Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba!...
Một tiếng nổ vang trời.
Tiếng nước ào ào, quân dân bờ bên kia không nghe được; tiếng chân ầm ầm, võ sĩ Khiết Đan xông lại cũng không nghe được, nhưng trong lòng của bọn chúng không hẹn mà cùng run lên một lúc, dường như chiếc roi rút ra từ trong lòng bọn chúng.
Đó là lấy một cái dây từng cuốn lại thẳng tắp, ra sức kéo hướng dòng nước chảy. “Ba ba ba!” lại vài âm thanh của dây thừng, xèo xèo vang lên. Đá lớn hơi lay động, dây xích trên hòn đá đó cũng bị kéo nghiêng sang một bên, phát ra âm thanh ầm ầm khi ma xát với hòn đá. Lũ binh Khiết Đan xông lại phát hiện ra ý đồ của hắn, bọn chúng lập tức đều lần lượt treo đao thương lên, cầm cung rút tên.
Dương Hạo quýnh lên, chạy đến giữa dây thừng, kéo dây lại, nhưng một mình hắn đủ sức để kéo dây sao? Nhưng lúc này hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn thêm thắp vài phần sức vào đó.
Giống như gẫy cầu, hắn vội nghĩ tới lúc làm gãy cầu thì người phải ở đầu cầu, không nghĩ rằng lúc làm gãy cầu thì cần phải ở lại một người, việc ngay trước mắt, chỉ có thể là chính mình ở lại. Đương nhiên, lúc đó hắn đã nghĩ tới chuyện này, có mười phần thì tám chín phần vẫn là chọn mình ở lại.
Vì những người bên bờ bên kia vô chủ, nếu tùy ý mà chỉ định một người thì người đó có quyền không làm cầu gãy, thì sẽ bị mọi người trách móc, hoặc cầu sẽ gẫy sớm, người dân không kịp qua cầu. Hơn nữa những chiếc xe đã qua sông, nếu hắn bỏ dân chúng mà chạy sang bờ bên kia, nếu hắn đi sang bên kia trước, dân chúng tất sẽ chết vô số, số có thể qua cầu cũng không là bao.
Cho nên hắn chỉ có thể ở lại bờ bên này.
Tên bay vù vù. Dương Hạo “Ai ui” một tiếng, vai trúng một mũi tên. Dương Hạo cắn răng chịu đựng, sờ vào bả vai bị bắn trúng tên. Đúng lúc này, Mấy con ngựa phía trước cũng bị trúng mấy tên, cố gắng chịu đau, vó ngựa cào cào mặt đất, hí một tiếng dài rồi lao về phía trước, sau cơn mưa bùn đất nhão nhoét. Dưới đất chôn hòn đá tảng to chắn dòng nước. “Bùm” một tiếng, cái cột trụ bị nhổ tận gốc, chiếc cầu rớt xuống dòng sông, ngựa cố gắng hết sức cũng không được, tất cả đều rơi xuống sông.
Dương Hạo ở giữa dây thừng, mọi người ở bờ bên kia hô vang, ngựa cùng rơi xuống nước sông cuồn cuộn, vì cột trụ nặng nên bọn chúng bị kéo vào dòng nước xoáy, không thấy tăm hơi.
“Hí……” Một đàn ngựa hí vang, một chiến mã Khiết Đan đứng lên, dẫm lên những mảnh đá vỡ vụn, bọn chúng vỗ nhẹ gáy ngựa. Nhìn về bờ bên kia, chỉ còn lại một nửa trên bờ, một nửa còn lại đã bị nhấn chìm trong nước.
Trận chiến này đối với những tên chinh chiến cả đời như bọn chúng, thực sự là không có gì nguy hiểm, nhưng những cảnh tượng này quả thực chưa từng có. Nam nhi đại trượng phu, võ tướng, quan văn, bọn chúng đều cam chết mà có những cống hiến, hành động vĩ đại, sức chiến đấu của mỗi chiến sĩ Khiết Đan như nửa cây cầu kia, rung động không thôi.
Bờ bên kia, vô số dân chúng quỳ rạp xuống đất.
Dương Hạo là một viên quan tốt, La tướng quân là một binh tốt, một quan văn một quan võ, sự hy sinh của hai người này khiến chúng dân khắc cốt ghi tâm. Lập tức đứng ở bờ tây của Trục Lãng Xuyên, chúng đã từ một dân bh trơt thành dân Đại Tống chân chính. Da Luật Hưu Ca ngồi thẳng lưng trên ngựa, nhìn xuống con sông, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn bờ bên kia. Tiếc nuối thở dài một tiếng. Cuối cùng đám dân đã bị chúng đưa đi Tống cảnh. Cuối cùng…chưa từng giao chiến với tình địch đã trở thành ma sông.
Lúc hắn xông lại, thì thấy rõ diện mạo của Dương Hạo, vai Dương Hạo bị hắn bắn trúng một mũi tên, hắn muốn bắt sống Dương Hạo, coi Dương Hạo như con chó chết mang về trại, để cho người đàn bà kia xem người đàn ông giống con chó này còn có gì đáng để yêu, đáng để tiếc nữa không, tiếc là mình và hắn vẫn chưa từng đọ sức với nhau.
Hắn nhìn Dương Hạo, trong lòng lẩm bấm: “Thật là chưa từng đọ sức không?”
Tên Tống tự mình dẫn quân, một mình cản ở đầu cầu phía sau, nhất định hắn không phải là người Tống bình thường, tên này nhất định là quan người Tống, rất có thể hắn là người chỉ huy đội ngũ này. Đấu trí, đấu dũng trong mấy ngày này, thật là chưa từng đọ sức với nhau không?
Da Luật Hưu Ca hơi chút khó chịu, tên đó không những đã từng đọ sức với hắn, hơn nữa còn đọ sức với Tiêu Hậu, với mười mấy vạn đại quân Khiết Đan, hắn đã thắng, tuy hắn chết, nhưng kết quả vẫn là: Hắn đã thắng!
Có rất nhiều dân chúng bên bờ bên kia khóc lóc, với cự ly gần như vậy, nếu bị thiên hạ bắn tên, nhất định sẽ chết chắc một vài người Tống, nhưng…lúc này, còn có ý nghĩa gì nữa đâu. Cầu đã gẫy, hắn còn cần xuất đao sao? Lưỡi đao được cho vào vỏ đao “Keng” một tiếng, Da Luật Hưu Ca thở dài một tiếng rồi cưỡi ngựa đi.
Đúng lúc đó, hắn nghe thấy từng đợt hô hoán…không, không phải hô hoán, mà mà tiếng hoan hô, từng đợt hô liên tiếp, giống như sóng rít gào. Da Luật Hưu Ca quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số dân chúng bên bờ bên kia nhảy nhót vui sướng, không hiểu vì sao người Tống lại hoan hô như vậy.
Lúc này có một binh lính thuộc hạ đứng ở trên bờ sông hô vang, Da Luật Hưu Ca phi ngựa trở về, nhìn về giữa sông, không khỏi ngạc nhiên.
Một tên, cầm lấy chiếc dây thừng, từng bước một đi lên từ giữa sông, mũi tên ở vai hắn không biết là do va chạm hay là do nước sông đập vào, đã không còn thấy vết tích gì nữa, một chút máu tươi ở vai rỉ ra. Hắn chui ra từ dưới sông lên. Hắn đi lên cầu vô cùng khó khăn.
Da Luật Hưu Ca nửa muốn cong cung nửa không, võ sĩ Khiết Đan đều nhìn thống soái của bọn chúng, lão bách tính ở bên bờ bên kia cùng lo lắng.
Đường Diễm Diễm khóc sướt mướt khi thấy Dương Hạo từ đáy nước đi lên, vừa cười vừa nhảy múa, lúc này chú ý tới động tĩnh bên bờ bên kia. Không khỏi hồn phi phách tán, đứng ở trên bờ chỉ là một âm thanh hướng về phía Dương Hạo.
Dương Hạo lúc này như đứng ở mặt cầu đang rung kịch liệt, nó rung chuyển khiến người ta nhìn không rõ, nhưng hắn vất vả lắm mới đứng vững trên cầu, lúc này nếu như không tập trung tinh thần thì không thể đứng thẳng được, nào có thời gian đâu mà chú ý người khác khóc la thế nào.
Nếu như mưa dầm liên miên mấy ngày thì cung tên và dây cung bị ẩm, ảnh hưởng tới việc sử dụng nó.
Nhưng cung tiễn đã được che đậy cẩn thận, với cả chỉ bị một trận mưa nên ảnh hưởng cũng không lớn, nên cung tên vẫn có thể sử dụng bình thường.
Dây cung kéo ra, nếu kéo căng thì cung sẽ cong hình bán nguyệt. Da Luật Hưu Ca cầm cung trong tay nhắm trúng ngực của Dương Hạo.
Bờ bên kia yên tĩnh trở lại, sau một lúc thì phát ra những tiếng gào thét về phía Da Luật Hưu Ca, hắn không để ý, trong mắt hắn bây giờ chỉ có một mũi tên, trong tim hắn chỉ có một người. Tay giờ chỉ cần buông lỏng một chút, thì cái mạng người ở trên cầu kia sẽ chết hẳn, mặc dù nước mưa, hướng gió đều ảnh hưởng tới độ chuẩn xác, nhưng Da Luật Hưu Ca vẫn rất tin tưởng sẽ ngắm bắn xuyên tim Dương Hạo, dồn hắn vào chỗ chết.
Người bên bờ bên kia không la hét nữa, các binh tướng thuộc hạ của Da Luật Hưu Ca cũng không hò hét nữa, chỉ có tiếng nước ầm ầm chảy từ thác xuống. Người trên chiếc cầu gãy cũng không quay đầu lại, còn đang cố gắng leo từng bước lên.
Da Luật Hưu Ca nhìn thấy hắn bị rơi chiếc ủng, chân trần đạp lên mặt cầu, đi từng bước một lên bờ. Mưa phùn bám trên cung, tên của hắn, nhiều hạt mưa phùn ngưng tụ lại thành giọt nước mưa, long lanh giống như nước mắt của người phụ nữ.
Cung vẫn căng, ít ai có thể giữ cái tư thế cầm cung bất động lâu như vậy, nhưng Da Luật Hưu Ca lại làm được. Tay hắn vững vàng cầm cung.
Lúc này đây, đột nhiên váo vài tên binh sĩ quân Tống không hẹn mà cùng nhảy xuống đầu cầu, tay nắm tay, cố gắng kéo Dương Hạo lên. Cầu gãy bị nghiêng, đầu Dương Hạo còn ở bên ngoài, Da Luật Hưu Ca vẫn nhắm bắn trúng hắn. Nhưng hắn thấy hoàn cảnh này không khỏi giật mình, lập tức cất tiếng cười to: người đàn bà mà hắn thích, người đàn ông bị hắn nhìn, quả nhiên sẽ là đối thủ của hắn. Trong tiếng cười ấy, hắn cài cung vào lưng, mũi tên bị hắn ném đi.
“Đi!” Da Luật Hưu Ca không chần chừ. Nói rồi thúc ngựa, phi về hướng thảo nguyên. Ba nghìn thiết kỵ đi theo hắn, binh mã bờ bên kia vui mừng.
Dương Hạo trèo đến đầu cầu, ngẩng đầu nhìn. Có vô số bàn tay đưa về phía hắn, Dương Hạo giơ tay ra, không biết là nắm được vào bàn tay của ai. Hai chân hắn vừa chạm đất, thì tiếng hô vang lại nổi lên. Có vô số người ôm lấy hắn, Dương Hạo thậm chí không nhớ mặt bọn họ, chỉ thấy họ ôm mình rất chặt, cảm thấy sự vui mừng của họ, vì vậy cũng ôm chặt lấy họ.
“Ô, tóc này, này ngực này, này sống lưng này…”
Bên tai hắn là một tiếng gọi mảnh mai, Dương Hạo chuyển người thì thấy, người đó tiếng cười hòa lẫn trong nước mắt, đó chẳng phải là con cọp mẹ…Đường Diễm Diễm sao?