Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khỉ mẹ tiến lên hai bước, tới bên cạnh Lâm Quốc Dư, lại vung ra một trảo. Lâm Quốc Dư cũng không né tránh, chủy thủ quơ ngang mặt, nếu khỉ mẹ còn tiếp tục tấn công thì móng vuốt có nó nhất định sẽ bị chủy thủ cắt gãy. Khỉ mẹ đối với chiêu lưỡng bại câu thường này của Lâm Quốc Dư cũng có phần kiêng kị, móng vuốt dừng lại ở không trung, cúi đầu xuống, nhe năng ra cắn chân của Lâm Quốc Dư. Lần này Lâm Quốc Dư không thể không tránh, xoay người né ra sau gốc cây.
Lâm Quốc Dư phát hiện, khỉ mẹ này thật sự không có chiêu số gì cả, chỉ dùng móng vuốt cùng răng nanh tấn công theo bản năng. Bởi vì nó có tốc độ cực nhanh, nên đòn tấn công của nó mới có lực đạo mạnh như vậy, khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Nếu như không phải đang ở trong rừng rậm, cây cối chằn chịt làm trở ngại khỉ mẹ, thì chính hắn đã bị xé tan.
Nhưng mà, khỉ mẹ sinh sống lâu năm ở rừng rậm, thể lực của nó hơn xa chính hắn. Nếu cứ giằng co như thế, hắn rồi sẽ bị khỉ mẹ bắt đi. Tưởng tượng ra cảnh hắn bị khỉ mẹ nhai đến xương cốt cũng không con, Lâm Quốc Dư có hơi ớn lạnh. Hắn bắt đầu có chút hối hận, vì cái gì mà hắn lại trêu vào con khỉ đáng sợ như thế này, à, con này không phải khỉ à nha, rõ là quỷ sống.
Khỉ mẹ liên tiếp tấn công Lâm Quốc Dư vài lần, nhưng đều thất bại, trong lòng khó tránh sự phiền muộn. Lại nhớ tới sự an nguy của khỉ con, trong lúc không ngừng tấn công Lâm Quốc Dư, nó luôn không quên quay đầu lại xem khỉ con, hy vọng khỉ con còn có thể đứng dậy.
Khỉ mẹ dần dần phân tâm, áp lực của Lâm Quốc Dư cũng bớt hẳn. Không ngừng huy động chủy thủ trong tay, trái tránh phải né, vừa tránh né công kích của khỉ mẹ, vừa âm thầm nghĩ biện pháp đối phó với con khỉ mẹ này, xem xem đánh gục nó bằng cách nào.
Tại thế giới động vật, nhìn thấy con của mình chết cũng khiến cho một con thú mẹ điên cuồng, cho dù không phải là Lâm Quốc Dư làm, mà là một con mãnh hổ thì con khỉ mẹ này cũng quyết phân sống mái, không chết không thôi. Lâm Quốc Dư hiện tại không tài nào nghĩ đến khỉ mẹ đang tấn công lại đột nhiên đình chỉ. Hai mắt nhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều là rừng rậm, nếu muốn chạy trốn, chỉ sợ chạy không thoát. Lâm Quốc Dư thầm hạ quyết định ---- phải cố hết sức, ngoại trừ giết con khỉ mẹ này ra, sợ rằng sẽ không còn biện pháp nào khác để chạy trốn. Huy động chủy thủ trong tay, bảo vệ những chổ yếu hại của mình thật tốt, đợi đến khi khỉ mẹ phân tâm lần nữa, thì Lâm Quốc Dư sẽ lập tức phát động công kích.
Khỉ mẹ lại nhìn về phía con của mình, suýt nữa đã gặp nạn. Lâm Quốc Dư sẽ không buông tha cho cơ hội này, hai tay vươn dài, hai chân dùng sức nhảy lên, chủy thủ trong tay ghim thẳng về phía huyệt Thái Dương của khỉ mẹ, tay còn lại tạo thành hình trảo, chụp vào cổ của khỉ mẹ.
Lâm Quốc Dư từng nghe thư nhân (1) kể chuyện anh hùng đả hổ. Luận sức mạnh, luận tốc độ thì con người không tài nào đánh lại ông mười ba (2). Nếu trong tình trạng không có vũ khí trong tay thì chỉ có một con đường chết. Nhưng mà, nếu người đả hổ biết chịu đau đưa tay vào miệng cọp, khóa chặt miệng của nó, sau đó dùng một quyền đánh mạnh vào đầu của nó, thì nhất định sẽ có một cơ hội sống sót. Hiện tại, Lâm Quốc Dư cho rằng một dao của hắn có thể khiến khỉ mẹ ngã xuống, nếu như đúng với dự định thì tự nhiên là việc tốt, còn không thì tay còn lại cũng có thể bắt khỉ mẹ lại, phần thắng lúc đó sẽ nghiêng về hắn nhiều hơn. Nếu xui xẻo cả hai tính toán trên đều thất bại, thì vẫn còn một cơ hội, đó là ghim chủy thủ vào miệng của khỉ mẹ, cắt lưỡi của nó đi, đối với hắn cũng là một việc có lợi, như thế sẽ dễ dàng kết liễu tính mạng của khỉ mẹ hơn.
Nhưng mà, sự linh mẫn của khỉ mẹ so với tính toán của Lâm Quốc Dư còn cao hơn rất nhiều. Nhìn thấy chủy thủ sắp đi tới sau ót của khỉ mẹ, Lâm Quốc Dư đắc ý, không nghĩ tới việc hai mắt của khỉ mẹ nhìn về con mình, mà hai tai vẫn nghe ngóng tình trạng phía sau. Khỉ mẹ kêu một tiếng “Chi”, cúi đầu xuống, khiến cho chủy thủ cùng tay của Lâm Quốc Dư lạc vào khoảng không, nhưng mà tư thế vọt về trước vẫn giữ nguyên không đổi. Khỉ mẹ tránh được một kích của Lâm Quốc Dư, lại không quay đầu lại, chỉ đơn giản giẫm chân một cái thật mạnh, dùng song trảo cản đường bay của Lâm Quốc Dư. Thật không ngờ lại là một chiêu “Thỏ đạp mình ưng.” Ở không trung, Lâm Quốc Dư căn bản sẽ không có khả năng né tránh đòn công kích như tia chớp của khỉ mẹ, bị khỉ mẹ giẫm xuống mặt đất.
Lâm Quốc Dư không nghĩ gì nhiều, may mà ngược chiều nên lực đạo của khỉ mẹ không mạnh như trước, bằng không với một kích của khỉ mẹ sẽ có thể moi hết ruột gan của hắn ra. Rơi vào tình trạng này, bụng của Lâm Quốc Dư đã chảy ra vài vết máu, vừa đói vừa đau.
Lâm Quốc Dư cảm thấy không ổn, nếu như khỉ mẹ tiếp tục công kích, thì chỉ cần xì hơi một cái cũng đủ giết hắn, mạng nhỏ của hắn cũng xong đời từ đó. Bây giờ muốn sợ đã không còn kịp rồi, nên hắn vội vã xoay người vài cái, lăn thêm vài vòng, hy vọng động tác của khỉ mẹ không quá mau lẹ.
Khỉ mẹ vừa rồi thấy não của khỉ con chảy máu, chứ chưa xác nhận đã chết rồi chưa. Một phen đánh nhau với Lâm Quốc Dư, khỉ mẹ bây giờ mới cảm thấy cơn tức giận trong lòng của mình tiêu biến không ít. Mà lúc này trong lòng lại vướng bận chuyện an nguy của khỉ con, nên khi thấy Lâm Quốc Dư ngã xuống mặt đất thì không tiếp tục đuổi theo hắn nữa. Quay người lại, vọt tới bên cạnh thi thể của khỉ con, liên tục kêu chi chi, hy vọng con nó có thể tỉnh lại.
Lâm Quốc Dư cũng không dám làm bừa, lăn thêm một vòng thì tới chổ làm rơi cung tên. Thừa dịp khỉ mẹ rời khỏi, hắn cầm lấy cung tên, mượn lực để đứng dậy, sau đó lại bắn thêm một mũi tên, nhắm về phía khỉ mẹ.
“Bụp” một tiếng, mũi tên ghim lên đầu vai của khỉ mẹ. Bởi vì Lâm Quốc Dư vừa mới trải qua một phen đại chiến với khỉ mẹ, nên thể lực tiêu hao không ít, vì thế lực tiễn bắn ra không cao, lại có phần thiếu chính xác. Toàn lực bắn ra một tiễn, chỉ có thể ghim vào da của khỉ mẹ, chứ không tài nào kết thúc được tính mạng của nó.
Khỉ mẹ điên cuồng gầm rít, xoay đầu lại, nghiến răng nhìn Lâm Quốc Dư. Cặp răng nanh hai bên miệng dài hơn một tất, các sợi lông trên mặt đều dựng thẳng lên, bộ dáng cực kỳ đáng sợ. Lâm Quốc Dư lúc này không còn tên để lắp nữa, tuy khoảng cách giữa hắn và bó tên không xa, nhưng hắn lại sợ khỉ mẹ lại đột nhiên tấn công, nên chỉ đành rút chủy thủ ra, đợi khỉ mẹ tấn công.
Khỉ mẹ nghiến răng nhìn Lâm Quốc Dư, nhưng không tấn công. Trái lại, nó nhặt thi thể của khỉ con trên mặt đất lên, nhảy lên một gốc cây, trên vai còn mang theo mũi tên khi nãy, sau đó biến mất ở giữa rừng cây.
Nhìn thấy nguy hiểm đã được hóa giải, Lâm Quốc Dư lúc này mới thở phào một hơi, áp lực toàn thân được cởi bỏ, Lâm Quốc Dư ngã người ngồi xuống đất, cảm thấy toàn thân vô lực.
Chú thích
(1) Thư nhân: người đọc sách, ở đây ám chỉ đến những kẻ có học thức kiếm sống bằng nghề kể tích xưa cho người dân.
(2) vu lão hổ: mình quyết định dùng theo từ thường gọi của người dân Việt Nam là ông mười ba.