Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong một căn phòng bằng lá, một nữ nhân mang trên người một bộ quần áo kì lạ đang say giấc nằm trên một chiếc giường cũ kĩ nhưng vẫn không làm mất sự kiều diễm và xinh đẹp như tiên nữ của mình. Nàng như một đóa hoa mẫu đơn mỏng mảnh mà thuần khiết, trong sáng mà quyến rũ, khuôn mặt hiền lành nhắm mắt yên ổn say giấc ngủ như không có một cái gì có thể làm nàng tỉnh giấc được
'Cạch' cánh cửa bật mở, một nam nhân tuấn tú bước vào, trên người cũng mang bộ quần áo kì lạ như nữ nhân xinh đẹp đang nằm trên giường kia, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ tuyệt vọng và đau đớn nhìn đắm đuối nữ nhân kia, ánh mắt nhu tình chan chứa yêu thương luôn luôn chỉ muốn hiện hữu một mình nữ nhân trước mặt. Nam nhân bước tới gần bên cạnh chiếc giường cũ kỹ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt đảo một vòng xung quanh nữ nhân dừng ngay bên trên đôi môi mỏng manh mà xinh đẹp, bàn tay nhẹ nhàng đụng vào cẩn thận vuốt ve
- Thi Thi khi nào em mới tỉnh.
Khuôn mặt buồn bã xen lẫn yêu thương và chờ mong. Từ Tiểu Thanh bước vô một cách vội vã, cô nhìn chăm chú hai người kia, một người đang nằm trên giường yên ổn ngủ còn người còn lại thì đang buồn bã yên lặng ngồi bên giường, cô biết anh hai của mình yêu Thi Thi rất nhiều và luôn muốn bảo vệ Thi Thi giống như cô vậy. Cô cảm thấy mình thật vô dụng, ở một thế giới xa lạ như thế này cô khó có thể bảo vệ những người mà cô yêu thương. Vì vậy cô phải mạnh mẽ hơn và giỏi hơn nữa, cô sẽ giết tất cả những người nào mà muốn cản trở cô bảo vệ cho gia đình của mình , chắc chắn sẽ như vậy
-anh hai.
Từ Thiên Long quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt dù buồn bã nhưng vẫn hiện lên nét cười dịu dàng, người em gái ruột thịt này của anh đã theo anh 20 năm rồi, từ lúc anh mới biết đi cô đã được sinh ra. Hai anh em đã chứng kiến cảnh bố mẹ qua đời, từ lúc đó anh luôn muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn và dũng cảm hơn, anh muốn bảo vệ người em gái mà anh coi là mạng sống của chính mình. Nhưng rồi Thi Thi bước vào cuộc đời anh nhưng không vì thế mà làm anh hết yêu thương cô em gái này, anh luôn yêu thương và muốn bảo vệ cho cả hai người quan trọng nhất đời anh
-Thi Thi chưa tỉnh sao, cô ấy khi nào mới tỉnh, em thật sự rất lo lắng.
Giọng cô trầm xuống, cô cảm thấy rất mệt mỏi thật sự rất mệt mỏi. Sau tối hôm đó, cô đã mất sức và cạn kiệt năng lượng rất nhiều, thân thể cô rã rời, rất đau nhức. Nhưng cô vẫn cố gắng trở về để có thể để Thi Thi an toàn, sau đó cô đã hôn mê, ngủ li bì suốt ba ngày ba đêm, đến sáng ngày thứ tư cô đã có thể tỉnh táo lại được
-nghỉ ngơi đi đừng quá sức, anh sẽ làm đồ ăn sáng, chúng ta đang ở cổ đại tốt nhất là không nên ra ngoài.
Nói xong, Từ Thiên Long bước ra khỏi phòng, cô cũng buồn bã bước theo sau. Trong căn phòng giờ chỉ có sự yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng con trùng bay qua
-anh hai à thật sự anh không biết thời đại ta đang ở là đâu sao.
Cô kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời một lần nữa, nhưng anh vẫn kiên quyết lắc đầu tiếp tục công việc của mình
Ở thời đại này chỉ có thể nấu bằng bếp củi, không còn loại nào khác để nấu cả thật là làm khó cho anh. Anh, Từ Thiên Long một người đàn ông có thể làm được mọi thứ ngoại trừ giết người không có lý do nhưng vẫn phải bó tay trước cái bếp củi cũ kĩ trước mặt này, thật là đáng xấu hổ