bản thân rơi vào trạng thái tiên thiên giống như thai nhi nằm trong cơ thể mẹ. Khi tình huống như vậy xuất hiện, tự mình có khả năng phát tán chân khí.

Lúc này đương nhiên Yến Phi không thể thực sự tiến nhập trạng thái thai tức, bằng không hậu quả sẽ khó mà lường được. Chàng chỉ có thể giữ cho bản thân duy trì ở cảnh giới tiền thai tức, vừa đủ để ứng phó Ni Huệ Huy mà thôi.

Một nỗi cực nhọc xâm nhập toàn thân, Yến Phi cảm thụ đầy đủ tư vị ‘‘phàm nhân’’, thân thể vô lực gập lại, song cước vẫn còn co giật.

Thanh âm Mộ Dung Đức ở bên ngoài vọng tới: “Đây chính là tù xa cuối cùng.”

Yến Phi miễn cưỡng mở mắt ra, liền lờ mờ nhìn thấy bên xe tù nhân ảnh lay động. Chàng căn bản không có cách gì để quan sát rõ ràng, thị lực suy giảm nhanh chóng, đồng thời cơ thể sinh xuất cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ rũ rượi.

Cuối cùng thì giọng nói của Ni Huệ Huy cũng vang lên: “Có thể cho bọn chúng đi được rồi! Kỳ quái thật! Đây chính là cơ hội nhập thành duy nhất của Yến Phi, chẳng lẽ y thực sự đã đi rồi?”

Đội tù xa lại tiếp tục khởi hành.

Yến Phi trong lòng kêu may mắn, gấp rút vận công để làm cho mình ‘‘sống lại’’.

o0o

Trong một tiệm trà ở Dạ Oa Tử, Lưu Dụ và An Ngọc Tình ngồi đối diện tại một góc nhỏ. Trong tiệm ngoài bọn họ còn ba bàn nữa có khách ngồi, không khí khá là thanh tĩnh.

An Ngọc Tình qua lớp sa mỏng che mặt lặng lẽ quan sát gã, rồi đột nhiên hỏi: “Tại sao Lưu huynh đến Biên Hoang Tập?”

Lưu Dụ lấy làm ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ “Chẳng lẽ mặt đối mặt mà nàng vẫn không biết Tâm bội đang ở trên người ta? Nếu vậy tại sao nàng lại đuổi theo đến Biên Hoang Tập?”.

Đoạn Lưu Dụ cười khổ đáp: “Ta vì tránh họa mà tới đây.”

Gã không hề giải thích thêm, đối phương cũng chẳng màng truy tìm nguyên nhân.

An Ngọc Tình nhạt giọng hỏi: “Là ai đã giết Phụng Thiện?”

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “An tiểu thư đến Biên Hoang Tập lúc nào thế? Làm sao biết rõ tình hình Biên Hoang Tập như vậy?”

An Ngọc Tình đáp: “Ta đến đã bốn ngày rồi, sao Lưu huynh lại phải thắc mắc điều này?”

Lưu Dụ nghe mà ngớ người.

Gã đến Biên Hoang Tập chỉ mới hai ngày. Nói như vậy, An Ngọc Tình sau khi gặp gỡ gã ở Quảng Lăng, nàng đã lập tức lên đường truy đuổi, nếu không chẳng thể có mặt tại Biên Hoang Tập sớm như thế.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nàng chẳng phải đang truy tìm tâm bội sao? Tại sao Nhậm Thanh Thị phải sớm ly khai Quảng Lăng? Nhìn thần thái của nàng, dường như đối với tâm bội chẳng mảy may cảm giác.

Nhậm Thanh Thị phải chăng đã lừa dối mình? Suy nghĩ kỹ lại không phải vậy, y thị chẳng có lý do gì mà trăm phương ngàn kế tìm đến gã giao bảo vật nhờ cất giữ, trừ phi là bị bức bách bất đắc dĩ.

Mang theo Tâm bội bên mình, Lưu Dụ nếm trải đầy đủ cảm giác bị người truy đuổi.

Gã nhịn không được bèn cất tiếng thăm dò: “Nhậm Thanh Thị có đến Biên Hoang Tập không?”

An Ngọc Tình đáp: “Ta tạm thời không lý đến thị, huynh vẫn chưa hồi đáp câu hỏi của ta, là ai giết Phụng Thiện?”

Lưu Dụ buộc phải che giấu tâm bội, đối với nàng phát sinh tâm trạng áy náy, căn bản gã thật sự không muốn lừa dối nàng. Gã thuận miệng trả lời: “Theo dự đoán của bọn ta, giết Phụng Thiện đích thị yêu nhân Di Lặc giáo, thậm chí là do Trúc Pháp Khánh và Ni Huệ Huy tự mình xuất thủ, bằng không với công phu bản lĩnh cỡ Phụng Thiện tại sao lại không chạy thoát.”

An Ngọc Tình nhè nhẹ lắc đầu nói: “Không thể là bọn họ được.”

Lưu Dụ tịnh không nắm chắc trong lòng nàng phán đoán những gì, bèn thở dài: “An tiểu thư chắc cũng biết Phụng Thiện được xem như là chiến hữu của ta, tối hôm đó sau khi gặp gỡ tiểu thư tại Quảng Lăng, Phụng Thiện đến tìm ta, hy vọng cùng ta liên thủ chặn đánh Trúc Pháp Khánh tại Biên Hoang Tập.”

An Ngọc Tình ngạc nhiên nói: “Thì ra là thế, vậy huynh đến Biên Hoang Tập không đơn giản là tránh họa, mà là cùng Phụng Thiện hợp tác, cản trở Di Lặc giáo đi xuống Nam phương.”

Lưu Dụ cười khổ nói: “Tránh họa thật ra là nói quá lên, tránh đao phong kiếm khí thì đúng hơn. Chuyện này liên quan đến cừu hận giữa Tạ gia và Tư Mã Đạo Tử, đấu tranh trong nội bộ Bắc Phủ binh, e rằng An tiểu thư không có hứng thú nghe đâu.”

An Ngọc Tình gật đầu: “Coi như huynh không nói dối! Bất qúa giết Phụng Thiện khẳng định là do người khác, không phải Trúc Pháp Khánh hoặc Ni Huệ Huy, trước khi hết kỳ hạn xuất quan, Ni Huệ Huy tất chưa đặt chân lên biên hoang.”

Lưu Dụ ngẩn ngơ hỏi: “Tiểu thư sao lại biết rõ như vậy?”

An Ngọc Tình không đáp mà hỏi lại: “Lưu huynh có biết tại sao trên đường đi Biên Hoang Tập, ta đặc biệt đến Quảng Lăng tìm gặp huynh không?”

Lưu Dụ trong lòng nghĩ “Nàng chẳng phải vì đuổi theo Nhậm Thanh Thị mà đến Quảng Lăng sao?”. Đương nhiên gã không nói ra, ngoài miệng thì đáp: “Xin tiểu thư nói cho ta biết.”

o0o

Cho đến khi cửa nhà lao đóng lại, Yến Phi vẫn chưa tìm ra cơ hội thoát thân.

Yến nhân hiển nhiên coi số tù binh này rất quan trọng, đại lao nằm ở góc đông nam thành Huỳnh Dương được phòng bị nghiêm mật, đèn đuốc sáng trưng. Hàng trăm lính gác phòng thủ hai bên, mắt cứ nhìn trừng trừng như chẳng buồn chớp.

Quá trình giao nhận tù binh diễn ra không một chút cẩu thả. Mỗi tù binh bị buộc phải thoát y để kiểm tra, cũng may là vật tùy thân của Yến Phi tức Điệp Luyến Hoa đã được giấu tại một khu rừng bên cạnh quan đạo, bằng không lúc này tha hồ mà đau đầu.

Đại lao tại Hoàng Dương rõ ràng là đang thiếu hụt y phục tù nhân, nên phải cho các phạm nhân mặc lại y phục cũ, rồi lần lượt đưa từng người vào giam giữ.

Lao phòng của Yến Phi ước chừng rộng khoảng hai trượng vuông, không có cửa sổ, chỉ có một cửa thông hơi bịt lưới sắt ở trên mái thông thẳng lên trời. Có điều nó nhỏ hẹp đến nỗi có phá được lưới sắt thì thân người cũng không thể chui lọt.

Phòng giam chỉ có duy nhất một cửa sắt chỉ có thể mở ra từ bên ngoài để ra vào, trên đó bố trí một lỗ nhỏ để quan sát. Lính canh có thể tùy tiện quan sát nội tình bên trong, phạm nhân thì đương nhiên không thể nhìn thấy diễn biến bên ngoài hành lang. Tại một góc lao phòng có để một chiếc thùng nhỏ, đại tiểu tiện đều phải giải quyết ở đó. Điều kiện tồi tệ đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Mười hai tù binh chen chúc trong một không gian chật hẹp không hề có giường chiếu, tư vị kỳ dị đến khó tả. Vài người lạnh đến phát run nhưng vẫn cứ vậy nằm lả xuống, bọn họ e rằng sau mấy ngày nữa nếu không chết đói thì cũng chết rét.

Yến Phi ngồi dựa vào tường, lòng kêu xúi quẩy.

Yến nhân đương nhiên không phải muốn đem đám người này đầy đọa cho đến chết, mà mục đích chỉ là làm tan rã ý chí bọn họ, để ngày mai thẩm vấn chẳng mất sức cũng đạt kết quả.

Yến Phi dò dẫm bức tường đá sau lưng, phát hiện đó là loại đá hoa cương rất rắn chắc. Lao phòng như vậy, cho dù với bản lĩnh hiện nay, chàng cũng khó mà phá tường bỏ chạy, huống hồ lúc này chàng không hề có ý định làm như vậy.

Tù binh trong lao phòng an định ngồi xuống, bắt đầu dùng Đê ngữ nói chuyện, khiến Yến Phi biết được bọn họ chính là Đê binh bị bắt giữ.

Đế quốc Đê Tần tuy nói đã sụp đổ, nhưng tại Quan Trung dư thế vẫn còn. Đám lính này nắm rõ tin tức và tình hình quan nội, đối với Mộ Dung Thùy đương nhiên rất hữu dụng.

Làm thế nào để thoát thân đây? Từ đầu đến giờ Yến Phi không ngừng động não nhưng vẫn không tìm ra cách.

Tối hạ sách là chờ lúc bị đưa đi thẩm vấn rồi thừa cơ trốn thoát, vì như vậy sẽ bại lộ hành tung. Một phương pháp khác là dùng kình lực siêu phàm từ bên trong mở khóa cửa sắt. Bất quá làm được hay không vẫn chưa chắc chắn, mà trong phòng giam chật hẹp chen chúc tù nhân này, thật khó có thể phá khóa mà không kinh động bọn Yên binh đang phòng vệ.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Yến Phi cảm thấy không khí xung quanh có phần khác lạ.

Ngẩng đầu nhìn lên, chàng liền thấy mười một người bạn tù tụ lại một phía, tất cả đều giương cặp mắt bất thiện chằm chằm nhìn mình.

Yến Phi thầm kêu bất diệu. Chàng tuy cũng hiểu sơ Đê ngữ, nhưng nãy giờ lại chẳng hề lưu tâm nghe xem bọn họ nói gì, hiện tại chỉ biết chắc chắn bọn họ đã chàng là người lạ, có hối cũng muộn.

Yến Phi buông tay biểu hiện chẳng biết làm sao.

Một người trong số tù binh cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

Yến Phi ngầm thở dài, biết là chỉ cần mở miệng nói một câu thôi, chắc chắn đối phương sẽ nhận ra mình tịnh không phải Đê nhân. Chàng chỉ có cách vùi đầu vào giữa hai gối, không lý gì đến bọn họ.

Đột nhiên có người dùng Đê ngữ nói: “Y đích thị gian tế! Chắc Yến tặc phái đến nghe bọn ta nói chuyện.”

Yến Phi lòng kêu hỏng bét, tốt nhất là tiên phát chế nhân, khiến bọn họ không thể kinh động lính canh, nhưng rồi đầu óc chợt lóe sáng, lập tức nghĩ ra một diệu pháp thoát thân tuy mạo hiểm nhưng rất khả thi.

Ý niệm vừa đến, hơn mười tù nhân đã như lang như hổ lao tới, nhắm chàng mà thi triển quyền cước.

Yến Phi trong lòng thầm khen “Đánh hay lắm!”. Chàng hoàn toàn không hoàn thủ, chỉ dùng Đê ngữ gào lên xin cứu mạng lèm theo những tiếng kêu thảm thiết.

Bên ngoài lao phòng có tiếng quát vọng tới.

Yến Phi bảo vệ chỗ yếu hại, nằm lăn ra đất giãy dụa không ngừng. Chàng biết chỉ có kinh động lính canh, đại kế thoát thân của mình mới có thể tiến hành.

“Kẹt!”

Cửa lao phòng mở ra, bảy tám tên lính canh hùng hổ tiến vào. Sau khi giải tán bọn Đê nhân vừa nổi loạn, chúng phát giác một mình Yến Phi vẫn nằm dưới đất, không hề ngồi dậy.

Một tên liền đưa tay thăm dò hơi thở của chàng, rồi dùng tiếng Tiên Ti chửi rủa: “Đồ phế vật vô dụng, mới vậy mà đã đoạn khí.”

o0o

An Ngọc Tình qua lớp sa mỏng che mặt ngưng thị nhìn Lưu Dụ, rồi lãnh đạm nói: “Ở Kiến Khang ta đã gặp qua Chi Độn đại sư, người nói rằng Lưu huynh có lẽ là người duy nhất ở Nam phương có bản lĩnh giúp Phật môn tránh được họa kiếp.”

Lưu Dụ ngây người thốt: “Lão nhân gia người đã quá đề cao ta rồi.”

An Ngọc Tình nói: “Người chẳng hề đề cao huynh, mà chính là tín nhiệm Tạ An.”

Lưu Dụ cười khổ nói: “Nếu An tiểu thư biết được tình huống trước mắt của ta, nàng sẽ thấu hiểu rằng cái thân này còn đang khó giữ.”

An Ngọc Tình hỏi: “Huynh tại Biên Hoang Tập chẳng phải đang rất phong quang sao? Ở tổng đàn Đại Giang bang, Biên Hoang Tập đệ nhất cao thủ Yến Phi cũng là bằng hữu của huynh, còn ai dám không nể mặt chứ?”

Lưu Dụ gật đầu: “Tại đó thì sinh hoạt của ta đúng là không tệ, nhưng nếu ly khai Biên Hoang Tập, ta cần có người khác bảo hộ thì mới bảo toàn được tiểu mệnh.”

An Ngọc Tình nói: “Chỉ cần huynh ngăn không cho Trúc Pháp Khánh đến được Kiến Khang, là đã không phụ kỳ vọng của Chi Độn đại sư rồi.”

Lưu Dụ hỏi: “Chẳng phải tiểu thư đã nói giết Phụng Thiện không phải là do Trúc Pháp Khánh và Ni Huệ Huy hay sao?”

An Ngọc Tình đáp: “Tuyệt không phải một ai trong bọn họ, nhưng ít nhiều cũng có quan hệ với Di Lặc giáo. Huynh thử đoán xem đó là ai?”

Lưu Dụ lắc đầu trả lời: “Thật sự là không tài nào đoán ra, đầu óc ta đúng là đã rối lên hết cả rồi.”

Đoạn gã hỏi tiếp: “Tiểu thư dựa vào điều gì mà đoán ra kẻ đã giết Phụng Thiện có quan hệ với Di Lặc giáo? Người của Thiên Sư đạo cũng thuộc diện hiềm nghi mà?”

An Ngọc Tình đáp: “Từ việc hung thủ đem bêu xác Phụng Thiện để thị chúng mà phán đoán, có thể thấy rõ toàn bộ sự kiện này có liên quan đến chuyện Lưu huynh và Phụng Thiện liên thủ đối phó Di Lặc giáo. Bằng không chúng giết y xong là đủ rồi, khỏi cần phải thị uy làm gì. Chắc là chúng muốn khảo nghiệm ảnh hưởng của huynh tại Biên Hoang Tập.”

Lưu Dụ đối với tài trí của nàng đến giờ đã có cái nhìn khác, bèn nói: “Đúng rồi! Nếu đó là người có quan hệ với Di Lặc giáo, vậy thì là ai? Làm như vậy chẳng phải đả thảo kinh xà sao, đối với Di Lặc giáo thì có lợi gì chứ? Hiện nay tại Biên hoang Tập người người vì thế mà đề cao cảnh giác, Di Lặc giáo muốn đối phó với bất cứ ai cũng sẽ khó khăn gấp bội.”

An Ngọc Tình nói: “Công việc cấp bách trước mắt của Trúc Pháp Khánh là đến Kiến Khang tìm chỗ đứng, rồi từ từ mở rộng chân rết của Di Lặc giáo tại Nam phương. Lão chắc chắn có dã tâm đối với Biên Hoang Tập, cũng biết rõ là trong tình thế hiện tại Biên Hoang Tập tuyệt không để cho các thế lực bên ngoài xâm nhập. Bởi vậy việc Phụng Thiện bị giết rồi bêu xác là do hung thủ nhận định bọn huynh sẽ không tìm ra động cơ cũng như không có được đầu mối rõ ràng, từ đó dẫn đến chuẩn đoán bệnh sai lầm rồi dùng thuốc không đúng.”

Lưu Dụ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói: “Được tiểu thư nhắc nhở, ta thực sự cảm kích phi thường. Nhưng ta vẫn mạo muội hỏi một câu, tại sao tiểu thư lại quan tâm đến sự kiện này?”

An Ngọc Tình im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng thở dài, từ từ nói: “Nhân vì Thiên Địa bội đã rơi vào tay Trúc Pháp Khánh.”

Lưu Dụ kịch chấn thốt: “Làm sao có khả năng đó? Chẳng lẽ người đoạt Thiên Địa bội từ tay ta và Yến Phi lại không phải là lệnh tôn?”

An Ngọc Tình nhạt giọng hỏi: “Huynh trông thấy Thiên Địa bội rơi vào tay cha ta à?”

Lưu Dụ hồi tưởng tình huống ngày hôm đó, Yến Phi cầm Thiên Địa bội chạy đến khu rừng bên ngoài, kéo theo An Thế Thanh đuổi gấp phía sau. Tiếp đó từ khu rừng vọng lại tiếng đánh nhau của lão và Khất Phục Quốc Nhân. Gã đúng là không chính mắt nhìn thấy An Thế Thanh đoạt được Thiên Địa bội.

An Ngọc Tình nói: “Cha ta sau khi đánh lui bọn Khất Phục Quốc Nhân đã tra xét khắp vùng phụ cận nhưng không cách gì tìm ra Thiên Địa bội, ngược lại ông phát giác trên mặt đất có một viên Phật châu tỏa sắc tím hồng, mà vật này thường chỉ có trên người Trúc Pháp Khánh. Như vậy nhiều khả năng kẻ chiếm tiện nghi, nhân lúc cha ta không phát giác, ung dung làm ngư ông hưởng lợi chính là lão.”

Lưu Dụ có nằm mơ cũng không tưởng được sự việc lại biến chuyển xấu như vậy, nhất thời không nói nên lời.

Gã suy đoán rằng An Ngọc Tình không cảm ứng được Tâm bội trên người mình là do nàng không có Thiên Địa bội tùy thân.

An Ngọc Tình lại nói: “Ta đến Biên Hoang Tập cốt là tìm Yến Phi nhờ cậy, giờ mới biết y không có ở đó.”

Lưu Dụ hỏi: “Tiểu thư có cần sự giúp đỡ từ phía ta hay không?”

An Ngọc Tình đáp: “Để ta thay thế Phụng Thiện được không? Huynh nhất định phải cản trở Trúc Pháp Khánh đến Kiến Khang, còn ta thì muốn đắc thủ Thiên Địa bội. Sau khi có được nó, ta sẽ tự khắc có phương pháp tìm ra Tâm bội. Phương diện này không cần huynh phải quan tâm.”

Lưu Dụ thầm nghĩ nếu nàng lấy được Thiên Địa bội, người nàng muốn tìm nhất khẳng định chính là Lưu Dụ này.

Đoạn gã trầm giọng hỏi: “Bọn ta sẽ hợp tác như thế nào?”

Quảng cáo
Trước /586 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bất Diệt Truyền Thuyết

Copyright © 2022 - MTruyện.net