Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm đi đến gara của biệt thự rồi chỉ vào chiếc BMW 750Li hệ 7 màu xanh biếc đầy vẻ sang trọng, nói:
- Tiểu Sở, anh lái xe đi!
Sở Phàm nghe vậy thì chỉ gãi gãi đầu, cười hì hì nói:
- Tôi từng lái xe đạp, lái cả xe máy nhưng cái loại bốn bánh này thì đúng là chưa từng được lái bao giờ. Lần này Đại tiểu thư cho tôi cơ hội được lái thử khiến tôi vô cùng cảm kích. Ách, mà đi đâu vậy?
- Khoan khoan...
Đại tiểu thư vội vàng ngăn Sở Phàm đang muốn ngồi vào chỗ lái lại rồi kinh hãi hỏi:
- Anh… anh chưa bao giờ lái ô tô?
- Chưa! Nhưng việc gì cũng có lần đầu tiên. Nhớ ngày đó tôi chỉ có dùng một tiếng đồng hồ là đã có thể đi được xe đạp đó.
Sở Phàm nói.
- Nhưng lần này là lái ô tô. Anh.. anh không biết lái xe mà còn muốn chở tôi sao? Thật sự là quá ngu xuẩn mà!
Khuôn mặt ngọc ngà tuyệt mỹ của đại tiểu thư đỏ bừng cả lên.
- Là…là cô bảo tôi lái mà!
Sở Phàm như là bị ủy khuất, lẩm bẩm nói.
- Đúng là anh không biết lái xe? Thật không hiểu anh nghĩ thể nào nữa. Anh cho rằng lái ô tô giống như đi xe đạp hả? Tôi không muốn chết cùng anh đâu!
Đại tiểu thư nói xong thì thầm nghĩ:
" Thật không hiểu ba ba nghĩ thế nào nữa? Không ngờ lại tìm một vệ sĩ mà ngay cả xe cũng không biết lái. Hừ! Người ta mặc lễ phục mà còn phải lái xe cho ngươi. Rốt cuộc ngươi là vệ sĩ của ta hay ta là vệ sĩ của ngươi đây chứ!"
Dọc đường đi, khuôn mặt ngọc ngà của Đại tiểu thư sầm xuống, chỉ lo lái xe mà hoàn toàn không hể để ý tới Sở Phàm. Nàng không thể nào nghĩ được vì sao người khác mời vệ sĩ đều là những người cao to anh tuấn, thân thủ phi phàm, mọi thứ đều thông thạo nhưng mà ba ba sao người lại mời tới cho Tiểu Vân một tên vệ sĩ hoàn toàn không có tác dụng gì như tên này là sao vậy?
Sở Phàm thấy Đại tiểu thư một chữ cũng không nói thì biết rằng nàng đang khó chịu, vì thế nói:
- Đại… đại tiểu thư. Trong sách nói con gái xinh đẹp mà tức giận thì rất không tốt.
Đại tiểu thư nghe vậy liền tức giận nói:
- Con mắt nào của anh thấy tôi tức giận hả? Có cái gì đáng để tôi tức giận chứ? Rõ thật là!
- Nhưng mà, nhưng mà cô không cười!
Sở Phàm nghiêm trang nói:
- Những bậc tiền bối đi trước nói con gái xinh đẹp khi vui vẻ đều cười rất tươi. Cô không cười là vì cô đang tức giận.
"...................."
Đại tiểu thư chẳng thèm nói câu nào nhưng cũng cười cười một cách bất đắc dĩ, thầm nghĩ:
" Chẳng lẻ ta nhất định phải cả ngày cười một cách ngây ngô với ngươi thì ngươi mới cho rằng ta đang vui vẻ sao hả? Song nói đi cũng phải nói lại, tên vệ sĩ này tuy rằng có chút ngây ngô nhưng mà ngây ngô một cách đáng yêu ha!"
Sở Phàm thấy Đại tiểu thư đã cười mặc dù đó chỉ là nụ cười bất đắc dĩ nhưng mà hắn vẫn vui mừng nói:
- Đại tiểu thư, cô cười rồi! Thật xinh đẹp!
Đại tiểu thư nghe vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu, trong lòng thầm mắng một tiếng:
" Đồ ngốc!"
......................................
Đại tiểu thư lái chiếc BMW tới khách sạn Hoa Viên tham gia buổi tiệc chúc mừng việc hợp tác thành công giữa tập đoàn bất động sản Quốc Cảnh cùng tập đoàn sắt thép Kiến An.
Khách sạn Hoa Viên là thuộc loại khách sạn năm sao lộng lẫy xa xỉ. Người có thể ra vào nơi này thì không ai không phải là những ông chủ, lão tổng có tiền trong nước hoặc là những quan lớn có quyền có thế, với cả đây cũng là nơi tiếp đãi thương nhân nước ngoài.
Đêm nay, tập đoàn Quốc Cảnh bao toàn bộ tầng mười tám của khách sạn Hoa Viên này làm nơi tổ chức dạ hội. Do vậy có thể tưởng tượng buổi tiệc đêm nay xa hoa tới mức nào!
Sau khi chiếc BMW 750Li đời 7 hào hoa đi vào khách sạn Hoa Viên thì tại đó đã bảo vệ dẫn xe tới bãi đỗ xe cao cấp. Sau khi xuống xe, đại tiểu thư nhẹ giọng nói:
- Dắt tôi đi!
- A? Đại tiểu thư nói bây giờ khoắc tay luôn sao? Thật nhiều người!
Sở Phàm líu lưỡi, nói.
- Thật ngu ngốc! Bảo anh dắt thì anh cứ dắt. Tôi thực hối hận đến chết mất. Sớm biết thế này thì đã không tìm anh tới giả làm bản trai tôi rồi!
Đại tiểu thư oán hận nói.
Sở Phàm nghe xong vội vàng khoác cánh tay trắng mịn của đại tiểu thư. Ngay thời khắc đó, hắn còn nghe được cả tiếng trái tim mình đang đập " Thình thịch, thình thịch" nữa kìa.
Tiếp theo đó, bồi bàn của khách sạn dẫn Sở Phàm cùng Kỷ Tiêm Tiêm tới thang máy để đi lên tầng mười tám. Sau khi thang máy dừng lại, hai người liền đi đến hội trường của buổi dạ tiệc!
Cả cái hội trường của buổi dạ hội này được trang trí rất nguy nga lộng lẫy, cao quý thanh lịch. Bây giờ, bên trong hội trường đã bắt đầu đông người. Nam đều mặc lễ phục màu đen, trong là áo sơmi màu trắng, phối hợp với giày da đen. Nữ thì mặc đủ loại lễ phục xinh đẹp. Bồi bàn ở bên trong đó bưng khay rượu đi tới đi lui. Trong hội trường, nam nữ tụm năm tụm ba lại mà nói chuyện trên trời dưới đất.
Nhưng mà khi Sở Phàm đi cùng với Kỷ Tiêm Tiêm bước vào hội trường thì sự chú ý của tất cả mọi người trong đó đều bị thu hút. Bọn họ trông thấy Sở Phàm dắt tay Kỷ Tiêm Tiêm đi vào hội trường thì trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhìn hai người bọn họ đều nghĩ rằng Sở Phàm cùng Kỷ Tiêm Tiêm đứng cùng một chỗ thật rất không xứng đôi, tựa như một con cóc đang đứng bên cạnh một con thiên nga màu trắng vậy. Hơn nữa con cóc này một chút gọi là tự biết mình cũng chẳng có, trên mặt hắn không ngờ lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, coi đó như là chuyện đương nhiên vậy.
Lúc này bên trong hội trường, một công tử trẻ tuổi mặc lễ phục mỉm cười đi đến tới chỗ Kỷ Tiêm Tiêm. Người trẻ tuổi này trông cao lớn, anh tuấn, mặt lại trắng như ngọc, dáng vẻ hiên ngang, trên người mang theo khí thế bất phàm.
Người thanh niên này sau khi tới trước mặt Kỷ Tiêm Tiêm, tao nhã mà cũng rất lễ độ nói:
- Tiêm Tiêm, em tới rồi! Thật không phải! Bởi vì anh còn phải tiếp đãi khách mời ở bên kia nên không thể tự mình đi nghênh đón. Mong thứ lỗi!
Người thanh niên này nói xong đang muốn kéo cánh tay Kỷ Tiêm Tiêm đi vào bên trong hội trường thì cánh tay của Kỷ Tiêm Tiêm lại tránh một cái không để cho tên công tử trẻ tuổi kia dắt rồi sau đó Kỷ Tiêm Tiêm không ngờ lại khoắc lên cánh tay Sở Phàm, đôi mắt không thèm nhìn tới tên công tử trẻ tuổi kia nữa!
Hành động này của nàng khiến Sở Phàm kinh ngạc. Hắn thật không ngờ Kỷ Tiêm Tiêm lại kéo cánh tay hắn. Mà trong mắt tên công tử trẻ tuổi kia cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rồi sau đó đã dễ dàng bình tĩnh lại được. Hắn mỉm cười nhìn Sở Phàm, dáng vẻ nho nhã lịch sự.
Tên công tử trẻ tuổi này hình như có chút khó xử mà Sở Phàm ở một bên nhìn cũng cảm giác được có chút không được tự nhiên. Hắn phát hiện ánh mắt tên công tử trẻ tuổi kia có chút hoài nghi... hoài nghi quan hệ giữa hắn và Đại tiểu thư! Cho nên, hắn nghĩ cần phải giải thích một chút rồi tiện thể chứng minh mình "Không gần nữ sắc". Vì vậy hắn nói:
- Chào anh, chào anh! Tôi là Sở Phàm. Anh biết đại tiểu thư hả? Tôi là....
- Anh hôm này làm sao vậy? Tự nhiên lại nói nhiều thế? Rõ thật là!
Sắc mặt Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm đột nhiên lạnh như băng sương, nói.
Sở Phàm nghe vậy thì sửng sốt rồi hắn bỗng nhớ tới khi còn ở nhà, đại tiểu thư từng dặn dò hắn không được nói lung tung, bảo hắn nói thì hắn mới được nói. Vì thế hắn bèn ngậm miệng lại, không thèm nói thêm câu chi nữa.
Sắc mặt tên công tử trẻ tuổi kia vẫn bình tĩnh như thường. Hắn lạnh nhạt cười, nói:
- Chào anh, tôi tên Tần Khải. Anh là bạn của Tiêm Tiêm sao. Mời vào, mời vào!
- Nhầm rồi! Anh ấy là bạn trai của tôi! Đi, chúng ta đi vào!
Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm nói xong bèn kéo Sở Phàm đi vào bên trong.
Mà khi Kỷ Tiêm Tiêm kéo Sở Phàm vào bên trong thì khuôn mặt của tên thanh niên Tần Khải kia đã không còn cái nụ cười tao nhã lịch sự nữa rồi. Sắc mặt hắn trầm xuống, nhíu mày trầm tư nhưng cũng không thể lý giải được việc này:
" Tên ngốc đi bên cạnh Tiêm Tiêm tên Sở Phàm kia là ai vậy nhỉ?"