Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Cách Phát Tài Của Thương Phụ
  3. Chương 1 : Cuộc sống buồn rầu sau khi xuyên qua
Trước /78 Sau

[Dịch]Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 1 : Cuộc sống buồn rầu sau khi xuyên qua

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngực đau, khiến chân mày Tùy Duyên nhíu lại, gương mặt kiều mỵ như hoa, tất cả đều là không thể tin, mặt lạnh nhìn nữ tử trước mặt, giả vờ hốt ha hốt hoảng, thực ra đang vô cùng đắc ý, em gái ruột của cô.

Cùng nhau gia nhập tổ chức sát thủ, vì an toàn của cô, cô nhiều lần đi đến bên bờ vực sống chết, vì cô cản dao đỡ đạn, nhưng không ngờ. . . . . .

"Tại sao?" Tùy Duyên lạnh mặt hỏi.

Các cô là chị em ruột!

"Chị gái, chị lại có thể hỏi em tại sao sao?" Cô thấy hơi thở của Tùy Duyên đã rất yếu ớt, cách cái chết không xa, trong nháy mắt thu lại sự sợ hãi trên mặt, đổi thành ghen tỵ dữ tợn, "Chị lại có thể hỏi tôi tại sao, chị biết y thuật, lại có tài nấu nướng, bản lĩnh đã giỏi thì thôi đi, tại sao gương mặt lại đẹp hơn tôi, tại sao lại cướp người đàn ông tôi thích, chị có biết hay không, anh ấy là của tôi, mỗi đêm, tôi đều rất hận, người nằm ở trong ngực của anh ấy là chị, mà không phải tôi!"

Tùy Duyên nhìn sắc mặt dữ tợn của em gái, thương cảm thay cô, cũng thương tâm thay mình.

Người đàn ông kia, ích kỷ như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ yêu chính bản thân anh ta, chẳng bao lâu sau lại có người khác.

Mà cô, với anh ta, vốn là chuyện gì cũng không có.

Càng đừng nói, có quan hệ thân mật trên giường.

Nhắm mắt lại, cũng lười phải giãy giụa.

Từng nghĩ đến sẽ chết, nhưng mà, không có nghĩ qua sẽ chết ở trong tay em gái, người thân duy nhất của cô.

Nếu như có kiếp sau, cô sẽ không sống vì bất cứ kẻ nào, càng sẽ không dễ dàng thiện chí giúp người!

Trong lúc hoảng hốt, có ai đó ôm lấy mình khóc, đau lòng như vậy, bi thương như vậy.

Giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, là hiểu, nhưng cũng không phải rất hiểu!

"Nương, nương, người không được bỏ Hối Nhi lại, đừng vứt bỏ Hối Nhi, van cầu người, van cầu người, ô ô, nương, van người đừng vứt bỏ Hối Nhi, đừng vứt bỏ Hối Nhi. . . . . ."

Là ai đang khóc ở bên tai nàng, thật là làm cho người ta đau đầu.

Không chút nghĩ ngợi, Tùy Duyên giơ tay lên, ném nguồn gốc của rắc rối ra ngoài, chỉ nghe bịch một tiếng, ngay sau đó, tiếng kêu rên thống khổ vang lên, rồi lại là tiếng rên rỉ đau đớn bị đè nén.

Cảm giác chân thật như vậy, khiến Tùy Duyên sững sờ, sự cảnh giác của sát thủ khiến cho nàng bật ngồi dậy, người còn chưa ngồi thẳng, đầu liền cảm thấy đau nhói, ngay sau tai ù lên, lại nặng nề ngã xuống.

Trong đầu, hiện lên rất nhiều trí nhớ không thuộc về nàng.

Giống như, trạch viện cổ kính, đồ dùng trong nhà, y phục, cách trang hoàng, lại giống như, một nữ tử bị người ta cưỡng bức ở một ngôi chùa, bị người nhà phát hiện, bị giam cầm, mang thai, mười tháng hoài thai sinh hạ một nữ nhi, bởi vì là một nữ nhi, một vụ làm ăn thua lỗ, nàng ném nữ nhi vào thùng gỗ đựng nước, chuẩn bị dìm chết nàng, nha hoàn Bất Xá cứu đứa bé, nàng, đứa bé kể cả nha hoàn cùng bị đuổi ra khỏi nhà, nha hoàn vẫn không rời không bỏ, nàng lại không biết xấu hổ cố gắng đi tìm đường chết, cuối cùng nha hoàn lấy toàn bộ tài sản của nàng rồi rời đi, mà nữ nhi của nàng, biến thành bao cát cho nàng hả giận, tùy ý nhục mạ, đánh đập, hành hạ, vứt bỏ. Đi xin ăn ở trên đường, nữ nhi mang toàn bộ thức ăn về nàng, tâm tình nàng rất tốt, cho nữ nhi ăn một chút, tâm tình không tốt, không cho nữ nhi ăn chút nào.

Nữ nhân này giống như một người bị bệnh tâm thần, nhìn thấy ai cũng cảm thấy người khác nợ nàng, không hành hạ được người khác, nàng liền hành hạ nữ nhi của nàng.

Cho đến khi nàng bị liệt, nữ nhi vẫn đối với nàng không rời không bỏ như cũ, nàng lại càng hành hạ nữ nhi quá đáng hơn. Một lời một câu đều là vụ làm ăn lỗ vốn, đều là ngươi hại ta, cho dù lời nói thô tục cỡ nào, nàng đều có thể lấy ra mắng nữ nhi của nàng, nếu không liền kéo tóc nàng, cấu mặt của nàng, nhéo lỗ tai của nàng, phạt nàng quỳ!

Làm tất cả mọi chuyện để hả giận!

Những ký ức này quá xa lạ, lại giống như đã khắc sâu trong cốt tủy, trong linh hồn.

Không tiếp nhận nổi sự tàn nhẫn này, "A. . . . . ." Tùy Duyên khẽ gọi một tiếng, thở dốc từng hơi từng hơi.

Mặc kệ nàng tin hay không, nàng biết rõ, ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng đã chết, nhưng, không biết nơi này ở triều đại nào, nàng xuyên qua sống lại.

Lại sống lại bên trong một thân thể biến thái lại không có tình người như vậy.

Ngẫm lại cũng cảm thấy buồn nôn!

Trong lúc Tùy Duyên vẫn chưa tiếp nhận được, có cái gì đó từ từ đến gần nàng, bàn tay nho nhỏ nhè nhẹ đặt ở dưới mũi nàng, cảm giác còn có khí nóng, nức nức nở nở khóc.

"Nương, người đứng lên, người mở mắt nhìn Hối Nhi đi, nương, người mau tỉnh lại, người đánh Hối Nhi cho hả giận đi, Hối Nhi da dày, không đau!"

Tùy Duyên bị tiếng ồn làm nhức đầu, hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy một đứa nhỏ vàng vọt gầy gò bẩn thỉu, hốc mắt trũng sâu, hai mắt mông muội, trên mặt đều là nước mắt, y phục trên người đông rách một lỗ, tây rách một lỗ.

Không nói đến chuyện đứa nhỏ này có vui mừng hay không, nhưng mà trong lúc khóc, lại thực sự, làm lòng người chua xót và không thôi rối loạn.

Nhưng mà, mí mắt thật sự quá nặng, Tùy Duyên vừa định khép lại, nghỉ ngơi chốc lát, Oa Nhi này lại bi thương khóc, "Nương, người đừng nhắm mắt, Hối Nhi van người, Hối Nhi van người!"

Hối Nhi khẽ gọi.

Nàng sợ chết.

Thật sự sợ chết.

Nương dùng sức đánh nàng, cấu nàng, nhéo nàng, đau một chút liền hết, nhưng nếu như nương nhắm mắt lại, sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, nàng sẽ thật sự biến thành cô nhi, sao chổi.

Đầu thật sự bị làm cho đau đến mức muốn nứt ra, Tùy Duyên cố chấp tỉnh lại, "Ngươi đừng khóc, được không?"

Nghe được lời nói của nương, Hối Nhi lập tức gật đầu vâng lời, sau đó cố gắng dùng đôi tay bẩn thỉu đen thui che miệng, không để cho mình phát ra một chút xíu âm thanh.

Chỉ sợ chọc giận mẫu thân, lại bị đánh một trận.

Thật ra bị đánh cũng không sao, mẫu thân nói, đánh nàng là thương yêu nàng, mắng nàng là gần gũi với nàng, nàng sợ nhất, chính là mẫu thân vứt nàng đi, hoặc là bán cho bọn buôn người.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Nặng nề thở ra một hơi, Tùy Duyên mới nhận ra, đầu vốn không đau, nhưng những kí ức theo nhau mà đến, lại khiến cho nàng chửi mắng ở trong lòng.

Chủ nhân trước đây của thân thể này bị bệnh tâm thần thì cũng thôi đi, nhưng nàng lại còn bị bệnh liệt nửa người.

Ăn uống vệ sinh hoàn toàn dựa vào nữ nhi năm tuổi của nàng.

Mà nữ nhi năm tuổi này trời sinh có sức mạnh ghê gớm, lật người thay y phục cho nàng, kéo tấm ván gỗ mang theo nàng đi xung quanh ăn xin, chỉ cần có chút đồ ăn ngon, thức uống ngon, toàn bộ đều dành cho nàng, nàng còn không biết điều.

Không phải đánh chính là mắng, thật đúng với câu, là mình sinh, thích làm gì thì làm.

Ai cũng không xen vào!

Tùy Duyên chợt nhớ đến mình đã từng, đối với muội muội không phải cũng tùy tiện lấy thứ mình cần sao, cuối cùng lại bởi vì một điểm không tốt, sau đó muội muội liền lấy dao đâm nàng sao, lòng người, thật biết không biết hết được.

Nhưng, Tùy Duyên không thể không tiếp nhận thực tế, vào lúc mở mắt ra lần nữa, liền nhìn thấy đứa bé quỳ gối ở một bên.

Chỉ thấy nàng gắt gao cắn môi, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng, bộ dạng kia, làm cho người ta nhìn thấy, cũng đau lòng, có lẽ bởi vì đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ), khiến cho nàng không kìm chế được liền cảm thấy thương tiếc.

Cổ họng cũng khô khốc, đau dữ dội.

"Nước!"

Hối Nhi vừa nghe thấy âm thanh khàn khàn dịu dàng của mẫu thân, sững sờ, hơi ngẩn người, nhưng mà trong chốc lát, liền vui mừng đáp lại một tiếng, cầm chén bể chạy đi ra ngoài.

Tùy Duyên cười khổ, quan sát nơi ở của mình.

Một ngôi miếu đổ nát âm u ẩm ướt, ngẩng đầu thấy trời xanh, cúi đầu thấy cỏ xanh, những tượng Bồ Tát đã sớm bị mước mưa làm hư hỏng, đổ nát, xung quanh là mùi hôi thối, ngửi thấy liền ghê tởm muốn chết, nhưng hết lần này đến lần khác nàng vẫn nửa chết nửa sống.

Phí sức chín trâu hai hổ mới bò ra được bên ngoài ngôi miếu đổ nát, nhìn bên ngoài ngôi miếu đổ nát, trên ngọn cây, phơi y phục bị rách tả tơi, Tùy Duyên nuốt một ngụm nước bọt.

Nằm ở trên mặt đất, hít thở từng hơi từng hơi, nôn.

"Nương. . . . . ."

Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, một cánh tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay Tùy Duyên, đỡ Tùy Duyên dậy, lo lắng hỏi, "Nương, có phải người khát nước hay không?"

Hối Nhi nóng nảy hỏi, thấy Tùy Duyên không nói, nghiêng đầu nghĩ, "Nương, có phải người mắc tiểu hay không?"

Tùy Duyên chỉ cảm thấy, đứa nhỏ này líu ríu quá ồn, giơ tay lên chuẩn ấn trán của mình, lại thấy Hối Nhi bị dọa sợ đến mức cả người run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, bĩu môi một cái, nhắm mắt lại.

Tùy Duyên nhìn, trong đầu chợt hiện lên, hoàn cảnh tiểu nha đầu này bị đánh.

Có lẽ là bởi vì không đành lòng, tay nhè nhẹ chạm vào trên mặt Hối Nhi.

Rõ ràng cảm nhận được, trong nháy mắt nàng run rẩy.

Khẽ thở dài một cái, Tùy Duyên rút tay về, đi bóp chân, muốn xem thử xem bệnh tình của mình rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng. . . . . .

Đợi đã lâu, không thấy bàn tay hạ xuống, cũng không có cảm thấy đau rát, Hối Nhi mới khe khẽ mở mắt, có chút không dám tin, lần này, nương không có đánh nàng.

Cẩn thận, lo lắng thấp thỏm hỏi, "Nương, không phải người cần uống nước sao?"

Tùy Duyên nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Hối Nhi, thấy đứa nhỏ này bị nàng nhìn liền run lên, khẽ gật gật đầu.

Hối Nhi bưng chén bể lên, nhẹ nhàng đút Tùy Duyên uống.

Ngồi một bên, nhìn thẳng vào Tùy Duyên.

Trực giác, hôm nay nương không có đánh nàng, rất kỳ quái, nhưng lại rất vui.

"Nương, ngươi đói không?"

Đói không?

Tùy Duyên sờ sờ bụng của mình.

Rột rột, hẳn là đói đi.

Hơn nữa, chủ nhân trước của thân thể này, thật sự là một người bị bệnh thần kinh, thân thể rất tốt, lại muốn giả bộ bị liệt nửa người, để cho khuê nữ nàng kéo nàng đi xung quanh ăn xin, kết quả biến thành thật sư bị liệt.

Thật ứng với câu nói, báo ứng.

Hối Nhi thấy Tùy Duyên không nói, lập tức từ một bên kéo ra một cái xe đẩy, rồi lấy y phục thủng lỗ phơi ở trên ngọn cây, tùy tùy tiện tiện quấn thành một cuộn, lại cố hết sức chuyển Tùy Duyên lên xe, chân trần kéo xe đẩy đi. . . . . .

Tùy Duyên nhìn, trong lòng bỗng nhưng cảm thấy đau xót.

Giống như bị cái gì đó đè nén, không thở nổi.

Đứa bé này, mới mấy tuổi?

Năm tuổi đi!

Lại luyện thành một thân sức mạnh như vậy, rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu cực khổ, nếm hết lạnh ấm và tang thương của thế gian, mới có thể biến thành như vậy, kiên cường không thôi!

Trên đường cái, không phồn hoa, lại sạch sẽ.

Người lui tới mặc dù không nhiều lắm, nhưng mà nhốn nha nhốn nháo.

"Đại di đại nương, thúc thúc bá bá, van các ngươi thương Hối Nhi đáng thương, mua cho Hối Nhi, một cái bánh màn thầu đi, nương Hối Nhi bị bệnh, không thể không ăn cái gì được, van cầu các vị tốt bụng!"

Âm thanh trong trẻo của tiền đồng rơi xuống đất vang lên, Tùy Duyên khẳng định nàng đã xuyên qua.

Nghiêng đầu nhìn Hối Nhi, lại thấy nàng đang thành kính dập đầu với những người vừa ném tiền đồng kia, mỗi một lần đều rất nghiêm túc lại tràn đầy cảm kích.

Dập đầu xuống nền đất, rất đau.

Trên trán, máu ứ đọng.

Thậm chí có người đứng ở một bên trêu ghẹo, "Oa Nhi, ngươi lại dùng lực một chút, chỉ cần dập đầu ra máu, tất cả mấy tiền đồng của ta đây đều cho ngươi!"

Hối Nhi nghe vậy, chỉ hơi sững sờ, sau đó nặng nề dập đầu xuống.

Một câu "Đừng!" của Tùy Duyên mắc kẹt ở cổ họng, lại càng đau đớn.

Thoáng chút, đã có máu theo trán chảy ra, dọc theo gương mặt vàng vọt, quanh co chảy xuống. . . . . .

Người nọ chỉ sợ cũng không nhìn nổi, vội vàng bỏ lại mấy đồng tiền, xoay người rời đi, Hối Nhi vẫn dập đầu như cũ, "Tạ ơn đại thúc!"

Một đại nương tốt bụng, cầm một cái muôi đi tới.

"Này, Oa Nhi, trong này có chút cháo, chén bể của ngươi đâu?"

"Nãi nãi, ở đây, ta sẽ lấy chén!" Hối Nhi nói xong, lập tức từ một bên xe đẩy, cầm chén bể, đưa tới trước mặt đại nương, đại nương, đổ cháo bên trong muôi vào trong chén, xoay người rời đi.

"Tạ ơn nãi nãi, nãi nãi, ngươi là người tốt sẽ nhận được hồi báo tốt!"

Thấy người đã đi xa, Hối Nhi mới vui mừng nói với Tùy Duyên, "Nương, người uống cháo!"

Tùy Duyên nhìn miệng chén bị sứt mẻ, lại nhìn trong chén, chỉ có nước, mấy hạt cơm.

Đây chính là một bát cháo?

Trong lòng không khỏi cười lạnh, rõ ràng chính là nước rửa nồi.

Thấy sắc mặt Tùy Duyên có chút khó coi, Hối Nhi vội vàng dụ dỗ nói, "Nương, người tạm chấp nhận trước, một hồi, Hối Nhi mua bánh bao thịt cho người, có được hay không?"

Nói xong, cầm chén đưa vào trong tay Tùy Duyên, một lần lại một lần đếm đi đếm lại mười đồng tiền, để lại ba, còn dư lại mấy, đều đưa cho Tùy Duyên.

Tùy Duyên lắc đầu một cái, "Ngươi cầm đi, ta. . . . . ."

Nàng và nàng, cuối cùng cũng sẽ không ở chung lâu dài.

Hối Nhi vừa nghe, lại muốn khóc.

Nhớ có một lần, cũng bởi vì nàng xin tiền, quên giao cho nương, nương đánh nàng rất hung ác, sau đó đuổi nàng đi.

Chẳng lẽ, nương lại định không cần nàng sao?

Quảng cáo
Trước /78 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Xuyên Không Gặp Tình Duyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net