Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời vừa sáng, Quý Kiều Kiều nghe thấy tiếng gà nhà hàng xóm gáy. Khẽ gãi gãi đầu trở mình. Haiz, gà nhà Thúy Anh Thẩm gáy thật đúng giờ nha.
Sau khi xốc chăn lên, Quý Kiều Kiều mơ mơ màng màng ngồi dậy. Trong phòng lạnh đến run người, Kiều Kiều hơi co rúm lại một chút, sau đó mới gấp chăn rồi rời giường.
Hiện giờ nàng cũng chỉ có duy nhất một chiếc giường và một tấm chăn mà thôi. Nhắc tới người thôn Hà Diệp thật đúng là lòng người lạnh lẽo. Lúc trước tuy rằng bọn họ có giúp nàng an táng Hà thị nhưng những đồ gì mà họ có thể lấy thì bọn họ đều lấy đi không để chừa lại thứ gì, hoàn toàn không nghĩ xem một bé gái tuổi nhỏ như nàng làm sao có thể sống sót được.
Hiện giờ, nàng ngày ngày đều dậy thật sớm để tập thể dục. Sau đó sẽ ra khỏi nhà tìm đồ ăn, cứ như vậy hết ngày này qua ngày khác.
Sức khỏe tốt thì mới có thể chịu được lạnh. Nếu không may bị cảm thì nàng cũng không có tiền để bốc thuốc.
Kiều Kiều vừa hô vừa chạy một vòng trong phòng, sau đó lại ra ngoài chạy một vòng quanh sân.
Thúy Anh thẩm nhà hàng xóm vừa mới ra ngoài lấy một bó rơm để nấu bữa sáng, nghe thấy động tĩnh, vội nói với qua hàng rào, hỏi Kiều Kiều:
– Mới sáng sớm mà Kiều Kiều đã dậy chạy bộ rồi ư?
– Chúc thẩm thẩm buổi sáng tốt lành. Thân thể khỏe mạnh mới không bị sinh bệnh. – Nàng vừa chạy vù vù vừa trả lời.
Thúy Anh thẩm đứng ở trên bậc thang nên vừa vặn có thể thấy rõ sân nhà Kiều Kiều. Hai nhà tuy là hàng xóm nhưng điều kiện gia đình có chút khác biệt. Nhìn bé gái gầy gò đang chạy vòng quanh sân, thị lại thấy trong lòng chua xót nhưng sự giúp đỡ của bà cũng chỉ có hạn. Nghĩ đến lời đồn đãi gần đây, bà khẽ thở dài, bước xuống cầu thang đi sang sân nhà bên.
Vì biết Kiều Kiều từ trước đến nay không bao giờ khóa cửa nên Thúy Anh thẩm trực tiếp đẩy cửa bước vào.
– Thúy Anh thẩm! Sao thẩm lại sang đây?
Kiều Kiều bắt gặp Thúy Anh thẩm sang đây, cảm thấy vô cùng khó hiểu lập tức dừng bước hỏi.
Mẹ chồng của Thúy Anh thẩm không thích nàng cho nên bình thường Thúy Anh thẩm cũng không hay sang đây.
Thúy Anh thẩm ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai mới nhỏ giọng nói:
– Kiều Kiều lại đây.
– Ực. – Kiều Kiều vội vàng đi đến bên cạnh Thúy Anh thẩm. Từ lúc nàng xuyên qua tới nay, thẩm ấy là người duy nhất đối xử tốt với nàng.
– Thẩm thẩm có chuyện gì muốn nói với con ư?
Thúy Anh thẩm thấy nàng hiểu chuyện như vậy, lập tức gật đầu nói:
– Kiều Kiều là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, người khác không biết nhưng Thúy Anh thẩm thì biết rõ nhất. Có một số chuyện, thẩm thẩm nói ngắn gọn, Kiều Kiều hãy nhớ kỹ.
Quý Kiều Kiều vội vàng gật đầu.
– Thẩm thẩm! Kiều nhi sẽ nhớ kỹ.
– Vậy là tốt rồi. Mấy ngày nay, thẩm thấy Trường Quý thẩm đến đây gặp con, thuyết phục con đến ở nhà bà ta, chuyện này, con ngàn vạn lần phải cẩn thận. Có một số chuyện, thẩm là người lớn không thể nói rõ được với một đứa nhỏ như con nhưng con phải biết rằng, Thúy Anh thẩm sẽ không hại con. Mặc dù hiện tại, con có ăn đói mặc rách một chút nhưng chỉ cần sang mùa hè con chăm chỉ chịu khó một chút thì không đến mức đói khổ, nhưng nếu như con đến nhà Trường Quý thẩm thì tương lai thế nào cũng chưa thể biết được. Bà ta có tính toán gì, sau này con lớn lên sẽ biết.
Thúy Anh thẩm quả thật là có vài chuyện không thể nói rõ trước mặt một đứa nhỏ. Những chuyện xấu hổ như vậy, dẫu có nói ra thì đứa nhỏ này chưa chắc đã hiểu được.
Kiều Kiều nghe Thúy Anh thẩm nói như vậy, ngoan ngoãn gật đầu nói:
– Con hiểu ý của thẩm thẩm. Con sẽ không đến nhà Trường Quý thẩm đâu. Con biết thẩm ấy tâm địa không tốt.
– Con biết vậy là tốt rồi. Thẩm thấy, bà ta không thuyết phục được con nhất định sẽ đi tìm trưởng thôn. Con cũng biết rồi đấy. Mấy hôm trước, con trai lớn nhà Trường Quý bị thương. Chuyện này không chỉ người trong thôn mà cả người bên ngoài cũng biết rất rõ, tình hình cụ thể, thẩm cũng không tiện nói với một đứa nhỏ như con. Tóm lại, bà ta đối xử với con như vậy chẳng qua là vì tình thế bắt buộc. Con phải nghĩ ra vài biện pháp đối phó mới được. Hộ tịch và các thứ khác phải giữ chặt trong tay, đừng đưa cho người ngoài. Hiện tại sợ nhất chính là bọn họ quyết tâm tính kế với con.
Kiều Kiều dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thúy Anh thẩm. Ý tứ của thẩm ấy là người trong thôn này sẽ ép buộc nàng đến nhà Trường Quý thẩm ư? Chẳng qua nghĩ kĩ lại thì người ta đều là họ hàng của nhau. Nàng chỉ là một bé gái mồ côi. Nếu đưa nàng đến nhà Trường Quý thẩm, nói không chừng bọn họ còn cảm thấy đó là nhân đức với nàng rồi.
– Thẩm thẩm, Kiều Kiều biết thẩm thẩm tốt với con nên con sẽ phòng bị thật cẩn thận. Con sẽ không để cho bọn họ bắt nạt con đâu.
Nghe thấy tiếng ho khan của một người đàn ông truyền đến từ nhà hàng xóm. Kiều Kiều thấp giọng nói:
– Thẩm thẩm mau trở về đi thôi. Triệu thúc đã tự mình ra ám hiệu cho thẩm rồi.
Nghe Kiều Kiều nói như vậy, Thúy Anh thẩm liếc mắt nhìn Kiều Kiều một cái, nói:
– Con! Tiểu hồ ly này! Được lắm! Thẩm về đây. Con hãy nhớ kỹ lời thẩm nói đấy!
Thúy Anh thẩm cũng không chần chờ thêm nữa, vội vàng bước nhanh ra khỏi sân nhà Kiều Kiều.
Sau khi thẩm ấy đi khỏi, Kiều Kiều suy nghĩ một chút rồi lập tức đi vào nhà, bắt đầu đào một cái hố trong phòng bếp. Sau đó, nàng lại lấy quyển sổ hộ tịch vẫn giấu ở dưới chiếu, bọc thật kĩ rồi chôn xuống cái hố kia. Cẩn thận một lúc dùng cả vạn năm.
Sau khi, bao bọc thân thể của mình thật kín đáo, lại dắt thêm một thanh gỗ nhỏ ở bên hông, Kiều Kiều mới ra khỏi cửa đi tìm đồ ăn. Đây là công việc mà hàng ngày nàng nhất định phải làm. Nàng sao có thể dựa vào sự tiếp tế của Thúy Anh thẩm mãi được.
Hiện tại, bầu trời đã sáng rõ. Tuy là đầu xuân nhưng tuyết vẫn chưa tan hết, mọi người cũng chưa ra đồng làm việc. Nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cửa. Thời tiết lạnh như thế này, dĩ nhiên là nên nằm trong chăn ấm rồi.
Chỉ có một số ít người dậy sớm nấu cơm, trông thấy khói bếp bốc lên từ mấy hộ gia đình kia, trong lòng Kiều Kiều lại cảm thấy có chút hâm mộ. Tuy nhiên nàng vẫn đi về phía cánh đồng.
– Ôi! Đây không phải là Kiều Kiều đó sao? Lại đi ra ngoài tìm đồ ăn à?
Một vị đại thẩm đi ra ngoài lấy nước bất ngờ trông thấy nàng nên cao giọng nói, bên trong giọng nói của bà ta ẩn chứa đầy ác ý.
– Vâng! Bàn thẩm! (*) Chào buổi sáng!
(*) – Thím béo
Kiều Kiều mỉm cười trả lời, cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng biết, ở thôn Hà Diệp này có không ít người, không ít nhà có địch ý với nàng. Nguyên nhân là vì lúc trước bọn họ đã cùng nhau góp tiền an táng cho mẫu thân của nàng nhưng không được báo đáp lại nên trong lòng sinh ra oán giận.
Thấy thái độ của nàng vẫn ôn hòa. Bàn thẩm hừ lạnh một tiếng, sau đó ”sầm” một tiếng đóng cửa lại.
Kiều Kiều cũng không để tâm đến thái độ của bà ta, mỉm cười tiếp tục đi vòng quanh thôn.
Có lẽ hôm nay là một ngày may mắn nên Kiều Kiều đã tìm được ở trong ruộng một bắp ngô, việc này khiến cho nàng vừa mừng lại vừa sợ. Ở thời đại này, bắp ngô này quả thực rất quý giá, nhìn bắp ngô có vẻ đã hơi cứng, Kiều Kiều đoán chắc nó bị vùi ở trong đất cũng lâu rồi. Có lẽ là lúc thu hoạch, người nào đó vô tình đánh rơi, sau đó lại bị bùn đất lấp lên nên mới không có ai nhìn thấy. Nếu không phải như vậy thì làm sao vẫn còn cho đến bây giờ. Nàng quả thực cảm thấy vui mừng đến phát khóc. Hôm nay thật sự là một ngày may mắn của nàng.
– Kiều Kiều, mày đang làm gì thế? – Xa xa truyền đến giọng nói của một phụ nữ.
Kiều Kiều vừa ngoảnh đầu nhìn lại lòng bỗng trầm xuống. Người phụ nữ kia chính là Trường Quý thẩm. Mỗi lần trông thấy bà ta đều gặp phải chuyện chẳng tốt lành gì. Nhưng do quá bất ngờ, Kiều Kiều đã không kịp giấu bắp ngô vào trong ngực, nên đã bị ánh mắt sắc bén như cú vọ của Trường Quý thẩm nhìn thấy.
– Thẩm nói này Kiều Kiều. Mày tuy rằng đói khổ nhưng dù mày có đói đến không chịu nổi đi chăng nữa thì cũng không nên đi ăn trộm, ăn cắp đồ của người khác chứ? – Trường Quý thẩm tỏ vẻ nghiêm khắc nói.
Kiều Kiều giật mình nhìn bà ta, sau đó mới nói:
– Ăn trộm, ăn cắp đồ của người khác ư? Cháu đâu có làm như vậy?
Hừ! Đúng là ác nhân cáo trạng trước mà.
– Như thế này mà mày còn bảo là mày không ăn trộm, ăn cắp đồ của người khác? Thế tao hỏi mày, bắp ngô này mày lấy ở đâu ra hả? – Khuôn mặt bà ta tỏ vẻ vô cùng đắc ý, giống như bà ta tóm tận tay Quý Kiều Kiều ăn trộm vậy.
– Trường Quý thẩm, bắp ngô này là cháu tìm được ở trên đất ruộng thôi, sao lại gọi là ăn trộm được. Thẩm thấy cháu là một tiểu cô nương dễ bắt nạt nên mới cố ý vu cáo hãm hại cháu phải không? – Kiều Kiều cố ý nói thật to.
Lúc trước, Trường Quý thẩm nói to như vậy, tất cả mọi người đều nghe thấy lời bà ta đã nói. Nếu như nàng không giải thích thì e rằng sẽ có chuyện ngay.
Trường Quý thẩm cũng không ngờ được. Lúc trước, Tiểu Kiều Kiều luôn hiền lành ngoan ngoan. Vậy mà hiện tại tức giận lại có thể to tiếng cãi lại như thế. Bà ta hơi run rẩy một chút nhưng ngay lập tức, bà ta đã bày ra vẻ hung tợn nhìn chằm chằm Kiều Kiều nói:
– Mày! Đứa con gái chết dẫm này. Mày đào được ở trong đất thì sao nào? Đây là đất nhà mày ư? Từ Lão Tam! Ông mau ra đây mà xem. Người ta đến ăn trộm đồ nhà ông này. Ông không bắt lại thì thôi. Sao còn đứng đó xem trò vui chứ? Ông đúng là cái đồ đàn ông …..
Trường Quý thẩm quay đầu lại, vừa trừng mắt nhìn Từ Lão Tam vừa nói với vẻ chế nhạo.
Từ lão tam vừa nghe bà ta nói thế, lập tức gào lên:
– Ruộng của nhà tao thì dĩ nhiên là đồ của nhà tao rồi. Mày! Đứa con gái chết dẫm kia! Vẻ mặt này của mày là sao? Tao đã nói rồi mà. Con nha đầu như mày ngày ngày đều đi lung tung khắp thôn, không chừng là làm chuyện trộm cắp gì đó mà ! Giờ nhìn thấy quả không sai mà.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ chân tướng sự việc. Bọn họ cũng biết Quý Kiều Kiều vô tội nhưng bọn họ đều không ưa Quý Kiều Kiều nên bọn họ mới đứng về phía Từ lão tam và Trường Quý thẩm. Trong lúc nhất thời, bọn họ đều đưa tay chỉ trỏ Kiều Kiều, bàn tán này nọ.
– Tao nói Quý Kiều Kiều này! Mày phải biết rằng, tao vẫn luôn đối xử tốt với mày. Tao còn nghĩ rằng, mày là một tiểu cô nương đáng thương như vậy nên tính toán đem mày về nhà nuôi. Chẳng qua mày vẫn luôn không biết tốt xấu. Cứ như vậy xem ra là không được rồi. Đúng là có mẫu thân sinh ra mà lại không có mẫu thân nuôi dưỡng nên mới vậy đó. Hôm nay, mày có thể ăn trộm một bắp ngô thì ngày khác mày cũng có thể ăn trộm những thứ đáng giá hơn thế. Có lẽ không nên để mày sống mãi như thế được. Nếu cứ như vậy thì càng ngày càng tệ thôi. – Trường Quý thẩm tỏ vẻ thấm thía nói.
– Ừ! Đúng vậy đấy! Trường Quý thẩm có lòng với mày như thế, không biết mày còn làm bộ làm tịch cái gì nữa?
– Các người xem! Hiện giờ, con bé có bộ dạng như thế này, có khác gì đứa trẻ hoang dã đâu chứ?
Những người xung quanh thi nhau nói chen vào nhưng kỳ thật cũng chẳng có ai trong số họ biết tình hình cụ thể ra sao?
Kiều Kiều ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, hơi ngẩng cao đầu. Bọn họ làm vậy, không phải là bức bách nàng hay sao?
– Mấy người thật không biết xấu hổ, rõ ràng biết Trường Quý thẩm tâm địa không tốt còn muốn tôi đến nhà bà ấy ở. Dù như thế nào tôi cũng không đi. Tôi cũng không trộm cắp cái gì hết. Cây ngô này là tự tôi kiếm được. Ông nói tôi tìm được bắp ngô này ở ruộng nhà ông ư? Ông có bằng chứng không? Ông có nhìn thấy hay không? Tôi nói thật cho mấy người biết, bắp ngô này là tôi tìm thấy ở trên ruộng nhà Thúy Anh thẩm đấy. Tôi cầm trong tay vừa lúc đi đến chỗ này thôi.
Biết không thể tiếp tục ôn hòa được nữa nên Kiều Kiều cũng không thèm khách khí với bọn họ nữa. Bọn họ bắt nạt người quá đáng rồi, nghĩ nàng là Tiểu cô nương dễ bắt nạt mà. Sao cái thôn này lại có những loại người như vậy chứ? Thật sự là không thể chịu đựng được nữa.
Thấy Quý Kiều Kiều lớn tiếng cãi lại như thế, Từ lão tam thẹn quá hóa giận nói:
– Con nha đầu chết tiệt kia! Mày vừa nói cái gì hả? Mày nói mày tìm được ở đâu hả?
– Tao nhìn thấy mày tìm được ở chỗ này đấy! Mày nhìn đi, ở bên này vẫn còn cái hố nhỏ mà lúc nãy mày đào đấy. – Trường Quý thẩm đắc ý dào dạt nói.
Quý Kiều Kiều mỉm cười nói :
– Trường Quý thẩm à! Thẩm đến đây lúc nào vậy? Nói dối cũng nói không thông a. Tôi đào được ở ruộng bên cạnh mà. Nếu thẩm không tin thì có thể đi hỏi Thúy Anh thẩm mà xem. Bên kia, cả bên kia nữa tôi đều có đào qua. Tôi đào trên rất nhiều mảnh ruộng. Nếu tất cả đều coi là chứng cứ thì bắp ngô này, phải chia cho mỗi nhà một hạt, có như vậy mới công bằng chứ? Còn Từ thúc thúc à! Ông nói đây là ruộng nhà ông phải không? Vậy mảnh ruộng này trước giờ vẫn trồng ngô ư? Mảnh ruộng này và cả mấy ruộng ở xung quanh đều không thích hợp để trồng ngô cho nên dĩ nhiên là do người khác đánh rơi ở đây mà thôi.
Nhưng khi Quý Kiều Kiều nói xong thì sắc mặt của mọi người lại càng thêm khó coi.