Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô mệt mỏi đi lên lầu hai và đi vào căn phòng dành cho mình. Cô chậm rãi bước đến mép giường ngồi thụp lại, nước mắt ở hai bên mắt cô lăn dài chạy xuống, cô khóc dù không phát ra tiếng nhưng cô vẫn làm cho người ta muốn thương hại, cô khóc một hồi rồi lăn ra ngủ, ngủ như một con mèo nhỏ cuộn tròn trong chăn ấmCô ngủ đến khi trời sẫm tối cô mới tỉnh dậy, cô vội tắm rửa rồi đi ăn. Khi ăn cô chả cảm giác được mùi vị nữa mà thay vào đó là một vị nhạt nhẽo như nước lã, cô lo lắng về Thi Thi, sợ nếu cô đến muộn thì Thi Thi sẽ xảy ra chuyện. Cô vội trả tiền rồi đi dọc theo con đường đầy hoa và lòng đèn đủ màu dẫn đến cửa cung điện, cô phát hiện ở đây có rất nhiều xe ngựa xa hoa đủ màu đang xếp thành từng hàng để vào cung điện nên cô nhân cơ hội đó mà chui vào một cỗ xe ngựa xa hoa nhất
-mau ra đi.
Tiếng nói vang lên vào tai cô làm cô kinh nhạc đến lạ thường, nam nhân trong xe ngựa không lạnh không nóng nhìn cô một cách nhàn nhạt nhất như thể cô chỉ là không khí
-hừ.
Cô cũng nhìn lại bằng ánh mắt lạnh lẽo nhưng không kém phần thách thức, lạnh lùng đánh giá người trước mắt: tóc dài, mặc áo đen, khuôn mặt yêu nghiệt, đôi mắt đen nhưng có phần chút đỏ lành lạnh không dao động.
Nam nhân như nhìn thấy cô đang đánh giá mình thì cũng tự chủ động lên tiếng đánh giá lại:
-đôi mắt tím đen long lanh huyền bí, bộ đồ tím dài, mái tóc đen tuyền dài mượt, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt không chút tạp nham, không dính bụi trần...
Nam nhân vừa đánh giá vừa kinh ngạc, cảm giác như vẻ đẹp của cô không có gì có thể tả được hết, vẻ đẹp này ngay cả tiên nữ thấy cũng phải ghen tị, hoa bướm thấy cũng phải tự ti, làm mọi vật chết đi sống lại.
Cô cũng kinh ngạc không kém gì, ngạc nhiên khi có người đánh giá cô quá cao như vậy, dù cô biết khuôn mặt của cô không nên có trên đời nhưng dù vậy cô cũng không để ý nhiều vì trước giờ cô chỉ lo bảo vệ Thi Thi. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều mà chui ra khỏi xe ngựa trước sự tiếc nuối của nam nhân đang nhìn mình.
Khi cô xuống, xe ngựa như thiếu đi một vật quan trọng nhưng người mà cảm thấy tiếc nuối và nhu tình cũng chỉ có nam nhân chủ xe ngựa này
-may quá, đến cung điện rồi, giờ đi tìm Thi Thi thôi.
Cô nói bằng giọng vui vẻ nhưng ánh mắt vẫn đề phong nhìn xung quanh kiểm tra xem có người hay không. Cô đi dọc con đường dẫn đến một hồ nước khá to ở đó có rất nhiều đèn lòng đủ màu làm cô cảm thán không thôi:
-đẹp thật nhưng đáng tiếc đẹp nhưng lại dễ nguy hiểm.
Cô nói xong vội đi tìm nơi giam giữ Thi Thi, không để ý đến mọi vật xung quanh nên cô đi lạc vào một sân viên to, cô phát hiện ở đây dù nhiều phòng nhưng cũng chỉ có một phòng là sáng nên cô cẳng thấy khá nghi ngờ đây có phải là nơi Thi Thi bị giam giữ không.