Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Phàm thẳng một mạch hộ tống đại tiểu thư ra ngoài. Nhưng hắn vừa ôm vòng eo mảnh khảnh kia của đại tiểu thư nàng trong lòng lại vừa nghĩ, cảm giác thật tốt quá, đúng là vô cùng thoải mái. Hắn cũng buồn bực, Vì sao sư phụ hết lần này tới lần khác nhấn mạnh rằng mình không thể gần nữ sắc? Con gái thì có chỗ nào là không tốt đâu? Mình coi đại tiểu thư rất là tốt mà, eo của nàng sờ thật thoải mái!
Sau khi tới chỗ chiếc BMW màu xanh biếc đầy vẻ sang trọng của đại tiểu thư thì Sở Phàm mới buông tay, vẻ mặt hắn trông vô cùng phấn chấn nói:
- Đại tiểu thư, tốt quá rồi, không ai phát hiện ra bí mật đằng sau lưng cô cả!
Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm nghe vậy liền đưa tay ra sau, sờ sờ chỗ khoá kéo bị rách kia, nỗi bực tức trong lòng lại thăng lên, nàng dậm chân, nói:
- Tất cả đều do anh. Do anh hết. Hừ, lúc ấy có phải là anh cố ý giẫm lên để chiếm tiện nghi của tôi không hả?
- Hả?
Vẻ mặt Sở Phàm hắn như là của một đứa trẻ làm chuyện gì sai trái bị vạch trần, sau đó vội vàng thanh minh nói:
- Không, không có, tôi không phải cố ý giẫm lên đâu. Đại tiểu thư chớ có đổ oan cho tôi!
Đại tiểu thư nhìn vẻ mặt Sở Phàm rồi càng nghĩ càng thấy lúc đó Sở Phàm rất có khả năng là cố tình giẫm lên. Ngay sau đó, nàng cố ý giả bộ lạnh lùng như băng, nhìn Sở Phàm nói:
- Tôi trông anh chính là rắp tâm cố ý để nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, phải không hả?
- Không có! Không có! Tôi lúc ấy có nói rằng mình không biết khiêu vũ nhưng đại tiểu thư cô cứ kéo tôi ra nhảy, cho nên tôi trong lúc nhất thời lỡ bước sai mà giẫm lên. Đó tuyệt đối không phải là cố ý đâu!
Vẻ mặt của Sở Phàm vô cùng kiên quyết, nói.
Đại tiểu thư thấy vẻ mặt kiên quyết đó của Sở Phàm nên càng cảm thấy mơ hồ, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ là mình trách lầm hắn? Có lẽ hắn thật sự không cẩn thận mới giẫm lên chân mình. Với lại nhìn bộ dạng của hắn cũng không giống loại người có ý đồ xấu xa để chiếm tiện nghi.
Nghĩ vậy, Đại tiểu thư nói:
- Thôi không nói tới chuyện này nữa! Giờ chúng ta trở về. Dù sao tiện nghi cũng bị anh chiếm rồi. Hừ, còn nói anh không gần nữ sắc sao!
- Đại tiểu thư, cô sao có thể nói ác như vậy chớ? Không phải là cô bảo tôi ôm eo cô sao? Với lại khi ôm eo cô thì tôi vẫn luôn niệm " A Di Đà Phật", tâm vô tạp niệm mà chưa từng có ý nghĩ là không an phận nào cả. Vì vậy sao có thể nói là tôi chiếm tiện nghi của đại tiểu thư chứ?
Sở Phàm lớn tiếng minh oan cho mình.
- Ô! Nghe anh nói như vậy thì hóa ra là tôi chiếm tiện nghi của anh à? Vậy không nhìn lại chính mình xem!
Đại tiểu thư tức giận nói.
- Đại tiểu thư lại mất hứng!
Sở Phàm thì thào nói.
- Tôi mất hứng ư? Tôi có cái gì để mà mất hứng chứ?
Đại tiểu thư hừ một tiếng nói.
- Từ lúc đại tiểu thư nhìn thấy thằng cha tên là Tần Khải kia liền mất hứng!
Sở Phàm nói.
- Hắn? Hắn thì liên quan gì tới tôi. Tôi cao hứng hay thấp hứng thì có quan hệ tới hắn sao?
Đại tiểu thư ra vẻ bình thường nói.
- Tóm lại cái tên Tần Khải kia khi trông thấy tôi là hắn liền mất hứng. Ánh mắt hắn trông rất kỳ quái, rồi cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Hơn nữa thừa lúc tôi quay đi hắn liền lén lút thầm thì với một người!
Sở Phàm nói.
Kỷ Tiêm Tiêm nghe xong bèn hỏi ngược lại:
- Anh có ý gì vậy? Anh không phải nói mình quay đi rồi sao? Nhưng thế nào lại thấy hắn thầm thì với người khác chứ? Hơn nữa hắn thích làm cái gì thì cứ kệ thôi.
- Nhưng tôi trông thần sắc của hắn rất bất thường, lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Sở Phàm nói.
- Này, anh mới gặp hắn một lần đã nói hắn không phải người tốt là sao? Cho dù hắn có âm thầm nhìn chằm chằm vào anh thì anh sao có thể nhận xét bậy bạ như vậy chứ?
Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm trong lúc vô tình lại nói giúp cho tên Tần Khải đó.
- Tôi nghi ngờ trên người hắn có giấu dao. Cô xem khi tôi hỏi hắn trên người có giấu dao hay không thì lập tức sắc mặt hắn trở nên khó coi. Nhìn thì biết ngay là bị tôi nói trúng tim đen! ..
Sở Phàm nói.
- Anh.... Trời, vô duyên vô cớ bỗng nhiên lại hỏi người ta một câu như vậy thì anh nói, sắc mặt của hắn sao có thể tốt được đây? Hơn nữa, anh dựa vào cái gì mà cho rằng trên người hắn có mang dao?
Đại tiểu thư nhíu mày hỏi.
- Tôi.. tôi là vệ sĩ mà nên một chút kiền thức trinh thám là phải có chứ.
Sở Phàm nghiêm trang nói.
- Tôi ngất...
Đại tiểu thư quả thực là không nói còn gì để mà nói với hắn nữa. Lập tức nàng liền lờ Sở Phàm hắn đi.
Sở Phàm thấy vậy thì trong lòng không khỏi vui vẻ. Hắn đã có được đáp án mà mình muốn:
" Đại tiểu thư đêm nay muốn mình đóng giả bạn trai cô ta chính là để chọc tức thằng cha tên Tần Khải kia!"
.....................................
Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm lái chiếc BMW trở lại biệt thự. Vừa mới xuống xe nàng đã hướng vào trong phòng khách la lớn:
- Tiểu Vân, tỷ tỷ đã trở về. Nha đầu ngươi sao không biết ra nghênh đón tỷ tỷ!
Cả nửa ngày sau vẫn chưa có tiếng đáp trả, Kỷ Tiêm Tiêm không khỏi ngẩn người rồi lập tức lẩm bẩm:
- Nha đầu kia không phải là ngủ rồi chứ? Không giống nha. Tiểu Vân nó bình thường đâu có ngủ sớm như vậy!
Kỷ Tiêm Tiêm sau đó đi vào phòng khách thì thấy đèn bên trong đó vẫn sáng ngời nhưng lại không có một bóng người. Ngay lập tức, Kỷ Tiêm Tiêm chưa kịp đi thay quần áo mà vội vã chạy lên lầu!
Lúc này Sở Phàm cũng đã tiến vào phòng khách. Đang chuẩn bị ngồi xuống chiếc sô pha êm ái thoải mái kia thì đột nhiên hắn nghe tiếng bước chân " Bịch bịch" đi xuống lầu của Kỷ Tiêm Tiêm, nàng sắc mặt vô cùng lo lắng nói:
- Tiểu Vân, nó... nó không thấy đâu cả, không có ở nhà!
Sở Phàm nghe vậy thì không cho là đúng nói:
- Nhị tiểu thư không phải nói mình đi ra ngoài chơi sao? Nói vậy thì nàng vẫn chưa trở về chứ có gì đâu?
- Không đâu. Tiểu Vân mỗi lần đi ra ngoài chơi thì chưa quá mười một giờ nó đã về rồi. Mà nếu nó có về muộn cũng sẽ gọi điện trước cho tôi. Nhưng.. nhưng giờ đã là mười một rưỡi rồi mà nó vẫn chưa có gọi điện cho tôi. Cho nên khẳng định nó đã xảy ra chuyện rồi!
Sắc mặt Kỷ Tiêm Tiêm rất lo lắng nói.
- Xảy ra chuyện sao?
Sở Phàm kinh ngạc nói:
- Đại tiểu thư, cô đừng làm tôi sợ? Tôi đây mới là ngày đầu tiên đi làm vệ sĩ đó. Hẳn sẽ không có chuyện ngày đầu tiên đi làm vệ sĩ của tôi mà nhị tiểu thư lại gặp sự cố chứ? Cô trước tiên đừng hoảng hốt, nói không chừng nhị tiểu thư đang trên đường trở về. Nếu không cô thử gọi di động cho nhị tiểu thư xem.
- Tôi gọi rồi nhưng tắt máy. Vì vậy tôi mới suốt ruột như vậy chứ!
Kỷ Tiêm Tiêm nói.
Sở Phàm nghe vậy liền hít vào một hơi, lẩm bẩm tự nói:
- Tôi đã nói rồi. Tôi phải luôn đi theo nhị tiểu thư mới đúng! À phải rồi đại tiểu thư, cô có biết một vài người bạn thân của nhị tiểu thư không? Cô thử gọi cho bọn họ xem thế nào!
Có lời nhắc nhở của Sở Phàm, Kỷ Tiêm Tiêm chợt nghĩ ra nói:
- Đúng rồi, có thể gọi điện thoại cho Tô Phi hỏi một chút! Ngày thường, Tiểu Vân chơi thân với Tô Phi nhất, đi đâu cũng đi cùng nhau nên có lẽ Tô Phi sẽ biết tình hình của Tiểu Vân!
Kỷ Tiêm Tiêm nói xong bèn cầm di động nhưng dang định gọi cho Tô Phi thì tiếng chuông điện thoại trong phòng khách chợt vang lên. Tiếng chuông điện thoại này trong khoảnh khắc đã kích thích tâm tình hiện giờ của cả Kỷ Tiêm Tiêm lẫn Sở Phàm. Kỷ Tiêm Tiêm cầm chiếc điện thoại lên nghe.
- A lô, xin chào!
- Là Kỷ tỷ tỷ phải không? Em là Tô Phi!
Từ đầu bên kia truyền tới một giọng nói đầy vẻ lo lắng nhưng cũng không làm mất sự ngọt ngào của nó.
- Tiểu Phi hả? Chị đang định gọi cho em. Tiểu Vân đâu? Nó không ở với em sao? Trễ thế này rồi mà nó còn chưa về làm chị rất lo lắng.
Kỷ Tiêm Tiêm vừa nghe thấy người gọi là Tô Phi liền vội vã nói.
- Hức.. hức.. oa... oa...
Từ đầu dây bên kia không ngờ lại truyền tới tiếng nức nở. Sau khi loàng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở ấy, Sở Phàm nhướng mày, trong mắt hắn thoáng hiện lên tia sáng sắc bén như đao!
- Tiểu Phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em trước tiên đừng khóc, hãy nói rõ đi!
Một bên Kỷ Tiêm Tiêm cũng gấp gáp nói.
- Tỷ tỷ, Tiểu Vân bạn ấy.. bạn ấy bị người ta ức hiếp. Chị nhanh tới đây đi. Nhưng tên đó rất hung dữ, bọn họ không cho chúng em đi.. Oa oa..oa oa...
Tô Phi ở đầu dây bên kia nghẹn ngào nói.
- A!
Kỷ Tiêm Tiêm nghe vậy thì trong lòng bỗng trở nên lạnh giá, chân nàng mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì đứng không vững. Sở Phàm ở một bên vội vàng đưa tay ra đỡ nàng rồi tiếp lấy cái điện thoại trên tay nàng, giữ bình tĩnh nói:
- Hiện tại các cô ở chỗ nào? Nhị tiểu thư, cô ấy có bị thương tổn gì không?
Tô Phi ở đầu bên kia bỗng nhiên nghe được có giọng nói đàn ông từ trong điện thoại truyền đến thì thoáng sửng sốt, nhưng nàng bị giọng điệu bình tĩnh của Sở Phàm tác động mà trở nên ổn định hơn rồi lập tức nói:
- Chúng tôi đang ở khu giải trí Vạn Khải. Giờ Tiểu Vân còn chưa có chuyện gì nhưng những người đó đang uy hiếp Tiểu Vân. Các người mau nhanh tới đi!
- Được rồi! Tôi cùng đại tiểu thư sẽ tới ngay! Cô cứ ở khu giải trí Vạn Khải chờ chúng ta, đồng thời tốt nhất đừng gây với mấy thằng cha đó để chờ chúng ta đến!
Sở Phàm nói xong liền đặt máy xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn sắc mặt trong nháy mắt đã trở tái nhợt của Kỷ Tiêm Tiêm, nói:
- Đại tiểu thư, chúng ta bây giờ phải tới khu giải trí Vạn Khải. Tin tưởng tôi, nhị tiểu thư sẽ không có chuyện gì đâu.
Đại tiểu thư nhìn ánh mắt thành khẩn mà tràn ngập sự tự tin của Sở Phàm mà trong lòng không khỏi khẽ thở dài một hơi, bây giờ ngoại trừ Sở Phàm ra, cô còn có thể tin tưởng ai nữa đây?