Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Bưu Hãn Dân Quê
  3. Chương 5 : Bị chó cắn.
Trước /109 Sau

[Dịch]Bưu Hãn Dân Quê

Chương 5 : Bị chó cắn.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng sớm hôm sau Phùng Quý phải đi ra đồng nhặt mấy hạt ngô rơi trên mặt đất suốt một ngày.

Buổi chiều Hắc Muội mang theo Béo Nha cùng đi hỗ trợ đem ngô về nhà.

Phùng Quý lại suốt đêm đem ngô buộc lại rồi phơi khô.

Cứ như vậy, việc nhà nông hết một việc lại tới một việc khác.

Tiếp qua mười ngày phải đào đậu phộng , sau đó là dúm ngô bổng .

Dúm là phép đong ngày xưa cứ đếm 256 hạt gọi là một toát)

Hắc Muội một ngày này ở nhà trừ bỏ mang muội muội nấu cơm phơi mã hoàng còn đem vườn rau cuốc đất một lần, lại hắt nước.

Lúc buổi chiều tối Hắc Muội cố ý chạy quanh trước cửa nhà bà nội nàng, hình như nhị thúc nàng Phùng Kim đã trở lại.

Buổi tối lúc hóng mát Hắc Muội nói với Phùng Quý, “Cha, hai ngày nay cũng không có gì quan trọng, ngày mai cha dậy sớm đem năm mươi cái trứng gà đến trong thành bán đi, còn có một ít rau dưa .”

“Bán ở Cầm trấn không được sao, có thể kịp về nhà.”

“Cha, còn có thuốc Đông y a, không nên đến y quán trong thành bán , giá cả cha cũng biết rồi, trứng gà đến phía sau thành cũng có thể bán được giá tốt.”

Lúc này thời tiết nóng rất nhiều gà cũng không đẻ trứng , nhà Hắc Muội nuôi hơn mười con gà, mỗi ngày cũng chỉ có bốn cái trứng mà thôi.

“Buổi tối không phải không về được.”Tú cô hỏi.

“Vừa lúc nhà Lâm thúc ở trong trấn ở nhờ một đêm không phải rất tốt sao? Không cần vội vả trở về ban đêm, còn có thể bán thêm một ít thức ăn.”

Phùng Quý ngẫm lại thấy cũng đúng, Tú Cô thấp giọng than, “Đại Quý, đều do ta không thể làm gì, cái gì cũng giúp không được, liên lụy chàng!”

“Tú Cô, đừng nói như vậy, ta chỉ cần ở cùng với nàng cho dù ăn trấu ta cũng vui.”

Hắc Muội đã dẫn Béo Nha Tứ Nha về phòng ngủ, ngày hôm sau trước khi gà gáy nàng liền tỉnh, nhanh chóng làm bánh nướng áp chảo.

Chỉ chốc lát sau, đã làm ra vài khối bánh lớn dùng vải gói lại đặt ở trong giỏ trứng gà.

Thời điểm gà gáy tiếng đầu tiên Phùng Quý đi rửa mặt , sửa sang lại giỏ xách.

Thấy Hắc Muội đang ở trong vườn hái rau , còn cầm kéo cắt , nói, “Sao tối qua không hái?”

“Cha, buổi sáng hái rau mới tươi, người trong thành rất thông minh, vừa thấy đã biết rau này mình hái khi nào!”

Phùng Quý gật đầu, từ khi con gái lớn Cát Tường xuất giá Hắc Muội nói chuyện và làm việc đều rất rõ ràng hợp lí , ông cũng là tin phục (tin tưởng và nghe theo), trên cơ bản một năm nay Hắc Muội đã làm đương gia .

Hắc Muội ở trong giỏ rau đặt một cái bao nhỏ, “Cha, đây là mã hoàng, cha nhớ bán đồ ăn trước, mới đi bán cái này, nếu thừa chút dưa chuột thì tặng cho chưởng quầy ở y quán.”

Phùng Quý gật đầu, cầm giỏ xách liền xuất phát.

Quả nhiên vừa ăn qua điểm tâm Phùng bà bà đã tới, hỏi Hắc Muội cha nàng đâu.

“Bà nội, bà tìm cha con có chuyện gì không?”

“Không phải nhị thúc con bắt đầu cấy mạ sao, nhị thẩm con thân thể lại không tốt, một mình hắn không thể làm hết, ta định kêu cha con đi ——“

“Thực không khéo a, cha con đi trong thành, sợ là vài ngày nữa không về được.”

Hắc Muội thản nhiên nói xong, dù sao cũng là trưởng bối nàng không muốn xé rách mặt, ở cổ đại này, một cái tội danh bất hiếu có thể đập chết ngươi, nàng sẽ không ngu đến nổi đập đầu vào tường .

“Vậy chờ cha con trở về ta lại đến kêu hắn.”Phùng bà bà vô cùng lo lắng nói xong định đi.

“Bà nội, “Hắc Muội giòn giã kêu Phùng bà bà, “Đậu phộng nhà con đã chín, nếu không đào sợ sẽ bị lợn rừng trên núi ăn sạch sẽ , nếu không kêu nhị thúc trước giúp con đào hai ngày đậu phộng đi, cha con không ở nhà thân thể mẹ con cũng không tốt, mấy ngày nay con đang cần giúp đỡ!”

Phùng bà bà sửng sốt một chút, nhìn Hắc Muội mặt xanh mét lại không nói lời nào, vội vàng rời đi.

Hắc Muội nhìn bóng dáng bà giương môi cười lạnh một tiếng.

Bình thường nương sẽ thương đứa con út nhiều hơn một chút, nhưng nàng thực sự chưa thấy ai thiên vị giống bà của nàng.

Buổi sáng quả nhiên nhìn thấy nhị thúc và Phùng bà bà ở trong ruộng bắt đầu cấy mạ , phỏng chừng ngóng trông Phùng Quý trở về hỗ trợ.

Nói sau chỉ cần là nông dân đều biết đạo lý, mạ không chờ người, cắm trễ một ngày sẽ chín trễ một ngày, nên tuyệt đối không thể đợi .

Ngày hôm sau con trai má Ngô ở cách vách Thanh Thủy đến tìm Hắc Muội nói chuyện.

Hắc Muội hỏi một chút tình hình học tập của hắn, kỳ thực lúc trước nàng cũng rất muốn đưa Béo Nha đi học, nàng không thèm để ý người khác nói con gái nhà nàng cũng đọc sách, chính là đến trường tuy rằng nửa năm chỉ tốn ba mươi văn tiền, nhưng nhà nàng vẫn không có khả năng.

Cũng may Hắc Muội biết chữ, từ từ dạy Béo Nha biết chữ biết đếm, hiện tại nàng thầm nghĩ dành dụm nhiều tiền một chút đưa Tứ Nha đi học.

“Hắc Muội, ngươi có phải đang lo lắng ngươi hiện tại bận rộn như vậy không dạy cho Tứ Nha biết chữ được phải không.”Thanh Thủy nói.

“Đúng vậy, Tứ Nha không thể so với Béo Nha, thân thể nó yếu ớt, nếu biết chữ về sau cũng có thể tìm một nhà chồng tốt.”

Thanh Thủy trầm mặc một chút nói, “Hắc Muội, buổi chiều ta có thể rút ra hai canh giờ dạy Tứ Nha biết chữ.”

“Thật sự?” Hắc Muội cao hứng , lôi kéo ống tay áo Thanh Thủy nói, “Vậy thật sự là quá tốt Thanh Thủy.”

Thanh Thủy nhìn Hắc Muội lôi kéo ống tay áo của hắn cười cười.

Hắc Muội thật ra có cái ý tưởng này nhưng lại không tiện mở miệng.

Thanh Thủy là tính mệnh của má Ngô, bọn họ vốn ở trấn trên có một căn nhà nhỏ, má Ngô vì có tiền cho Thanh Thủy đến trường, đem nhà đó cho thuê, mỗi tháng lấy tiền thuê, chính mình mang theo đứa nhỏ chạy đến trong núi ở.

Mẹ con bọn họ không có ruộng đất , tất cả chi tiêu đều dựa vào tích góp trước kia và tiền thuê nhà sống, cũng không dễ dàng a.

Cho nên khi Thanh Thủy về nhà nói với nương muốn dạy Tứ Nha biết chữ, má Ngô không vui , sợ chậm trễ thời gian của con trai mình.

Thanh Thủy khuyên can mãi nửa ngày, cuối cùng nói dạy Tứ Nha biết chữ cũng là củng cố nội dung buổi sáng hắn học được ở trường, má Ngô thế này mới không lên tiếng .

Buổi tối lúc ăn cơm Tú Cô hỏi Hắc Muội cha nàng thế nào còn không có trở về Phùng Quý vừa vặn về nhà .

Lấy ra lá sen gói một khối thịt lớn, còn có một giò heo, xem ra lần này vào thành thu hoạch không ít.

Từ trong vạt áo bên ngoài lấy ra túi tiền, Hắc Muội tiếp nhận vừa thấy trừ bỏ tiền mua thịt ra còn hai văn tiền, so với Hắc Muội dự tính nhiều hơn mười văn.

Xem ra rau quả tươi mới bán không tệ.

Hắc Muội còn không có cao hứng một hồi đã phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, chân cha nàng bị chó cắn .

“Cha, có phải bị chó nhà Diệp Đại Văn cắn .”

Diệp Đại Văn ở Hạ thôn là tên lưu manh vô lại, nhà hắn ngay tại cửa thôn, nhà ai qua đường đều phải cho hắn chút lợi ích, nếu không sẽ xui chó đi cắn người, đặc biệt chống lại người thôn họ Phùng.

Nhà có người bị chó cắn đến tìm hắn phân xử, hắn nói, “Ngươi cũng đi cắn chó đi! Thích cắn thế nào thì cắn!”

“Ai, quên đi, cũng tại ta không chạy nhanh.”Phùng Quý là người ôn hoà không thích gây chuyện.

“Cha, chuyện này không thể liền như vậy quên đi.”

“Chúng ta còn có thể như thế nào, Diệp Đại Văn tuy nói là vô lại nhưng thúc bá hắn phần đông chúng ta không thể trêu vào a!”

Hắc Muội lại không nói lời nào chạy nhanh ra phía sau múc một gào gạo nếp bắt đầu nấu cơm.

Thứ nhất cha nàng khẳng định còn không có ăn cơm, thứ hai cổ đại bị chó cắn không có vắc-xin phòng bệnh dại, chỉ có thể dùng phương thuốc dân gian, thoa gạo nếp lên miệng vết thương.

Một bên nấu cơm, Hắc Muội một bên bấc cái nồi chuẩn bị xào thịt miễn cho trời nóng bị hỏng.

Thịt thực béo, chỉ chốc lát sau trong nồi đã đầy dầu mỡ, khắp sân đều bay mùi thịt .

Hắc Muội rất nhanh đem mỡ heo vớt lên cất giữ tốt, luyến tiếc rửa nồi , liền dùng để xào mướp đắng.

Lại thêm củi vào lò cho lửa cháy lớn, chuẩn bị hầm canh xương suốt đêm.

Rất nhanh cơm nấu xong, Hắc Muội cầm một nắm gạo nếp đi vào trong phòng.

Phùng Quý vừa vặn tắm rửa xong, nàng thoa gạo nếp lên miệng vết thương, lại đem đồ ăn bưng lên kêu nương nàng ra ăn.

Hắc Muội trở về phòng lấy túi tiền ra, lấy hai văn tiền trong đó đặt vào một cái ống trúc ở đầu giường, lại nhịn không được đem tất cả tiền trong ống trúc ra đếm, tổng cộng có sáu văn lẻ hai mươi đồng.

Còn chưa đủ một lượng bạc, hiện tại toàn bộ tiền của nàng dùng cho mục tiêu lớn nhất là phải mua một con la.

Mấy năm nay cha nàng Phùng Quý là nam đinh duy nhất trong nhà, toàn dựa vào một mình ông cày ruộng cuốc đất, trên tay đều bị chai hết lớp này đến lớp khác .

Cho dù nương nàng lần này sinh là một nam hài, đợi cho đệ đệ lớn lên có khả năng làm việc, ít nhất phải mười mấy năm về sau , trong lúc này nàng không muốn lại nhìn cha nàng vất vả như vậy nữa.

Nhưng một con la ít nhất cũng phải ba bốn lượng bạc, nàng thật sự không biết phải đến năm nào tháng nào mới đủ số tiền ấy.

Sáng sớm hôm sau, người trong nhà bị mùi canh thịt làm không chịu nổi, mùi vị đậm đặc tràn đầy khắp cả phòng.

Điểm tâm chính là một chén canh xương với bánh ngô, bởi vì có canh xương, nên hương vị bánh ngô cũng tựa hồ ngọt ngào hơn rất nhiều.

Tứ Nha và Béo Nha đem thịt trên xương cắn sạch sẽ, Hắc Muội vội vàng lấy lá mướp gói lại đặt ở một bên.

Sau khi ăn xong Béo Nha nhìn Hắc Muội dùng dây thừng cột xương lại, tò mò hỏi, “Nhị tỷ, xương đó dùng để làm gì?”

“Dùng vào việc lớn!”

Hắc Muội nói xong liền đem bao xương kiễng chân đặt ở trên đầu tủ chén.

Béo Nha còn muốn hỏi, lại nghe nhị tỷ nàng hỏi nàng có muốn ăn thịt hầm khoai tây không lập tức hai mắt phát sáng, nước miếng đều sắp chảy ra .

“Thật là bộ dạng ham ăn!”Hắc Muội khẽ chê cười khuôn mặt tiểu béo của nàng.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!

Copyright © 2022 - MTruyện.net