Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Lưu Dụ cùng Đồ Phụng Tam thuận theo Hoài Thủy trở về căn cứ Tân Nương Hà thì mặt trời đã lặn ở phía tây. Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ mệnh lệnh ban xuống.
Hai người xuống ngựa ở bến sông, Hoang nhân chiến binh với sĩ khí dâng trào tiếp lấy cương ngựa.
Toàn bộ căn cứ là một khối đen sì, chỉ đốt sáng vài ngọn đuốc, rải rác ở trong căn cứ. Trong phạm vi hai dặm, những điểm cao quan trọng đều được bố trí vọng gác, dù cho thám tử giỏi bên địch cũng khó mà vượt qua Lôi Trì nửa bước, chỉ có thể ở nơi xa giám thị.
Lưu Dụ vỗ vỗ vai Đồ Phụng Tam nói: “Vẫn còn hai canh giờ, chúng ta nên nghỉ ngơi cho khỏe, bồi dưỡng tinh thần cho dồi dào.”
Đồ Phụng Tam đi cùng với gã về chỗ cư ngụ, nói: “Ta lại muốn tìm Âm Kỳ nói vài câu.” Đoạn tiếp: “Ta có cảm giác Lưu soái ngươi đã có chút thay đổi.”
Lưu Dụ ngạc nhiên nói: “Là thay đổi tốt hay là xấu vậy?”
Đồ Phụng Tam nói: “Trở nên kiên định hơn, chỉ xem thần thái nói chuyện của ngươi ở trong hội nghị thì biết ngươi đã toàn ý tập trung tinh thần vào việc tạo ra một bước đi hướng tới mục tiêu quan trọng nhất - làm cho Hoang nhân đoàn kết dưới cờ của ngươi.”
Lưu Dụ nói: “Mấy ngày trước, chỉ một số ít Hoang nhân nghe theo sự chỉ huy của chúng ta. Biên Hoang tập thủy chung là nơi Hán Hồ hỗn tạp, mỗi bên đều có lợi ích của họ, cũng như mỗi bên đều có dự định riêng.”
Đồ Phụng Tam nhún vai nói: “Có vấn đề gì đâu nhỉ? Chỉ cần Biên Hoang tập có thể tiếp tục phát huy tác dụng của nó thì sẽ trở thành hậu thuẫn hùng mạnh cho chúng ta.”
Lưu Dụ gật đầu nói: “Hiện nay Biên Hoang tập như dự liệu xác thực là cái thẻ bạc lớn nhất trong tay chúng ta, ta tuyệt đối tin sẽ đoạt lại được Biên Hoang tập. Bất luận bản thân ta có nguyện ý hay không, ta đã trở thành một Hoang nhân, chỉ cần cứ chiếu theo đầy đủ quy củ của Hoang nhân mà làm việc, không tổn hại đến tự do của Biên Hoang tập, Biên Hoang tập sắp tới có thể tùy chúng ta sử dụng.”
Hai người đi tới trước cửa phòng nghỉ, đứng lại trò chuyện.
Mục quang Đồ Phụng Tam lấp loáng dò xét gã, lãnh đạm nói: “Quá trình từ phi Hoang nhân biến thành Hoang nhân xác thực khó mà nói rõ cho ngoại nhân. Lúc trước khi cử hành hội nghị, ta đã nẩy ra một cảm giác kỳ dị, đúng là lão ca ngươi cuối cùng đã bất chấp tất cả, tạm thời hiểu được hoàn cảnh và vị trí của mình, làm đến nơi đến chốn việc cần phải làm."
Lưu Dụ lắng nghe tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng như dàn hợp tấu lớn từ trong căn nhà nhỏ truyền lại, trong lòng liền dâng lên một trận cảm xúc. Sự thay đổi của bản thân đương nhiên không thể che mắt được người ngoài cuộc như Đồ Phụng Tam. Sự đả kích cùng vết thương sâu sắc do Vương Đạm Chân mang đến đã hóa thành động lực phấn đấu tìm sự sống trong cái chết, cho dù cuối cùng có thất bại vong thân gã cũng sẽ tuyệt không mảy may chùn bước.
Đồ Phụng Tam vỗ vỗ vai gã, khẽ nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe!”
Nói xong quay người bỏ đi.
Lưu Dụ tiến vào căn nhà nhỏ, trên mặt đất nằm ngổn ngang năm sáu người, co tròn lại trong chiếc chăn mỏng manh.
Gã thở dài một hơi, đi tới một chỗ trống ngồi xuống, vừa mới tháo bội đao xuống, Cao Ngạn đã chạy vụt vào, ngồi xuống trước mặt y, vẻ mặt hưng phấn nói: “Mặc dù Yến Phi đã biến đi thủ tiêu Tôn Ân, may mà vẫn còn có lão Lưu ngươi. Ta vừa nghĩ tới một vấn đề, cần lão ca ngươi giải quyết nghi nan giúp ta.”
Lưu Dụ trong lòng cười khổ, xem ra đại kế mong ngủ ngon một giấc đã bị lỡ rồi.
Nếu như so sánh thật kỹ về thực lực thì Yến Phi có thể khẳng định mình không phải là đối thủ của Trúc Pháp Khánh, càng không phải là đối thủ hiện nay của Tôn Ân. Chỉ có điều sự thực là Trúc Pháp Khánh đã ôm hận dưới Điệp Luyến Hoa của chàng.
Cao thủ quyết chiến, nhân tố ảnh hưởng đến thành quả chiến đấu rất phức tạp, thường ví như hai quân đối đầu trên chiến trường, sĩ khí, trạng thái và chiến lược đều có tác dụng cốt yếu.
Tôn Ân hiện nay rõ ràng đã không giống như trước, trở nên càng cao thâm khó lường hơn và căn bản không thể nào nắm bắt được, trước mắt khiến người khác không biết nên bắt đầu như thế nào. Không giống Trúc Pháp Khánh, lúc khởi đầu thì Yến Phi đã nắm vững được điểm yếu của hắn, làm ảnh hưởng đến kết quả chiến đấu cuối cùng. Ở đây công phu của Tôn Ân so với Trúc Pháp Khánh hoàn toàn không có quan hệ.
Yến Phi hiểu rõ bản thân đang ở vào trạng thái tột đỉnh. Cũng bởi đang ở trạng thái này, chàng biết tuy rằng có thể đấu sức cùng với Tôn Ân, thế nhưng đối chọi công lực và tu dưỡng với lão thì thực là hạ sách.
Vậy thì điểm yếu của Tôn Ân là ở chỗ nào?
Yến Phi điềm đạm nói: “Nếu như Thiên Sư không phản đối, ta muốn thỉnh những người khác rời khỏi trước.”
Tôn Ân cười khanh khách nói: “Hóa ra Yến huynh đệ đệ vẫn nhìn chưa thông suốt như vậy, vẫn chấp giả với thật, ha! Thật là thế nào? Giả là như thế nào nhỉ? Vậy hãy cứ làm theo lời rồi của Yến huynh đệ”.
Tất cả những người hầu bàn và khách nhân trong phạn đường nghe được lời này như được hoàng ân đại xá, chỉ hận lão nương sinh ra thiếu hai cái chân, trong nháy mắt một hai hè nhau bỏ chạy sạch, thính đường lớn như thế trong chốc lát chỉ còn lại hai người bọn họ. Yến Phi trong lòng thầm kêu lợi hại, Tôn Ân bằng một câu “chấp giả với thật” lập tức chiếm được thượng phong về ngôn ngữ, bởi vì Yến Phi tuyệt không hiểu câu nói của lão với tình cảnh trước mắt có quan hệ gì?
Yến Phi uống hết rượu trong chén, trong lòng lại nghĩ đến Kỷ Thiên Thiên. Thiên Thiên à! Nàng có đoán được hiện ta đang ở trong một tòa thành phụ cận Biên Hoang, cùng với Tôn Ân, Nam phương đệ nhất cao thủ quyết chiến sinh tử không vậy?
Chàng mỉm cười nói: “Thiên Sư tựa hồ tuyệt không chút để ý ở nơi này có thân phận tội phạm bị truy nã gắt gao nhất sao!”
Tôn Ân nhún vai ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ Yến huynh đệ lại cho rằng mình là nhân vật được hoan nghênh nhất ở phương nam sao? Ta cố ý nói toạc ra như thế để khiến người khác hiểu ngươi là Yến Phi còn ta là Tôn Ân, cần phải có mưu tính trước, nếu không thì Yến huynh đệ sẽ đợi ta trên một hòn núi tại Biên Hoang, chứ không phải ở nơi phố xá náo nhiệt như thế này.”
Ánh mắt hai người giao tiếp nhau, đôi bên đều lộ ra thần thái ung dung, vẻ mặt tươi cười, nếu nhìn mà không biết gì về các điểm mấu chốt trong việc này, còn cho rằng họ là hai người bạn cũ gặp lại nhau, tâm sự những chuyện vui thú đủ loại khiến người khó mà quên được sau những ngày xa cách.
Tửu ý dâng lên, Yến Phi không khỏi hoài niệm đến mùi vị Tuyết Giản Hương. Cũng như nhớ lại ngày nào ngồi ở thềm đá vào cửa hầm rượu, chàng vừa ngủ trưa tỉnh dậy, Kỷ Thiên Thiên đã làm nũng đòi uống Tuyết Giản Hương trên tay chàng, uống xong nhắm đôi mắt xinh đẹp, đôi môi anh đào thốt lên lời tán dương “Thực xứng là tuyệt phẩm của Biên Hoang tập”. Tình cảnh mê hoặc chết người ấy vẫn rõ mồn một như hiện ra trước mắt.
Phải chăng chàng tại thời khắc ấy đã rơi vào chiếc lưới tình pháp lực vô biên của Kỷ Thiên Thiên? Hay là lúc nàng ngồi thuyền đến Biên Hoang tập, ngoảnh mặt đón gió sông hít một hơi dài, yêu kiều thốt lên “Thơm quá?” Hoặc giả là khi nàng níu tay áo của chàng không buông, nói cho Yến Phi chàng biết nàng đã quên Từ Đạo Phúc? Cho đến lúc này chàng vẫn không được rõ ràng.
Ánh mắt Yến Phi hướng tới cửa vào phạn đường, linh giác đã cho chàng biết, những người ở trong khách điếm lớn nhất trong thành, cũng đã đi khỏi - chẳng còn ai. Mà nghe đồn rằng binh lính trong thành hành động nhanh nhẹn có thể được điều đến bất cứ lúc nào, lẩm bẩm nói: “Ta đã sớm có dự tính trước à? Ta trái lại không nghĩ đến vấn đề này, chỉ làm theo ý muốn của mình, tìm một chỗ trong thành ngủ ngon một giấc, may mà Thiên Sư không cử người đến trong giấc mộng của ta. Đáp án này Thiên sư vừa lòng chứ?”
Nói xong ánh mắt hướng về Tôn Ân, chỉ cần đối phương vì lời phản kích của chàng lộ ra bất kỳ sự phân tán tinh thần nào, Điệp Luyến Hoa sẽ lập tức công kích, cho đến khi đối phương trao đầu dưới kiếm mới thôi.
Song mục Tôn Ân rực sáng lấp lóe dò xét Yến Phi, cười phá lên nói: “Ta chưa từng gặp qua đối thủ nào đầy tài năng xuất chúng như Yến huynh đệ đệ, Thai Tức đại pháp của ngươi tránh được Đạo Tâm cảm ứng của ta, điều này khiến cho lần quyết chiến của chúng ta ai cũng có cơ hội chiến thắng. Bởi vì Yến huynh đệ đệ chỉ cần đào tẩu thành công, sau đó dùng biện pháp đó có thể làm cho ta không tìm ra ngươi. Yến huynh đệ vừa rồi cố ý đánh động quan binh là vì nguyên nhân gì? Yến huynh đệ thiếu dũng khí để cùng Tôn Ân quyết một trận tử chiến chăng?”
Yến Phi thầm nhủ lợi hại, mỉm cười nói: "Không dám dấu gì, ta bỗng nhiên trong lòng cảm động mới kêu tên Thiên Sư, chuyện bỏ chạy hay không chẳng có quan hệ gì, xin Thiên Sư minh xét."
Yến Phi phản kích chiêu này cực kỳ lợi hại, lấy bản thân làm mâu, công đánh bản thân làm thuẫn, so ra đích thị là Đạo công. Nguyên nhân chàng nói ra, chính bản thân chàng cũng chẳng biết nguyên nhân là gì, hoàn toàn đến từ phản ứng trực tiếp của linh tính. Chàng chỉ là y theo Đạo tâm mà hành động, khiến Tôn Ân cho rằng dẫn dụ binh lính trong thành đến, tạo cơ hội để đào tẩu hoàn toàn không có quan hệ gì cả.
Đương nhiên Yến Phi cũng có thể sai lầm, bất quá lúc này chẳng thể nào chứng thực được. Nếu có thể chứng thực "Tâm trung nhất động" của Yến Phi đích xác linh nghiệm, thì có thể chứng minh Yến Phi đạt đến cảnh giới tiên đạo cao hơn Tôn Ân một bậc, như vậy đối với Tôn Ân tạo thành một đả kích nghiêm trọng, thậm chí sẽ làm nên nhân tố để đánh bại lão.
Yến Phi kiên nhẫn đợi, nhờ vào cảm ứng khi Tôn Ân xuất hiện tâm thần mất tập trung, sẽ toàn lực xuất kích, thừa cơ lao tới.
"Bốp"
Tôn Ân vỗ tay cười: "Đan Kiếp quả nhiên không tầm thường".
Yến Phi bị chưởng thanh chấn động một chút, không có cách nào xuất kiếm. Nhưng Tôn Ân cũng không có cách nào phản kích ngay, không chiếm được lợi thế.
Ngang tài ngang sức.
Yến Phi chiêu này căn bản không phá giải nổi, chờ xem sau khi ấn chứng để biết kết quả. Tôn Ân vỗ tay xuất chưởng thành tiếng, biểu hiện ra khí thế đại tông sư võ học của lão, âm thanh lúc đó vừa vặn vào lúc khẩn yếu hành công của Yến Phi, đúng lúc sắp xuất kiếm, khi tiếng chưởng vang lên, có cảm giác như khoan vào tim cảnh báo, làm Yến Phi biết rằng Tôn Ân quả là đã thấu hiểu hết về chàng.
Mà đột nhiên Tôn Ân phát hiện linh cơ diệu ứng của chàng xuất phát từ Đan Kiếp, như một cơn sóng khổng lồ đập vào thân thuyền làm cho tâm thần của chàng thiếu chút nữa thất thủ, lại có uy lực như trời long đá lở, đồng thời phá đi một kiếm đoạt mạng của chàng.
Tôn Ân ẩn sau câu nói này quả thật có thâm ý, làm cho Yến Phi sinh ra cảm giác không phải là đối thủ của lão. Bởi vì lời của Tôn Ân đang chỉ ra Yến Phi chỉ là do nhân duyên xảo hợp có được Đan kiếp, nên có thể cải tạo được thể chất và tinh thần, khác với Tôn Ân tự thân tu hành vượt qua trăm nghìn trở ngại mà nên một thân công phu cực cao, chàng tuyệt chẳng đáng để tự hào như vậy.
Chỉ một câu nói này, Tôn Ân chiếm hết thế thượng phong.
Nhưng Yến Phi lại không kinh hãi mà ngược lại vui mừng, bởi vì chàng cuối cùng đã tìm ra nhược điểm duy nhất của Tôn Ân, đó cũng chính là ở "Đạo tâm". Đúng ra đó là mặt mạnh nhất của Tôn Ân, nhưng có chỗ lão xuất hiện sơ hở.
Cho nên việc Tôn Ân không thể không lộ ra bí mật, không thể chờ đến thời điểm mấu chốt dùng đến sách lược lợi dụng bí mật này nói ra để có thể giết chết Yến Phi. Có thể thấy được việc lão không làm như thế nhất định sẽ bị Yến Phi lợi dụng chiếm lấy tiên cơ.
Đây có lẽ là phương pháp duy nhất có thể đánh bại Tôn Ân.
Bất quá trước hết phải chứng minh được điều "Tâm trung nhất động" của chàng là "Hữu đích chi thỉ."
Yến Phi ung dung nói : "Đến rồi!"
Phía tây nam khách điếm vang lên tiếng vó ngựa, từ xa rồi gần dần, rất đông quân thủ thành đang nhanh chóng chạy đến.
Thậm chí với võ công của hai người vẫn không có khả năng đối phó với hàng ngàn quân địch, huống hồ hai người lại đang chuẩn bị giao chiến. Tuy vậy, với thân thủ của họ, nếu trước khi địch nhân kịp bao vây, muốn chạy trốn thì vẫn thừa sức.
Tôn Ân cười nhạo Yến Phi không đủ dũng khí chiến đấu chính là bởi điều này, trong hoàn cảnh này mà Yến Phi khéo lợi dụng tình thế, nhất định có thể tạm thời trốn thoát khỏi sự quấy rầy của Tôn Ân.
Tôn Ân vốn đang muốn ở tình thế tốt thừa thế thượng phong toàn lực đối phó Yến Phi, dù cho giết không được chàng cũng có thể bằng tuyệt thế thần công đánh trọng thương Yến Phi, làm giảm đi khả năng đào tẩu của chàng. Nhưng Yến Phi nói một câu "Tới rồi", không chỉ đơn giản nói đến chuyện xảy ra trên đường phố, đồng thời còn khiến y khơi dậy "Tâm sự", khí thế bị tước đi, không thể xuất thủ được nữa.
Tiếng chân ngựa rõ ràng hơn, nghe thanh âm, số kị sỹ có đến hàng trăm người, có cả tiếng chân hỗn loạn của bộ binh.
Tôn Ân thần thái vẫn ung dung tỏ ý không quan tâm đến thay đổi xung quanh, điềm nhiên thốt: "Niệm vì một thân tu vi của ngươi không dễ có được, sự tình này không chỉ là phải phân sống chết mới có thể giải quyết, Yến huynh đệ có hứng thú nghe ta nói chuyện phiếm vài câu không?"
Yến Phi thầm nghĩ thời điểm cực kỳ khẩn trương sắp bị vây trong vòng sinh tử này rõ ràng không phải là lúc tốt để thuyết pháp, nhưng mà Tôn Ân có đề nghị này, lập tức sinh ra cảm giác huyền diệu.
Gật đầu nói : "Mong được chỉ giáo"
Lưu Dụ nhíu mày nói: "Nơi này không tiện nói chuyện, nếu để mọi người tỉnh dậy, họ sẽ cùng hỏi ngươi một lúc, ta không thể nào ra tay cứu ngươi được, bởi vì thật ra ngươi cũng có tội đó".
Cao Ngạn bất mãn nói: "Ta và ngươi đã cùng đi thanh lâu lại cùng chung hoạn nạn nữa, việc gì phải ra điều cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm. Con bà nó ! Dù ngươi có gõ chiêng trống vào tai họ, họ cũng không thèm tỉnh dậy đâu."
Lưu Dụ không còn cách khác, chán nản nói "Nói đi".
Cao Ngạn vui mừng nói: "Thế mới đúng là huynh đệ! Mấy ngày ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt một chuyện, đó là Tiểu Bạch Nhạn chắc với ta tình cảm đã bén rễ sâu đậm, là loại tình cảm sâu đậm không thể nào kiềm chế được nữa. Ha! Vấn đề ở chỗ, hiện tại chúng ta đang cùng sư phụ Nhiếp Thiên Hoàn của nàng đối địch, nàng vì vậy bị trói tâm tình, trong lòng giữa sư phụ và người tình không biết chọn ai? Hiện tại đương nhiên là nàng bỏ ta về bên cạnh lão Nhiếp; thân thể nàng không ở đây, nhưng ta khẳng định trong lòng nàng đang hướng về ta. Ngươi có hiểu không? Chỉ cần cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ làm nàng cảm động"
Lưu Dụ có điểm nghĩ đến tình cảnh chia lìa với Vương Đạm Chân, lòng nhói đau, lộ vẻ sầu thảm nói : "Ta thật hâm mộ tiểu tử ngươi".
Trong đêm tối Cao Ngạn mở to mắt mà nhìn Lưu Dụ, ngạc nhiên nói "Sao cổ quái vậy chứ, mỗi khi ta nói đến câu chuyện Tiểu Bạch Nhạn, tựa như là niệm chú, thần tình mỗi người đều cổ quái; lão Bàng cũng vậy, tiểu Phi cũng vậy, giờ thì ngươi cũng vậy. Lão Bàng thì là nhớ đến Thi Thi, Tiểu Phi thì cảm ứng đến Tôn Ân, còn lão ca ngươi thì có chuyện gì? Ta hiểu rồi! Chắc là ngươi nhớ đến tên Lưu Lao Chi vong ân phụ nghĩa bán rẻ anh em cho nên mới thương tâm như vậy, phải không?"
Lưu Dụ nào có tâm tình đáp lại, thở dài một hơi, Cao Ngạn đương nhiên không buông tha gã, nói có vẻ an ủi vỗ về: "Chúng ta là huynh đệ trong nhà không cần phải nói lời thừa, đăng lính thì có gì hay đâu chứ? Ngươi chưa nghe đến câu nói này vô quan – nhẹ thân à? Thế gian lúc này, chỉ có làm Hoang nhân mới là vui vẻ tự do nhất, người ta đã không cần ngươi nữa thì hãy dứt khoát bỏ đi, nhân sinh mới có ý nghĩa."
Lưu Dụ bởi bị y khơi lên tâm sự, hết sức cảm xúc nói: "Ta hiện tại không có đường lui, chỉ có cách kiên trì tiến tới đến khi tử chiến sa trường thì mới thôi."
Cao Ngạn run lên một cái nói: "Chớ có dọa ta, đừng nói bi quan như thế chứ. Ngươi sẽ không chết, ta cũng sẽ không chết."
Lưu Dụ cười khổ đáp : "Ai cũng phải chết, có điều là sớm hay muộn, xảy ra ở đâu và lúc nào thôi? Tiểu Cao ngươi không phải trời không sợ đất không sợ sao? Chết thì có gì mà sợ?“
Cao Ngạn thản nhiên đáp: "Ta trước đây thường chẳng biết sợ là gì, nhưng lúc Biên Hoang tập bị công hãm lần đầu, tận mắt nhìn thấy Hoang nhân huynh đệ người nọ nối tiếp người kia ngã xuống, cái chết thật sự đến rất gần sát bên, ta sợ đến mức suýt vãi đái cả ra quần. A! Mặc dù người người đều lộ ra vẻ ngoài dũng cảm, ta dám bảo đảm rằng hầu hết phần lớn họ trong lòng đều sợ chết lắm, chỉ là không có sự chọn lựa nào khác thôi!".
Lưu Dụ không muốn nói thêm về mặt này nữa, gạt đi nói: "Vừa rồi ngươi chẳng nói rằng chỉ cần cho ngươi một cơ hội, thì sẽ nhất định sẽ nắm được tiểu linh tinh đó trong tay hay sao? Ngươi cần một cơ hội thế nào vậy?“
Ngay lập tức Cao Ngạn hưng phấn dâng lên, hạ thấp giọng xuống nói "Đương nhiên là cơ hội hai kẻ tình nhân đơn độc gặp nhau. Hiện giờ thì nàng đang trên đội thuyền của Hác Trường Hanh, mau vận dụng khả năng tính toán kỳ diệu của ngươi, giúp lão hán ta tạo ra một cơ hội như thế"
Đổi là trước đây, Lưu Dụ chắc chắn sẽ không quan tâm đến đề nghị vô lý như thế của Cao Ngạn. Lúc này lại vì tưởng nhớ đến Vương Đạm Chân, suy ra từ bản thân nhận thức được tâm tình nóng ruột thống khổ của Cao Ngạn, lại muốn mượn chuyện này để giảm nhẹ chua xót trong lòng, nghiêm túc nghĩ nói: "Ngươi đã nghĩ đến tình huống này chưa, trên chiến trường tàn sát loạn lạc, khi mà Tiểu Bạch Nhạn của ngươi đại khai sát giới, Hoang nhân huynh đệ của ngươi hết người này đến người khác ngã xuống dưới tay của nàng ta, mà ngươi vẫn cùng nàng ta nói chuyện tình ái, như vậy thì còn coi đạo lý là gì nữa? Nàng ta chẳng phải mềm yếu như vậy? Không chỉ võ công không kém lão Hác, mà khinh công cũng thuộc diện cao thủ nhất đẳng, muốn bắt được nàng ta chỉ có Yến Phi đủ khả năng, chỉ tiếc là Yến Phi đã đi ứng phó với Tôn Thiên sư rồi."
Cao Ngạn lắc đầu nói: "Đừng nói đến chuyện đáng sợ đó nữa. Tiểu Bạch Nhạn của ta không phải là người ham giết chóc như thế chứ? Ta rất hiểu nàng mà."
Lưu Dụ thất thanh hỏi: "Ngươi đã quên chuyện suýt bỏ mạng tại Vu Nữ hà rồi à?"
Cao Ngạn hoang mang đáp "Ta tại Vu Nữ hà gặp chuyện gì à? Toàn là do nàng lôi kéo địch nhân, ta mới thoát kiếp số. Hắc! Vậy thì ngươi có giúp ta không hả?".
Lưu Dụ tức giận, nói qua loa: "Ta phải ngủ một giấc khi tỉnh dậy mới minh mẫn nghĩ cách cho ngươi, tốt nhất là ngươi cũng đi ngủ đi, thời gian dành cho hành động của chúng ta chỉ còn khoảng một canh giờ nữa thôi."
Cao Ngạn muốn nói lại thôi, sau cùng nói: "Ngươi đừng lừa dối ta nhé, hạnh phúc cả đời ta trông cả vào ngươi."
Nói xong hưng phấn bỏ đi.
Lưu Dụ ngồi trên mảnh chiếu, nghĩ đến con thuyền mang theo Đạm Chân đã đi vào Đại Giang ngược dòng phía Tây đến Quảng Lăng, đứt từng khúc ruột, tưởng rằng có thể thống thiết khóc một hồi, tiếc rằng mình không còn đủ bản lĩnh mà khóc lên nữa.
Thật sự thì gã cũng chẳng còn đường lui nữa, phần vì đã mất đi mọi thứ, phần còn lại vì gánh nặng trọng trách trên vai, kì vọng của Tạ gia và Bắc Phủ binh trông mong vào hắn, ngoài ra còn nhiều cừu hận sâu nặng.
Cuối cùng sẽ có một ngày, gã sẽ chặt đầu Hoàn Huyền, chỉ có cách như vậy mới có thể tẩy sạch nỗi sỉ nhục Vương Đạm Chân bị cưỡng đoạt.
Ngay lúc này, trong đầu hiện ra một linh cảm.