Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Duyên di, chúng ta bị bẫy rồi!”
Tùy Duyên gật đầu, “Đúng, bị bẫy!”
“Vậy Duyên di, ngươi biết rõ, tại sao còn......”
“Đông Ân, có lúc, thua thiệt là phúc, chúng ta mới tới Đồng thành, chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không biết ai, ngươi nghĩ, nếu như chúng ta cò kè mặc cả với chưởng quỹ, ép được giá tiền rất thấp, có thể lấy được viện tử bán cũng không bán này, hắn sẽ tận tâm tận lực làm hay không?”
Tùy Duyên khẽ thở dài một cái, “Không biết, không chỉ không biết, hắn có thể còn gây phiền toái cho chúng ta, thay vì rước lấy họa, cứ cho hắn kiếm một số lớn, cầu xin sự yên ổn!”
“Nhưng Duyên di, chưởng quỹ kia kiếm quá nhiều......”
Đúng, quá nhiều.
“Ta biết rõ, ít nhất là 2500 lượng trở lên, nhưng Đông Ân, ngươi xem lúc hắn gần đi, nói rõ sẽ xử lý xong mọi chuyện, có thể thấy được hắn rất coi trọng cuộc làm ăn này, chúng ta rất nhanh sẽ có thể ổn định lại!”
“Đông Ân à, trước hết chúng ta ổn định lại, bạc, có thể từ từ kiếm, ta tin tưởng, số bạc này, sớm muộn chúng ta cũng sẽ kiếm về!”
Khách điếm.
Tái đại nương nghe lời nói của Tùy Duyên, tương đối đồng ý.
Dù sao, ổn định lại, thật sự rất quan trọng.
Ngày hôm sau.
Chưởng quỹ đi tới khách điếm, mang khế ước mua bán nhà, hộ tịch ở Đồng thành và thẻ cư trú đến.
Một tay giao đồ, một tay giao ngân phiếu.
Ngân phiếu sáu ngàn lượng, đổi lấy cuộc sống ổn định.
Lái buôn Hành chưởng quỹ đưa chìa khóa trạch viện cho Tùy Duyên, “Cô nương, sau này có làm ăn, nhớ tìm ta...!”
“Được!”
Tùy Duyên đưa khế ước mua bán nhà cho Tái đại nương.
Tái đại nương nghi ngờ, sau khi nhận lấy xem, “Chuyện này......”
Tùy Duyên cười, “Đại nương, chuyện sau này, sau này chúng ta hãy nói, nhưng mà bây giờ, phải như vậy!”
Một là một, hai là hai.
“Ai, ngươi đó!”
Cuối cùng vẫn nhận lấy.
Có nhà mới, dĩ nhiên là phải đi đến quét dọn.
Sau khi đi trên đường về, Tùy Duyên mua khóa mới, để cho tiện, lại chia chìa khóa, một người một chiếc.
Người đi mua đồ vật cần thiết, y phục, chăn bông, chiếu, gối đầu, nồi chén gáo chậu, dầu muối củi gạo, linh tinh, cũng tiêu hết không ít bạc.
Cũng may nhiều người, một ngày liền quét dọn sạch sẽ.
Chuẩn bị xong mọi thứ, định dời qua trong đêm.
“Oa, cảm giác có nhà thật là tốt!” Bất Hối nói xong, ngã xuống giường, lăn qua lăn lại.
Tính tình trẻ con nhìn một cái không sót gì.
Đại Hoàng cũng chạy tới chạy lui ở trong sân, đông ngửi ngửi, tây ngửi ngửi, tiểu tiện, tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Phòng bếp trong nồi nấu nước ấm, tắm rửa thay đổi xiêm áo sạch sẽ, từng người một cứ thế không ngủ được, quyết định rời giường, ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm.
Quý thị bưng quýt buổi chiều mua ra, vừa ăn quýt, vừa tính toán chuyện tương lai.
Quý Khôi không ngừng cười ha ha, trong lòng vui mừng, không cần nói cũng biết.
Quý thị nhìn Quý Khôi một cái, đối với cuộc sống bây giờ, hài lòng,
Bất Hối, Chiêu Đệ và bốn tỷ muội ở một bên thêu thùa.
Niệm Đệ vùi ở trong ngực Quý thị, ăn quýt Quý thị bóc cho, chớp chớp mắt, hết sức đáng yêu.
Những món ăn này, trước kia trong nhà cũng có một cây quýt không quá cao, nhưng đều mang vào trong thành bán lấy tiền, để lại mấy quả vừa nhỏ lại vừa khô héo, đâu giống bây giờ, trong chậu, tràn đầy một chậu, tha hồ ăn.
Niệm Đệ hạnh phúc nheo mắt lại, cầm một quả ở trong tay, ngủ ở trong ngực Quý thị.
Tái đại nương ăn quýt, cảm thấy chua, “Sắc trời không còn sớm, tất cả mọi người đi ngủ đi, sáng mai, ai cũng không cần dậy sớm làm điểm tâm, muốn ngủ thì nằm ngủ, ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới thôi!”
“Ha ha, được, đại nương, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Trời sáng quả thực không ai rời giường, cứ việc ngủ.
Ngủ đến trời đất mù mịt, những ngày lo lắng hãi hùng, ở nơi này vừa cảm thấy an ổn, liền ngủ bù lại.
Mặt trời lên cao, Đại Hoàng đói kêu uông uông, ở trước cửa phòng Tùy Duyên, không ngừng cào cửa.
Tùy Duyên mới rời giường, nhìn sắc trời, đã sắp giữa trưa.
Đi đến phòng bếp, chuẩn bị làm chút bánh màn thầu, nấu chút cháo, nhìn rau cải tối ngày hôm qua ướp, có thể xào chút dưa muối.
Quý thị mặc xiêm áo đi tới, “Muội tử, không phải nói, ngủ đến khi trời đất u ám sao, sao ngươi đã dậy?”
Tùy Duyên nhìn Quý thị, “Vậy còn ngươi, sao ngươi đã dậy?”
“Bụng của ta đói, rời giường nấu cơm!”
Lời này của Quý thị là thiệt hay giả, Tùy Duyên biết rõ.
Cười, “Ta cũng đói bụng, rời giường nấu cơm lấp đầy bụng!”
Bèn nhìn nhau cười, vui vẻ hòa thuận.
Ăn một lần cả điểm tâm và cơm trưa, ghép hai cái bàn lại với nhau, làm thành một bàn lớn, ít món ăn, cháo, bánh màn thầu, nhiều người, ăn cũng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Tùy Duyên chuẩn bị đi mua thức ăn, thuận tiện đi dạo, xem thử vài hương liệu, trước mua về nấu chút hải sản ăn thử.
Gần đây là mùa cua, là thời điểm tốt nhất để ăn cua.Quý thị tự nhiên muốn đi theo.
Đông Ân một đường đi theo, xách này nọ cũng tốt, làm công việc dùng thể lực.
Ở chợ bán thức ăn, Tùy Duyên thật sự nhìn thấy bán cua, “Cua này bán thế nào vậy?”
“Ba văn tiền một con!”
Cua rất lớn, lại chỉ bán ba văn tiền.
Tùy Duyên chọn chọn, tổng cộng ba mươi con, “Nếu như mà ta mua toàn bộ, có thể tính rẻ một chút hay không?”
“Có thể, có thể! Vậy thì mười con 25 văn, như thế nào?”
Ba mươi con 75 văn, quả thực được lợi rồi.
“Được, ta muốn toàn bộ, có thể tặng ta lồng trúc của ngươi hay không, để đựng cua?”
“Có thể, có thể, dù sao cũng là đan ở nhà mình, không bao nhiêu tiền!”
75 văn tiền mua ba mươi con cua, Tùy Duyên lại mua đậu hũ, rau cải, thịt heo, sườn, Tái đại nương thích ăn thịt bò, Tùy Duyên lại cố ý đi mua thịt bò.
Chuẩn bị làm cua hầm đậu hũ, rau xào, thịt xào, sườn kho, thịt bò xé tay.
Đã lâu không được ăn thịnh soạn như vậy.
Tùy Duyên và Quý thị ở trên đường, mua khá nhiều hương liệu, đều là thứ Quý thị không gọi nổi tên.
Tùy Duyên nói khi nấu ăn có thể dùng đến, Quý thị cũng không nhiều lời, Tùy Duyên mua, nàng cầm là được.
Cơm tối, thật sự rất phong phú.
Lúc vẫn còn đang làm, mấy đứa bé đã thèm ăn đến không chịu nổi.
Nhất là chưa từng được ăn cua hầm đậu hũ, đã sớm nhìn về phòng bếp nhiều lần, chờ được ăn.
Cơm tối, mấy đứa bé ra sức ăn cua, Tái đại nương cũng nếm thử, tỏ vẻ ăn ngon.
Tâm tình Quý Khôi tốt, rót ly rượu.
Sau bữa cơm chiều, Tùy Duyên và Tái đại nương nói chuyện phiếm.
“Đại nương, ngươi nói, làm cái gì mới tốt đây?”
Tái đại nương cười, “Cho dù không làm gì, có những thứ đó ở đây, cũng không chết đói được, trước nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi nói sau, nhìn sắc mặt của ngươi cũng không được khá lắm!”
“Vậy cũng không được, dù sao cũng phải có công việc, kiếm nhiều kiếm ít cũng không sao cả, không nói những thứ khác, tiền chi tiêu sinh hoạt nhất định phải có, nhưng mà, chưa quen thuộc với Đồng thành, sợ trêu chọc phải côn đồ lưu manh!”
Côn đồ lưu manh, khắp nơi đều có.
Cũng không phải là tất cả đều như Hạo Nhiên ca, dễ nói chuyện như vậy.
Điểm này, Tùy Duyên hiểu, Tái đại nương cũng hiểu.
“Vậy A Duyên, ngươi định làm như thế nào?”
“Ta tính toán, trước tìm được Tần Uyển Du rồi nói, nếu như có đại tiểu thư của đệ nhất trang làm chỗ dựa, người bình thường cũng sẽ nể mặt mũi!”
Lạ nước lạ cái, muốn đứng vững chân, rất khó.
Tái đại nương gật đầu, “Nên như thế, A Duyên, tài nấu nướng của ngươi giỏi, mở tiệm cơm gì gì đó, cũng dễ dàng đắc tội với người khác, nếu như không có núi dựa, thật đúng là rất khó khăn!”
Đệ nhất trang.
Tần Uyển Du nhìn cửa phòng đóng chặt, lạnh lùng nở nụ cười.
Trở lại đệ nhất trang, nàng liền nói thẳng, cả đời không để cho Lưu thị phù chính (từ thiếp lên làm vợ), tuyệt đối cũng không để cho mấy đệ đệ muội muội kia từ thứ xuất biến thành dòng chính.
Càng đừng mong chờ nàng giữ lại tất cả.
Phụ thân nàng liền nhốt nàng ở trong phòng này.
Chẳng trách, nhiều lần muốn đến ngoại tổ gia (nhà ngoại), trên đường đi đều gặp phải ám sát, nhiều lần đều muốn lấy tính mạng của nàng.
Thì ra là......
“Ha ha......”
Tần Uyển Du cười lạnh.
Nàng không dễ chịu, ai cũng đừng mong tốt hơn.
Lưu thị muốn phù chính, trừ khi nàng chết.
Không, nàng chết, cũng sẽ không đồng ý.
“Đại tiểu thư, ngươi tội gì phải như thế chứ, sớm muộn, phụ thân ngươi cũng sẽ nâng ta làm chính!”
Tần Uyển Du nghe vậy, nở nụ cười, “Lưu di nương, ngươi cứ ở đó nằm mơ đi, chỉ cần ta trở về ngoại tổ gia, gặp được ngoại công (ông ngoại), ngươi, cùng mấy nhi tử nữ nhi của ngươi, cả đời này đừng mơ tưởng được tiếp tục đối xử như người ngoài, càng đừng nghĩ, ăn của ta, dùng của ta, còn tới hại ta!”
“Ngươi......”
Lưu di nương hận đến mức hàm răng kêu lên rắc rắc.
Tại sao có đệ nhất trang, người khác không biết, nàng lại biết rõ.
Đây là của hồi môn của mẫu thân Tần Uyển Du, Phong Vận.
Là thuộc về Tần Uyển Du.
Nhưng không may thân thể Phong Vận vì sinh Tần Uyển Du mà bị thương, để lại mầm bệnh, không tới mấy năm liền đi.
Mà tại sao Phong Vận lại chết, nàng cũng biết rõ.
Nếu như Tần Uyển Du biết chân tướng, bên Phong gia cũng biết chân tướng, nàng thật sự không thể sống nữa.
Cho nên......
“Đại tiểu thư, còn chưa biết được ngươi có thể còn sống mà đi ra khỏi gian phòng này hay không, ngươi liền tiếp tục nói mạnh miệng đi, cũng không sợ bị mất đầu lưỡi!”
Tần Uyển Du phải chết.