Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, Anh Tuấn Khanh đang to mồm kêu oan, Vãn Tình thì không nói gì nhưng tiểu nha hoàn Linh Lan của Kiều Kiều lại bất ngờ vọt ra từ phía buồng trong, vừa khóc vừa nhào đến, quỳ mọp dưới chân của lão phu nhân, liên tục dập đầu, nói : – Lão phu nhân! Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu thư của nô tỳ ạ!
Linh Lan vốn rất gầy gò, lại khóc lóc đến mức cả người run rẩy, càng nhìn càng thấy đáng thương.
Lão phu nhân bình tĩnh ngồi trên ghế chủ vị, nghe nàng ta nói vậy, tựa hồ như hiểu ra điều gì.
– Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi hãy nói ta nghe xem nào?
Anh Tuấn Khanh đoán Quý Vãn Tình sẽ không dám nhiều lời, ngược lại hắn còn tưởng rằng con nhóc kia đã hôn mê bất tỉnh thì mọi chuyện sẽ êm đẹp nào ngờ con bé nha hoàn chuột nhắt này lại thò đầu ra.
– Ở đây đều là chủ tử, đâu đến lượt một đứa nha hoàn như ngươi nói chuyện, mau đi qua một bên đứng đợi đi. – Anh Tuấn Khanh muốn ngăn cản, nói.
Lão phu nhân liếc nhìn Anh Tuấn Khanh, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần. Anh Tuấn Khanh thấy sắc mặt lão phu nhân như vậy, lúng túng cười một tiếng, ý đồ muốn giải thích, nói :
– Ở Anh gia nha hoàn và sai vặt.v.v.v đều không được phép ra mặt nói linh tinh trước mặt chủ. Điệt nhi tưởng Quý gia cũng giống như vậy cho nên mới nói như vậy. Cô cô! Mong người hãy phân xử giúp cháu.
Linh Lan không hề nhìn Anh Tuấn Khanh, chỉ vừa khóc vừa nói :
– Huhu…hu…Vừa rồi…Vừa rồi…nô tỳ và tiểu thư cùng nhau đi về…hức…đi được nửa đường thì bắt gặp Tam tiểu thư…hức…và biểu thiếu gia đang tranh chấp. Biểu thiếu gia nói…hức…Biểu thiếu gia nói…nói…Quý gia…Quý gia không có người đàn ông nào… Còn nói…Còn nói…nói… Tề tiên sinh muốn mưu đoạt gia sản của Quý gia…Nói không ai thèm lấy Tam tiểu thư… – Mọi người nghe xong lời này, vẻ mặt đều đổi sắc. Ngay cả lão phu nhân vốn bình tĩnh như vậy mà khuôn mặt cũng hơi biến sắc một chút. Linh Lan lại nói tiếp :
– …Lúc đó, tiểu thư giận quá nên mới nhặt mấy hòn đá ném biểu thiếu gia…Hức… Ai ngờ…Ai ngờ…biểu thiếu gia lại mắng to…còn…mắng rất nhiều lời khó nghe. Hức…Sau đó, Tam tiểu thư có nói với biểu thiếu gia, tiểu thư là con gái nuôi của Đại phu nhân… Thế nhưng.. Thế nhưng biểu thiếu gia vẫn tiếp tục mắng chửi tiểu thư…Huhuhu” Linh Lan khóc rất thảm thiết nhưng vẫn kể lại rất rõ ràng sự việc.
Kỳ thực, lúc nàng kể lại mọi chuyện đã cắt câu lấy nghĩa (*) rất nhiều. Ngươi không thể nói là nàng nói sai nhưng những lời nàng vừa nói ra lại chuyển trọng điểm của câu chuyện sang một chiều hướng khác. Đồng thời cũng khiến cho mọi người nghĩ nguyên nhân Vãn Tình không có mở miệng giải thích theo một cách khác.
(*) – ( Lấy câu nói trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình ) – Theo QT
Đương nhiên là vậy rồi. Bị chính biểu ca ruột thịt mắng chửi mình sẽ không ai thèm lấy thì nàng làm sao dám mở miệng nói ra chứ. Dù sao nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá. Đồng thời cũng giải thích rõ nguyên nhân mà Anh Tuấn Khanh bị thương ở bả vai.
Người khác còn chưa mở miệng thì Nhị phu nhân vốn luôn luôn dịu dàng mềm mỏng đã phóng ánh mắt giống như lưỡi dao, nhìn về phía Anh Tuấn Khanh, nói :
– Biểu thiếu gia nói Quý gia không có người đàn ông nào sao?
Thân thể Anh Tuấn Khanh hơi co rúm lại một chút nhưng vẫn kiên quyết không thừa nhận, nói :
– Huynh không có nói như vậy?
– Huynh có nói như thế! – Rốt cục, Quý Vãn Tình cũng mở miệng, ánh mắt của nàng khi nhìn Anh Tuấn Khanh cũng lạnh như băng. Sau đó, nàng lại nói tiếp :
– Những lời mà Linh Lan vừa mới kể lại, huynh đều đã nói. Huynh có dám thề rằng : Những lời mà em ấy vừa mới nói, huynh đều chưa từng nói, chưa từng làm hay không? Huynh dám không? Huynh có dám thề độc không?
Quý Vãn Tình rất ít khi có thái độ hung hăng như vậy. Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy thân thể nàng vẫn hơi run rẩy. Nếu như nàng không phải vô cùng tức giận, liệu nàng có thể có biểu hiện như vậy hay không?
– ”Bộp!” Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Nhị phu nhân đã đi đến trước mặt Anh Tuấn Khanh, thẳng tay tát cho hắn một cái.
Anh Tuấn Anh quả thực không ngờ tới Nhị phu nhân vốn ôn nhu nho nhã lại có thể có hành động như vậy.
– Tướng công của ta vẫn sống sờ sờ mà huynh dám nói Quý gia không có một người đàn ông nào sao?
Việc này quả thực đã đụng đến nỗi khổ tâm của Nhị phu nhân. Mặc dù nhị gia – Quý Trí Lâm vẫn vô tri vô giác nhưng cả Nhị phu nhân và lão phu nhân đều không ngừng nói với bản thân rằng : ” Y nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ khỏe mạnh”.
Lúc này, Anh Tuấn Khanh lại dám nói ở sau lưng như vậy, Nhị phu nhân dĩ nhiên là không thể chấp nhận được.
Đại phu nhân cũng tỏ thái độ vô cùng lạnh lùng, thấy Nhị phu nhân ra tay, bà cũng lập tức rút roi da bên hông ra. Thoáng cái đã đứng từ xa quất tới.
– A…
– Nhị đệ vẫn rất tốt. Tử Ngư của ta cũng rất khỏe mạnh. Ai nói Quý gia không có người đàn ông nào hả? Ai dám nói Quý gia không có người đàn ông nào hả? Vãn Tình là hòn ngọc quý trên tay của Quý gia. Từ khi nào thì đến lượt ngươi lớn tiếng hả? – Bởi vì xuất thân quận chúa khác biệt nên Đại phu nhân Tống thị cũng mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi hay không có mặt mũi, lập tức vung roi.
– Được rồi! Khả Doanh. – Vẻ mặt lão phu nhân không hề thay đổi nhưng những người quen biết bà đều hiểu rõ. Lúc này, bà đã nổi giận rồi.
– Tuấn Khanh! Có một số việc, cô cô không muốn nhiều lời với con. Con hãy về nhà suy nghĩ thật kỹ đi. Sau này, nếu không có lệnh của ta thì con đừng xuất hiện ở Quý gia. Lý tổng quản! Ông hãy tự mình đưa nó về đi, nhớ bẩm báo lại chuyện này cho đại ca và đại tẩu của ta biết.
– Cô cô! Cháu bị oan mà, cháu…
– Ra ngoài! Chỉ hai chữ thôi nhưng nhìn ánh mắt của lão phu nhân, thân thể Anh Tuấn Khanh bỗng co rúm lại, ngoan ngoãn đi theo Lý tổng quản ra khỏi cửa.
Trong phòng, mọi người trong lòng đều ngập tràn căm phẫn. Lão phu nhân đành phải xoa dịu một phen.
Bà nói :
– Mọi người đều về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện hôm nay cũng đừng nhắc lại nữa.
Dứt lời lão phu nhân quay sang nói với Tề Phóng :
– Phóng Nhi! Mặc kệ người khác nói gì. Ta biết con là người như thế nào. Đại tẩu, Nhị tẩu của con cũng biết con là người như thế nào? Mọi người trong Quý gia đều biết con là người như thế nào? Như vậy là đủ rồi. Người ngoài chung quy cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Khuôn mặt của Tề Phóng lộ vẻ xúc động, nói :
– Lão phu nhân! Con biết rồi ạ. Người cũng đi nghỉ đi ạ. Chúng con cáo lui trước.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra.
Nhìn qua ngoại trừ Kiều Kiều té xỉu đang ở trong buồng trong và tiểu nha hoàn Linh Lan đang đứng ở gian ngoài thì quả thực là không có người ngoài.
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Linh Lan nói :
– Ngươi mau đi về phòng bôi thuốc lên trán đi, để Thải Ngọc qua đây hầu hạ là được rồi.
– Vâng! Thưa lão phu nhân. – Vừa rồi, Linh Lan dập đầu hơi mạnh nên trán có chút trầy xước.
– Trần ma ma mau đỡ ta đi vào đi.
Sau khi hai người đi vào buồng trong. Lão phu nhân không hề e ngại Trần ma ma đang ở đây, lập tức mở miệng nói :
– Dậy đi.
Kiều Kiều mở mắt, khẽ cắn môi ngồi dậy.
Kiều Kiều giả bộ. Ngay cả Trần ma ma cũng không ngờ tới.
Vẻ mặt của lão phu nhân không hề có một chút biểu cảm nào. Kiều Kiều quỳ gối xuống đất, nói :
– Con xin lỗi! Con đã gạt người. Con không hề ngất xỉu…
Lão phu nhân thấy nàng có dáng vẻ như vậy, cũng không trách móc gì, chỉ nói :
– Ta cũng không trách con. Con đã làm như vậy, dĩ nhiên là con đã thấy đó là biện pháp tốt nhất rồi, phải không?
Kiều Kiều gật đầu, nói :
– Vâng ạ.
– Có thể sử dụng biện pháp thích hợp để giải quyết mọi chuyện một cách hợp tình hợp lý, ta không cảm thấy có gì sai cả. Con không cần phải xin lỗi. Bình tĩnh mà xem xét thì đây cũng là biện pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Có lẽ có thể biện pháp tốt hơn nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng khó mà nghĩ ra được cách nào khác. Không phải mỗi khi gặp phải chuyện gì, con cũng sẽ có một khoảng thời gian từ ba đến năm ngày để nghĩ ra biện pháp tốt nhất cho nên cần phải trong một khoảng thời gian ngắn nhất nghĩ ra biện pháp thích hợp nhất. Vì vậy xét một cách toàn diện thì làm như vậy không có sai, thậm chí còn rất tốt. – Lão phu nhân khẳng định hành vi của Kiều Kiều là đúng.
Kiều Kiều vốn cho là lão phu nhân sẽ trách mắng mình nhưng thực tế lại không hề như vậy. Không những bà không mắng nàng mà còn nói cho nàng biết nàng làm như vậy là đúng. Con người không thể lúc nào cũng có thời gian để tính toán mọi chuyện thật là chu toàn. Vậy nên trong một khoảng thời gian nhất định nên nghĩ ra biện pháp tốt nhất để thực hiện, điều này không hề sai.
– Tổ mẫu! Cám ơn người. Cám ơn người tin tưởng con. – Kiều Kiều ôm cổ lão phu nhân, nói.
Lão phu nhân lộ vẻ vui mừng, cười nói :
– Con bé này. Con phải biết rằng, mặc kệ là khi nào, mặc kệ là nơi nào, tổ mẫu đều đứng về phía con.
Dứt lời, lão phu nhân kéo nàng lại gần, nháy mắt với nàng.
Kiều Kiều nở nụ cười. Núm đồng tiền ở hai bên như ẩn như hiện.
– Con sẽ cố gắng ạ.
Hai người không hề nói đến tình huống cụ thể của chuyện vừa mới xảy ra. Lão phu nhân không đề cập tới. Kiều Kiều cũng không nói, thậm chí lão phu nhân cũng không hề trách cứ nàng khi nàng xử lý chuyện này như vậy. Trần ma ma thấy vậy, dường như cũng hiểu được vài phần.
Kiều Kiều là một đứa bé. Hơn nữa, có một vài lời nàng nói ra sẽ không thích hợp. Té xỉu đúng lúc, Linh Lan kêu oan, Tam tiểu thư xác nhận mọi chuyện. Dường như những bước này đều do Tú Ninh tiểu thư tính toán từ trước. Trần ma ma thầm nghĩ.
Biết đâu Quý gia sẽ lại một lần nữa huy hoàng.
Kiều Kiều ”tỉnh lại” được đưa về phòng, trông thấy Linh Lan vẫn đang ngồi ngơ ngẩn tại chỗ, trên trán còn quấn băng. Kiều Kiều lập tức ho ”Khụ khụ khụ” vài tiếng.
Đợi sau khi Linh Lan hoàn hồn, Kiều Kiều mới mở miệng nói :
– Thải Ngọc! Linh Lan!
– Tiểu thư muốn dặn dò điều gì ạ?
– Tuy rằng tuổi của các ngươi không lớn lắm nhưng cũng ở Quý gia đã lâu, cũng biết rõ Quý gia có rất nhiều quy củ. – Kiều Kiều, nói.
Hai người đều không hiểu tiểu thư muốn nói gì nên đều chăm chú lắng nghe.
– Các ngươi đã biết Quý gia có rất nhiều quy củ nên nhớ rằng ba người chúng ta là một, cho dù thế nào cũng giống nhau cả thôi.
– Nô tỳ hiểu ạ. Hai người nghiêm túc gật đầu, đồng thanh nói. Lúc các nàng chưa hầu hạ tiểu thư đã hiểu rất rõ đạo lý này rồi. Nghe thấy tiểu thư nói như vậy, hai người quả thực vẫn không biết tiểu thư muốn nói cái gì.
– Ta cũng không muốn nói nhiều. Ta chỉ hy vọng các ngươi hãy nhớ kỹ lời này. Ba người chúng ta là người cùng hội cùng thuyền. – Chẳng qua Kiều Kiều muốn xác nhận, xác nhận cẩn thận một lần mà thôi.
Hai người đều vội vã quỳ xuống nói :
– Tiểu thư! Bọn nô tỳ đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói của tiểu thư. Ngày đó, khi lão phu nhân phái bọn nô tỳ đến cho tiểu thư toàn quyền sai bảo, bọn nô tỳ đã là người của tiểu thư, tương lai tiểu thư xuất giá, bọn nô tỳ cũng muốn đi theo tiểu thư làm nha hoàn hồi môn của tiểu thư. Mặc kệ tiểu thư muốn làm gì. Mặc kệ tiểu thư muốn bọn nô tỳ làm cái gì. Bọn nô tỳ đều nghe theo. Bọn nô tỳ sẽ luôn nhớ kỹ, mình là người của ai.
Kiều Kiều bật cười ”Phì” một tiếng, nói :
– Các ngươi không cần nghiêm túc như vậy. Kỳ thực, ta cũng sẽ không bắt các ngươi làm gì xấu cả. Tất cả những việc ta làm, đều là muốn làm điều tốt nhất cho Quý gia. Chỉ cần các ngươi nhớ rõ ba điều này. Thứ nhất, tất cả những việc ta làm đều là điều tốt nhất cho Quý gia. Thứ hai, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Thứ ba, ta đã muốn các ngươi làm gì thì đừng có nhiều lời. Ba điều này chính là việc mà ta muốn nói lúc vừa rồi.
(*) – [nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể]
Mặc dù Kiều Kiều đang cười nhưng ánh mắt lại nghiêm túc vô cùng.
Linh Lan dường như đã nghĩ đến chuyện xảy ra lúc vừa rồi, liên tục gật đầu không ngừng. Thải Ngọc cũng vậy.
– Tiểu thư yên tâm. Những đạo lý mà người vừa nói. Bọn nô tỳ đều hiểu rõ. Bọn nô tỳ sẽ không làm sai dù chỉ một lời.
– Tốt lắm! Thải Ngọc! Ngươi ở Quý gia lâu như vậy, ngươi hãy nói cho ta biết, Sở Du là ai? – Kiều Kiều chăm chú nhìn Thải Ngọc. Người có thể khiến cho cô Vãn Tình lưu luyến như vậy, dĩ nhiên không phải người bình thường. Thải Ngọc vốn là nhị đẳng nha hoàn ở bên cạnh lão phu nhân. Nàng sẽ biết rất nhiều điều.
Thải Ngọc ngơ ngẩn, lập tức nói nhỏ :
– Sở Du? Sao tiểu thư biết người này? – Chợt nghĩ đến chuyện rắc rối xảy ra hôm nay, Thải Ngọc cũng hiểu rõ vài phần, nói :
– Tiểu thư! Sở Du…