Đây là một căn nhà có gia cảnh cực nghèo. Trong nhà chỉ có một cái bàn nhỏ cùng với mấy cái ghế được đan bằng tre. Trên bàn có một ngọn đèn dầu nhỏ đang cháy, tiếng bấc tí tách của ngọn đèn to bằng hạt đậu bập bùng khiến cho khung cảnh trong phòng lúc sáng lúc tối.
Ở giữa nhà có một bà đồng mặc áo lụa đang huơ tay múa chân, miệng rít lên những tiếng gào rú sang sảng, tựa như oan hồn lấy mạng, đôi mắt lạnh như băng nhìn vào thiếu niên nằm trên mặt đất.
Thiếu niên này ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Hắn nằm trên một chiếc chiếu rơm cũ nát, mình mặc áo vải thô, mặt hơi dài, hai hàng lông mày hình kiếm, sống mũi cao thẳng, tướng mạo đường đường, da tay của hắn hơi đen, thân hình khôi ngô cao lớn, cuộc sống đi săn quanh năm suốt tháng làm cho cơ bắp phát triển, trông khá là vai u thịt bắp.
Dường như lúc này hắn đang bị bệnh nên chìm trong hôn mê, miệng không ngừng lảm nhảm những ngôn ngữ cổ quái, giống như ngôn ngữ miệng của dân bản xứ khiến người nghe không thể hiểu được.
- Luật sư Phương... khi nào mở phiên tòa?
...
- Tôi sợ không đi được, trễ tàu rồi thì làm sao bây giờ?
Đây là một linh hồn đến từ tương lai ngàn năm sau. Hắn là một tay leo núi nổi danh, có thân hình tráng kiện, đầu óc thông minh, tính cách ngoan cường. Trong một lần leo núi, hắn rơi xuống một cái khe núi sâu không tới đáy, linh hồn không tiêu tan mà chuyển kiếp về hơn một nghìn tám trăm năm trước, nhập vào người của một thiếu niên làm nghề thợ săn mười sáu tuổi.
Trong bóng tối, linh hồn hắn phải trải qua thời không vô tận, vật đổi sao dời, năm tháng luân hồi, khi linh hồn hắn chính thức tỉnh lại cũng là lúc hắn trở về hơn một nghìn tám trăm năm trước.
Cậu nhóc thợ săn gặp nạn được cứu về hai ngày trước, nhưng hắn chỉ tỉnh có một lần rồi lại nhanh chóng lâm vào hôn mê. Cậu nhóc này không bệnh mà giống như bị đoạt mất hồn phách, nói những ngôn ngữ linh tinh khiến cho người dân xung quanh hoảng sợ.
Trong góc nhà có một ông cụ cao tuổi đang ngồi, ước sáu mươi tuổi, là ông nội của cậu nhóc. Cha mẹ của cậu nhóc lâm bệnh mất sớm, trước khi chết đem con giao lại cho cha mình, nếu như cậu nhóc này cũng chẳng may mất sớm, vậy sau khi chết ông lão còn mặt mũi nào mà đi gặp con mình được.
Lúc này trong lòng ông lão vô cùng lo lắng, cháu trai từ trên mỏm núi Quỷ Sầu rơi xuống khe núi, nằm vắt ngang trên một cây đại thụ, may mà đại nạn không chết.
Nhưng cháu trai khi được cõng trở về giống như đã biến thành một người khác, nói toàn những ngôn ngữ mà mọi người không hiểu, có người nói cậu nhóc rơi xuống khen núi Quỷ Sầu, bị quỷ nhập thân, thậm chí có người còn bảo nên thiêu sống cậu nhóc.
Ông già thở dài, dù sao đây cũng là cháu trai mình, có thế nào cũng phải cứu nó, vì vậy ông đặt hết hy vọng của mình lên người bà đồng.
Bên ngoài cửa sổ tan hoang, một đám người đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào cậu nhóc nằm trên mặt đất, xì xào bàn tán.
Người chung quanh đều lắc đầu, chẳng ai biết xe lửa là thứ gì, có người tự cho là thông minh hô lớn: - Tôi biết, cái này nhất định là xe mà Liệt Hỏa quỷ vương vẫn thường ngồi.
- Trời ạ, nó là yêu nghiệt! .....................................