Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Minnamin
Beta: Chuông Gió
Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, Kiều Kiều nhanh chóng hạ quyết tâm, quay sang nói với Hồ lão nhị:
– Đại gia, không biết người đến là ai, hay là tiểu nhân giấu nó đi trước nhé? – Nàng chỉ chỉ chỗ trốn lúc nãy của mình.
– Mày cũng thông minh đấy! Không biết có phải quan sai đến lục soát hay không? Nhóc mày đừng có ra mặt, dẫn nó vào trong đó đi, không có lệnh của tao, không cho nó đi ra. Mày trông chừng nó cho kĩ vào, không được lên tiếng, hiểu chưa? Bằng không ông mày bất chấp tất cả cũng phải làm thịt hai thằng chúng mày.
Kiều Kiều co rúm lại một chút, vội vàng gật đầu:
– Tiểu nhân tuyệt đối không dám, ngài yên tâm, ngài yên tâm.
Hồ lão nhị thấy nàng nghe lời, phất phất tay. Kiều Kiều lôi thằng bé vội vàng trốn vào trong.
Thằng bé mở to đôi mắt nhìn nàng, nhưng cũng không dám phản kháng.
Hai người vừa trốn một lúc thì nghe có tiếng người bước vào. Thì ra là mấy người dân từ thôn trang lân cận tụ tập vào thành, vào đây chỉ để nghỉ chân một lát.
Kiều Kiều đoán có khoảng từ ba đến năm người, cả nam lẫn nữ, có điều nàng cũng không dám tùy tiện chạy ra cầu cứu. Thời buổi này, mấy kẻ thấy chết không cứu cũng nhiều lắm, một khi Hồ lão nhị đề phòng rồi thì càng khó mà thoát.
Mặc khác, chuyện này cũng gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho nàng, không thể kéo dài thời gian nữa, nếu như hai tên kia trở về thì không còn đường chạy thoát nữa.
Nhìn thằng nhóc bên cạnh, Kiều Kiều thì thầm:
– Chốc nữa phải nghe lời ta, chúng ta sẽ chạy trốn.
Mắt thằng bé trừng thật to, dường như không dám tin.
– Không muốn bị bán thì phải nghe lời ta.
Thằng bé gật đầu. Một lát sau, mấy người kia đi rồi, Hồ lão nhị nói:
– Hai đứa ra đây.
– Dạ – Kiều Kiều lôi thằng nhóc ra.
Mấy người lại ngồi xuống, Kiều Kiều nghiêm mặt:
– Đại gia, mấy người lúc nãy muốn vào thành ạ?
Hồ lão nhị bị mấy người lúc nãy cắt ngang nên có chút mất hứng, trợn mắt:
– Liên quan gì tới mày? Đừng có giở trò, bằng không tao đánh chết mày.
Kiều Kiều oan ức nói:
– Thật kỳ lạ! Ngày thường hai ba ngày chẳng thấy mống nào, sao hôm nay tự dưng lại xuất hiện một đống người?
Nghe Kiều Kiều nói thế làm Hồ lão nhị cũng hơi lo lắng, hắn vốn đã chú ý mấy người đột nhiên xuất hiện này, giờ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Kiều Kiều không nói gì nữa, điều nàng muốn chẳng qua chỉ là gieo mầm mống nghi ngờ vào lòng Hồ lão nhị mà thôi, nói nhiều trái lại càng phản tác dụng.
Cũng may người ở lại là tên Hồ lão nhị đầu óc đơn giản này, nếu không Kiều Kiều tuyệt đối không thành công. Lời của nàng quả nhiên đã làm Hồ lão nhị dao động.
– Không được, nơi này không ở lâu được, chúng mày đứng lên, chúng ta phải đi trước.
Miếu nhỏ này nằm ở bên một ngã ba, Kiều Kiều kéo thằng bé chạy theo sau Hồ lão nhị.
Hồ lão nhị nhìn mấy lối rẽ, không do dự chạy về hướng con đường hoang vắng nhất đi lên núi, Kiều Kiều nhíu mày chạy theo. Nhìn Hồ lão nhị quả quyết như thế, chắc chắn trước đó hắn và đồng bọn đã bàn bạc trước rồi.
– Chúng mày chạy nhanh lên cho tao, không tao làm thịt chúng mày.
– Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám… – Lôi thằng bé theo sau, Kiều kiều lại tăng tốc.
Đi không bao lâu, Hồ lão nhị dừng lại.
– Được rồi, bọn mày qua cái động bên kia. – Dứt lời, bản thân hắn đứng lại quan sát. Xem ra hắn cũng không tính đi xa, ngôi miếu kia tuy rộng rãi nhưng lại không an toàn.
Kiều Kiều kéo thằng bé vào sơn động.
Vào đến trong, Kiều Kiều nhìn khắp nơi. Nàng kinh ngạc nhận ra sơn động này không hề nhỏ như bề ngoài, không chỉ thế, đi sâu vào một chút còn thấy một hồ nước.
Theo định luật của tiểu thuyết võ hiệp, những nơi kiểu này nhất định sẽ có chuyện thần kỳ gì đó, tuy nhiên Kiều Kiều không dám làm liều, cơ hội chỉ có một lần, nếu làm không tốt, vậy kết cục của nàng không cần nghĩ cũng đã rõ. Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi nàng không kêu cứu.
– Ủa? Nơi này có hồ nước? – Kiều Kiều chau mày.
– Mày lẩm bẩm cái gì đấy thằng nhóc ăn mày? – Dường như đã cảm thấy an toàn hơn khá nhiều, Hồ lão nhị lại có tâm ý nói chuyện. Thấy Kiều Kiều quan sát hồ nước kia, hắn cũng nghi hoặc.
– Hồ nước này có gì không ổn sao?
Kiều Kiều lắc đầu không nói gì nhưng vẫn không ngừng nhìn bên đó.
– Bảo mày nói thì mày phải nói. – Hồ lão nhị tức giận đạp Kiều Kiều một cái.
Kiều Kiều kêu ngao ngao, ôm mông nói:
– Đại gia, nhà cũ của tiểu nhân ở gần đây. Năm đó, trong thôn tiểu nhân có không ít người đến nơi này, bảo là muốn tìm hồ nước trên khe núi gì đó. Nghe nói là có bí mật gì lớn lắm, nhưng hai năm nay tiểu nhân vào thành xin cơm, không biết còn ai đến đây nữa không. Giờ thấy trong cái sơn động bé tí này có hồ nước, cho nên nhớ lại những điều này.
Hồ lão nhị cũng nhìn khe nước kia:
– Hồ nước trong khe núi? Nói cũng phải, sơn động này nhỏ thế mà lại có hồ nước, rất kỳ lạ.
Kiều Kiều cười:
– Đại gia, có lẽ chỉ là lời đồn nhảm thôi, ai mà biết có phải thật không chứ.
Nàng đã thành công khơi mào sự tò mò của Hồ lão nhị. Hai kẻ còn lại mà nghe lời này chắc chắn sẽ không bị trò mèo này của Kiều Kiều lừa, nhưng kẻ này lại là Hồ lão nhị. Nói là vậy nhưng Kiều Kiều cũng không dám sơ suất.
– Mày câm miệng lại cho tao.
Hồ lão nhị đi qua đi lại cạnh hồ nước kia, chắc là do nhiệt độ trong lòng núi ấm hơn, trên mặt nước có một lớp băng mỏng nhưng không đông lại.
– Mày đi tìm một cành cây dài lại đây, tao muốn thử một chút. Nếu quả thật có bí ẩn, bỏ qua thì tiếc lắm.
Kiều Kiều không ngừng gật đầu, thấy nàng đồng ý nhanh như vậy, Hồ lão nhị sửng sốt một chút, lập tức híp mắt:
– Vừa rồi mày nói thật chứ?
– Tiểu nhân thề!
Hồ lão nhị nhìn kĩ hai người:
– Chúng mày chờ ở đây, tao đi tìm cành cây.
Hắn vừa dứt lời liền lập tức đi ra ngoài, thằng bé con vừa cầm chặt tay Kiều Kiều vừa nhìn nàng.
Kiều Kiều nhìn nó, ghé vào tai nó thì thầm hai câu, sau đó yên lặng ôm đầu gối ngồi tại chỗ.
Quả nhiên, Hồ lão nhị chỉ chớp mắt đã trở lại. Dùng cành cây thử một lần, hồ nước rất sâu nên không chạm tới đáy.
– Đại gia, hay là tiểu nhân xuống thử nhé, tiểu nhân không sợ lạnh.
Kiều Kiều lại mở miệng, ánh mắt trong suốt, lại còn sáng quắc. Hồ lão nhị thấy nàng nhiệt tình như thế, lo lắng:
– Thằng ăn mày này, mày nhiệt tình quá rồi đấy, không phải bên dưới có bí ẩn gì đấy chứ? Mày đợi ở đây, tao xuống, mày trông chừng thằng nhóc kia đi, chắc mày hiểu mày phải làm gì rồi chứ?
Kiều Kiều gật đầu, nhưng có vẻ vẫn rất chú ý cái hồ nước kia. Hồ lão nhị nhanh chóng cởi quần áo rồi thử độ ấm của nước:
– Mẹ nó, lạnh thật chứ. Nếu không phải lo cho thằng ăn mày mày thì còn lâu tao mới xuống.
Hồ lão nhị là đàn ông đang tuổi khỏe mạnh trai tráng, nhìn hai thằng nhóc chỉ cao bằng ba khối đậu hũ kia, đương nhiên không lo chúng nó bỏ chạy.
– Thành thật một chút, hiểu chưa? Nếu để tao biết chúng mày chạy, bắt về rồi xem tao có đánh gãy chân chúng mày không.
Kiều Kiều gật đầu, dường như rất sợ hãi mà nuốt nước bọt:
– Đại gia yên tâm, tiểu nhân không dám.
– Phù phù! – Hồ lão nhị nhảy xuống nước.
– Nhanh!
Hai đứa bé quả nhiên không chạy, chỉ là nhanh chóng cầm tảng đá ném xuống.
Động tác của thằng bé không mạnh mà cũng không đập trúng, nhưng cũng có tác dụng quấy nhiễu. Còn Kiều Kiều nói thế nào cũng vốn là cảnh sát, phát nào ra phát nấy. Hồ lão nhị á một tiếng, chửi ầm lên, Kiều Kiều lại nhặt đá lên ném tiếp.
Ném liên tục cũng có mấy lần trúng, thấy nước hồ chuyển thành màu hồng, Kiều Kiều kéo thằng bé bỏ chạy. Nàng không nói nhiều, chỉ chạy về phía Hà thôn.
Thằng bé kia cũng không ngốc, nó biết nếu bị bắt sẽ có kết cục thế nào, nó nắm chặt tay Kiều Kiều, không dám buông lỏng một giây một khắc nào.
Hai người không dám quay đầu nhìn, Kiều Kiều biết, thời gian của bọn họ có hạn, cho dù Hồ lão nhị bị thương cũng sẽ đuổi đến rất nhanh. Hắn là một nam tử trưởng thành, mạnh hơn họ rất nhiều. May mà lúc nãy ném trúng mấy lần, nếu không càng khó thoát.
– A…
Thằng bé té ngã, Kiều Kiều đã nghe thấy tiếng chửi rủa của tên cướp đằng xa. Hung hăng túm lấy thằng bé:
– Chạy nhanh lên, nếu không chúng ta chết chắc.
Nghe ngữ điệu nghiêm khắc của nàng, thằng bé khôngdám khóc, bò dậy tiếp tục chạy.
Sở dĩ Kiều Kiều dám trốn cũng do có mấy phần nắm chắc, khi nàng đến đây không dám đi đường lớn, cơ bản toàn là men theo đường nhỏ mà đi, bởi vậy nàng biết vài chỗ có đặt bẫy.
Tuy không biết do ai đặt, nhưng mấy cái bẫy này lại rất hữu dụng cho tình cảnh của Kiều Kiều hiện giờ. Sắp tới nơi nàng cần, tiếng Hồ lão nhị cũng ngày càng rõ. Kiều Kiều hô:
– Nhanh, trèo lên cái cây kia.
– Tôi, tôi không biết…
– Không trèo lên sẽ chết, mau trèo đi…
Kiều Kiều giúp thằng bé trèo lên, hai người mất sức chín trâu hai hổ mới trèo lên được, vừa ngồi ổn đã thấy Hồ lão nhị toàn thân máu me chạy đến.
– Thằng ăn mày chó chết, tao không thể, không thể không giết mày. Dám gài tao, tao hành tẩu giang hồ nhiều năm, thế mà lại bị một thằng nhãi gài bẫy, tức chết tao, có chết tao cũng….
Thấy hai người trên cây, Hồ lão nhị tức giận:
– Mày nghĩ là tao không lên được?
– Đánh hắn.
Trong túi quần hai người nhét đầy đá, họ không ngừng lấy ra ném về phía Hồ lão nhị, lần này lại càng chọc giận hắn.
– Hai thằng nhãi kia, tao nói cho chúng mày biết, xem tao có giết chúng mày không, xem tao có giết chúng mày không.
Kiều Kiều ném rất chuẩn, nhưng Hồ lão nhị cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, trực tiếp chạy đến một cái cây khác, chuẩn bị trèo lên.
“Á…”