Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiết lão gia rời đi rồi, ta không nhịn được gọi Lạc Trần.
"Này, ngươi sẽ thắng hắn chứ?"
Lạc Trần gỡ túi hương, đem theo ta vào thư phòng, lại lấy ta ra ném về phía mặt đất. Ta sợ hãi liền hóa hình người, oán giận chạy tới chỉ vào Lạc Trần: "Ngươi làm cái gì đấy? Không biết bồ đề ta rất có giá trị hả? Sao có thể làm bậy như vậy, nhỡ ném ta mất rồi, xem ngươi tìm lại ta kiểu gì?!"
Lạc Trần cười rung người: "Ta thật không biết, hóa ra hạt bồ đề lại có giá trị như vậy cơ đấy, đúng là của hiếm ".
Ta nhận ra hắn là đang giễu cợt ta, liền không khỏi đỏ mặt, hừ hừ nói: "Cái gì mà của hiếm chứ? Ngươi đúng là không biết quý trọng".
Lạc Trần nhíu mày, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn ta: "Là ta không biết quý trọng...." Hắn thở dài, "Ta cũng rất muốn quý trọng, nhưng vẫn cứ không được như mong muốn..."
Ta ngẩn người, phản ứng này của hắn chính là tức cảnh sinh tình, nghĩ tới chuyện của bản thân với Tương Tư, giờ đây Tương Tư sắp bị người khác cướp mất, hắn tất nhiên là rất khó chịu rồi. Ta quyết định không so đo với hắn nữa, liền tiến lên vỗ vỗ hắn.
"Ngươi cũng đừng buồn quá, ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể cướp được Tương Tư về".
Lạc Trần nhàn nhạt nhìn ta, rồi trừng mắt nói: "Tiểu Linh Nhược nói ta rất lợi hại?"
Ta khẳng định gật đầu: "Đúng! Ngươi xem, ngươi tài mạo song toàn, võ công lại phi phàm, Vương gia kia có chỗ nào so được với ngươi đâu? Ngươi yên tâm, đã là nhân duyên của người trần thì thường cũng không thuận lợi mấy, đều phải trải qua một chút trắc trở rồi mới nên chuyện được. Cho nên lúc này các ngươi gặp trắc trở cũng không phải chuyện xấu, chỉ càng làm cho tình cảm giữa hai người thêm vững bền, sẽ càng thiên trường địa cửu". Nói xong, ta ngồi xuống cạnh hắn, lại cầm chút công văn và cuộn thư mở ra cho hắn, "cho nên, ngươi hiện giờ phải làm một chuyện, là chuyên tâm lập được công lớn, đánh bại tên Tề vương bá đạo kia, khiến hắn thua tâm phục khẩu phục! Như vậy mới có thể ôm mỹ nhân về tay!"
Ta đang ân cần chỉ bảo thì hắn bỗng bật cười khúc khích.
"Thấy ngươi nói đâu ra đấy, ngươi dám chắc về nhân duyên của ta và Tương Tư chứ?"
Ta nhíu mi, nói với Lạc Trần: "Ngươi không cần hoài nghi chuyện này, ta đã nói rồi, ta là Phật tử, sẽ không nói dối đâu!"
Lạc Trần gật gật đầu, lại nhẹ nhàng chớp mắt nói: "Ngươi vừa mới nói....ôm mỹ nhân về?"
"Ừm" Ta trợn mắt nhìn, "không phải phàm nhân các ngươi đối với chuyện này đều vui mừng sao?"
"Những lời này ngươi học được từ chỗ nào?" Lạc Trần nhìn ta, trong mắt có chút giảo hoạt, "Không lẽ....là Bồ Tát trên trời dạy ngươi?"
Ta cả kinh: "Sao ngươi có thể nói Phật tổ của bọn ta như vậy? Ta theo ngươi lâu như vậy, đương nhiên cũng biết không ít chuyện ở trần gian, cũng biết phàm nhân các ngươi ham muốn điều gì".
Lạc Trần bỗng dưng không nói gì, chỉ nhìn ta chằm chằm, vì thế ta cũng giương mắt nhìn hắn.
Lúc sau, Lạc Trần nhàn nhạt mở miệng gọi ta: "Tiều Linh Nhược..."
"Sao?"
Lạc Trần cong khóe môi, không nghĩ được hắn giơ tay dùng sức nắm mặt ta: "Ngươi thật đáng yêu..."
Ta bị hắn ôm mặt đến phát đau, gỡ tay hắn ra, hắn liền từng bước lùi ra. Ta hừ hừ, định lui vào trong túi hương, lại bị hắn bắt lấy.
"Lại định vào sao?" Hắn nắm ta rất chặt, cánh tay ta dường như cũng bị hắn bóp nát.
"Làm cái gì vậy?"
Lạc Trần thả cánh tay ta, thờ ơ nói: "Nếu ngươi nói ta phải thắng Tề vương, vậy ngươi phải phụ trách đốc thúc ta, nếu không ta lười biếng, sao có thể thắng được hắn chứ? Như vậy sẽ không lấy được Tương Tư, ngươi...có thể sẽ không thể trở về được nữa".
Ta ngẩn người, khẽ cắn môi: "Nhìn ngươi thế này mà cũng lười biếng sao?"
Lạc Trần liếc mắt nhìn ta, lại nghiêng đầu cười, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đáp ứng mong muốn của hắn.
"Có ta ở đây, về sau ngươi đừng có nghĩ đến chuyện lười biếng được".
Dáng vẻ của hắn giống như rất vừa lòng, nhìn ta gật đầu.