Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trốn ở sau màn, nàng có chút muốn khóc, nức nở hai cái phát hiện công công lắc lư đứng lên giật mình một lát, sau đó đột nhiên đưa tay xé nát tờ giấy kia dùng sức xoa bóp đầu của mình, xoay người đi về phía sau.
Kinh Kinh đi ra từ sau màn trướng, nàng rất để ý vừa rồi hắn đang viết gì?
Nhặt vài mẩu giấy từ dưới lên, ghép lại.
Phía trên vậy mà chỉ có hai câu thơ: Lạc hoa dĩ tùy phong thu khứ, mãn viên tiêu sắt bất phục xuân! (*)
(*) Tạm dịch: Hoa đã rơi theo gió thu, cả vườn hiu quạnh không còn xuân!
Đây là ý gì?
Vì sao công công phải viết từ ngữ như vậy, vì sao cái gì lộ ra vẻ mặt ưu thương như vậy.
Có lẽ......
Chỉ có một chút, hắn vẫn là không muốn!
Kinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, nàng nhớ kỹ hai câu thơ này trong lòng, sau đó lại về gian phòng phía sau.
Một thân lạnh lẽo bên cửa sổ, công công đứng thẳng người, ánh sáng bạc chiếu lên thân thể giống như bức họa tinh sảo. Kinh Kinh hô hấp rất nhẹ, chỉ sợ quấy nhiễu đến hắn. Hai người một ngắm trăng, một ngắm người cứ như vậy đứng rất lâu.
Lâu đến nỗi Kinh Kinh quên ẩn giấu thân hình, cứ si ngốc đứng như vậy.
Cho tới khi Diêu Thiên quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng sợ hãi dựa vào trên cửa, biểu tình có chút bi thương lại có chút tịch mịch.
Ngực hắn đập nhanh một hồi, tại sao nàng lại ở chỗ này?
"Nha đầu......"Thanh âm giống như không phải của hắn, khàn khàn làm người ta kinh ngạc.
Kinh Kinh sợ hết hồn, như chim nhỏ chạy tới nói: "A Cha ngươi làm sao vậy, có phải bị lạnh hay không?" Nàng giơ tay lên đi sờ trán Diêu Thiên, thật có chút nóng.
Diêu Thiên chỉ cảm thấy một bàn tay băng lạnh dán trên trán mình phi thường thoải mái, theo bản năng hắn kéo tay nhỏ bé của nàng lại, cầm giữ nó trong lòng bàn tay nói: "Ta không sao!"
Kinh Kinh nói: "Không có việc gì, đều đã phát sốt, mau nằm xuống không cần hóng gió nữa." Nàng vội vã đóng cửa sổ lại, sau đó đỡ Diêu Thiên đến nằm trên giường. Bình thường hắn cũng không thích trở về phòng, cho nên thời gian nghỉ ngơi ở chỗ này khá nhiều.
Diêu Thiên thuận theo nằm xuống, thật ra thì hắn muốn hỏi nàng tại sao lại ở trong phòng mình mà không phải ở trong phòng Viễn Từ. Nhưng hắn sợ một khi hỏi xong, nàng nhớ tới sẽ rời đi.
Thầm cười khổ, thì ra chính mình cho rằng sẽ không có loại cảm giác tịch mịch này, nhưng là vẫn sẽ có, hơn nữa còn mãnh liệt như vậy.
Thấy Kinh Kinh bận tới bận lui vì hắn, vừa giặt khăn lạnh đặt ở trên trán vừa gọt lê đưa cho hắn ăn, tâm tình không khỏi trở nên tốt hơn nhiều.
Hắn đưa tay đặt lên trên đầu mình, cảm giác cái gì đó vừa lạnh vừa ngọt chạm vào bên môi. Hắn một máy móc dán lại, mở mắt nhìn thì ra là miếng lê.
"A Cha ăn, như vậy thì cổ họng sẽ không đau đớn." Trước kia thời điểm Kinh Kinh bị lạnh bị bệnh mẫu thân cũng làm như vậy.
Diêu Thiên ngẩn ra, mới vừa rồi hắn không cho rằng đó là miếng lê, mà là môi của nàng......
Nếu không phải bởi vì chính người đó còn ở đây, hắn đã ngồi dậy tự tát vào mặt mình một cái rồi. Loại chuyện trái luân thường này hắn cũng nghĩ ra được, nhất định là bởi vì bị bệnh cho nên tâm tư rối loạn.
Bị đút ăn mấy miếng, hắn lắc đầu nói: "Ngươi ăn đi, không cần đút cho ta ăn."
Kinh Kinh nghiêm mặt giơ lê nói: "Nương nói, không thể chia lê ăn, điềm xấu. Ta không muốn tách khỏi A Cha, cho nên cái này ngươi chỉ có thể ăn một mình." Nói xong cười, lại động thủ cắt một miếng nữa.
Không muốn cùng hắn chia lìa sao?
Nha đầu này, chân chính không thể tách ra khỏi nàng hình như chỉ có Viễn Từ mà thôi.
Hắn (DT) rõ ràng thấy nàng đi vào phòng của hắn (DVT), tại sao nhanh như vậy đi ra đây?
"Hắn......" Cuối cùng vẫn là muốn hỏi.
Kinh Kinh cũng biết mình bị phát hiện sẽ không tốt, sớm muộn gì cũng phải qua cửa ải này. Nàng cúi đầu, nói: "Ta đưa Tố Vân vào."
"Ngươi......" Diêu Thiên vừa tức vừa giận, ngồi dậy nói: "Làm sao ngươi ngu như vậy......" Có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng mà lại có chút vui mừng.
Thở dài, thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa đầu tựa như có chút uất ức lại tựa như có chút đáng thương nhìn hắn, bĩu môi, giống như hai khối hoa anh đào đỏ xếp ở một chỗ.
Diêu Thiên không biết mình là uống lộn thuốc gì, có lẽ là sốt cao cháy sạch đầu óc có chút hồ đồ, hắn thế nhưng cúi đầu ngậm hai khối anh đào này, dùng sức hấp mút liếm.
Tư vị thật rất tốt, hắn càng ngày càng trầm mê, cơ hồ là quên họ tên chính mình là gì.
Đẩy anh đào ra, thịt non bên trong càng thêm tươi đẹp, nhất là nhục đoàn ấm áp linh động kia như muốn hòa tan hắn.
Hắn không ngừng đùa bỡn vật kia, cho đến khi hô hấp của mình có chút khó khăn mới giật mình tỉnh lại.
Đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện vừa mới làm cho chính mình mê muội lại là miệng Kinh Kinh, bây giờ nàng nửa ngã ở trên giường không ngừng thở dốc, hai gò má ửng đỏ đôi môi hơi sưng, thân thể giống như là không xương nửa như dựa vào trong tay của hắn. Mà tay của hắn vậy mà chống đỡ nàng, một cái tay khác xuyên vào tóc ở sau gáy nàng.
Vội vàng thu tay lại, trái tim hoàn toàn lạnh lẽo.
Rốt cuộc thì mình đang làm gì vậy, thế nhưng cường hôn con dâu.
Chẳng lẽ mình điên rồi sao? Mặt Diêu Thiên lúc đỏ lúc trắng, không biết giải thích thế nào với Kinh Kinh, thậm chí không biết giải thích thế nào với chính mình.
Chính thời điểm lòng hắn đang tràn đầy rối rắm, đột nhiên nghe được Kinh Kinh thở dốc nói: "A Cha, đây là cái gì?" Một cái ngây thơ, một cái vẻ mặt ngu ngốc.
Nàng không biết vừa rồi là cái gì?
d,d,l,q,d
Trong lòng Diêu Thiên vừa động, nói: "Đó là......chuyển khí! Đúng vậy, hơi thở của ngươi có thể làm cho bệnh của ta sớm tốt hơn." Đây hoàn toàn là lời nói lừa gạt đứa trẻ, lúc nào thì hắn trở nên âm độc như vậy.
Đang tự giễu thì Kinh Kinh lại nói: "A..."
"Chỉ là ngươi không thể nói với người ngoài, tránh cho để cho bọn họ cho là ta cực kỳ yếu ớt, nhất định phải có người khác trợ giúp mới có thể tốt." Hắn vừa nói xong vừa áy náy, thậm chí ngay cả tâm cũng có chút đau đớn.
Kinh Kinh cười nói: "Nhất định là A Cha không thích uống thuốc cho nên mới dùng phương pháp này có đúng hay không."
Diêu Thiên ho nhẹ một tiếng, đứa bé này thiệt là.
"Ừ, đúng vậy!" Kỳ quái rõ ràng mới vừa trong lòng tràn đầy cảm giác tội ác, nhưng bị nàng thành thật nghiêm túc nói như vậy lại tiêu tán một nửa.
Chính là làm cho hắn không ngờ tới chính là, đứa ‘ bé ngoan ’ Kinh Kinh này lại có thể học một suy ra ba, nàng khẽ liếm đôi môi mình một chút, bỗng nhiên ngồi dậy ngồi lên đầu gối của Diêu Thiên, cười nói: "Kinh Kinh không muốn A Cha khó chịu, muốn cho A Cha sớm khỏe lại, cho nên ta chuyển khí cho ngươi!" Nói xong cũng không còn chờ Diêu Thiên phản đối đã dâng cái miệng nhỏ nhắn lên, cũng học bộ dáng vừa rồi của hắn mở đôi môi của hắn ra vươn đầu lưỡi vào bên trong.
Đứa nhỏ này học thật sự rất tốt, cả người Diêu Thiên ngơ ngẩn ở nơi nào, mặc cho nàng chuyển khí nửa ngày mới nhớ tới đẩy nàng ra, quát lên: "Ngươi, làm cái gì vậy?" Tình huống vừa rồi hình như là cường hôn người khác sau biến thành bị người khác cường hôn?
Hắn một đại nam nhân lại bị một thiếu nữ đòi hỏi ở trên miệng, cái này có chút quá thương tổn lòng tự ái của nam nhân.
Kinh Kinh nghiêng đầu nói: "Không tốt sao?"
"Dĩ nhiên không tốt." Diêu Thiên trầm giọng nói.
Chính là Kinh Kinh cúi đầu, uất ức nói: "Kinh Kinh chỉ là muốn A Cha sớm tốt hơn thôi."
Diêu Thiên ho nhẹ hai tiếng, hình như là mình làm sai trước, hiện tại thế nào lại rống một đứa bé cái gì cũng không hiểu!
Hắn có chút hối hận, nói: "A Cha chỉ là sợ lây bệnh qua cho ngươi mà thôi, về sau đừng càn quấy như vậy."
Kinh Kinh gật đầu, nói: "Về sau nhất định không càn quấy." Nhưng hiện tại trong lòng nàng lại vui vẻ đến nở hoa, không phải là nàng không hiểu mà là nàng hiểu rất rõ.
Đây là hôn, chỉ có giữa vợ chồng và người yêu mới có thể làm động tác thân thiết như vậy, công công đột nhiên hôn nàng nhất định là thích nàng, chỉ là hắn vẫn không thừa nhận!
Loại chuyện giả vờ thuần khiết này nàng thích hợp nhất, cho nên nàng giả bộ nàng không hiểu làm như vậy là cái gì để cho Diêu Thiên buông lỏng cảnh giác. Nàng biết mình làm đúng rồi, bởi vì nếu nàng không giả bộ không hiểu, như vậy về sau có thể Diêu Thiên cũng sẽ không gặp nàng nữa. Chuyện này với hắn mà nói, phải là chuyện rất quan trọng. Bởi vì khi hắn ý thức được sự thật sau khi hôn nàng, bỗng nhiên sắc mặt trở nên thật là đáng sợ.
"Vậy còn không trở về?" Diêu Thiên nói.
"Ừ, ta trở về ngay, A Cha ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Thật ra thì Kinh Kinh rất vui mừng thoải mái, chẳng qua là ở trước mặt công công không dám biểu hiện ra, cho nên nàng chạy như bay trở về phòng của mình nhảy lên giường ra sức sức cười. Vừa cười vừa vuốt môi của mình, thì ra cảm giác hôn môi tốt như vậy, nhịp tim đập rất nhanh, không trách được đôi nam nữ kia muốn hôn thật lâu mới làm chuyện kế tiếp.
Chỉ là, hiện tại nên tiến hành bước kế tiếp, hình như là lên giường......
Chỉ là chuyện này hình như có chút khó, vẫn là tiếp tục hôn đi!
Nhưng lấy biện pháp gì để cho công công chủ động thân (hôn) mình đây?
Kinh Kinh nâng má suy nghĩ biện pháp, cuối cùng nàng thật sự nghĩ ra.
Nàng quyết định, mình muốn lạnh, muốn ngã bệnh......
Cho nên, ngày hôm sau thiếu phu nhân quốc sư phủ vinh quang ngã bệnh, nguyên nhân là bị cảm lạnh.
Rất nhiều người tới thăm nàng nàng, người tới đầu tiên lại là Tố Vân và Diêu Viễn Từ, điều này làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.
Tố Vân dĩ nhiên là tới để lấy lòng, dù sao coi như Kinh Kinh và Diêu Viễn Từ không có quan hệ gì cũng là thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, nàng chỉ là một thiếp thất. Nhưng là nàng người thiếp này theo lý mà nói mới chân chính là phu nhân của Diêu Viễn Từ, sau tối hôm qua thân thể của nàng đã là hắn.
Cho nên, nàng cầu xin Diêu Viễn Từ mang theo nàng, tầm mắt rất đơn giản khiến Kinh Kinh biết được, nàng (TV) cũng không thua nàng (KK).
Nàng mặt đỏ ửng ngồi ở trước giường Kinh Kinh, nói: "Tỷ tỷ thế nào bị lạnh?"
Kinh Kinh có chút tức giận, bởi vì nàng hết lòng hết dạ chỉ lấy được hai cái hôn mà thôi, ở bên trong kỳ hạn đã đạt tới cực hạn, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ tối hôm qua nhất định trở thành vợ chồng, nghĩ tới đây không khỏi đủ loại ghen ghét.
d.d..l.q.d
"Còn không phải là vì các ngươi, canh giữ viện."
Mặt Tố Vân đỏ lên, nói: "Làm khó tỷ tỷ rồi."
Mà Diêu Viễn Từ ở một bên ngược lại ngẩn ra, theo lý mà nói nàng đã là nữ nhân bị chính mình hưu tại sao còn muốn đối tốt với bọn họ như vậy?
Chẳng những tối hôm qua tạo ra cơ hội, thậm chí còn giữ cửa vì bọn họ.
Trong lòng không khỏi có một tia cảm kích, nói: "Đa tạ."
Kinh Kinh cũng cười, vừa cười vừa khụ nói: "Khó được nghe ngươi nói hai chữ này."
Mặt Diêu Viễn Từ đỏ lên, vốn là làn da trắng noãn có thể nhéo ra nước càng lộ ra vẻ xinh đẹp.
Kinh Kinh nói với Tố Vân: "Coi như ngươi nhặt được bảo vật, về sau cần phải quý trọng."
"Đúng vậy tỷ tỷ." Nàng đương nhiên là phải quý trọng, bởi vì Diêu Viễn Từ là tương lai của nàng.
Đột nhiên, Linh nhi nói: "Lão gia tới, hắn nghe được thiếu gia và Vân Cô Nương ở đây, trực tiếp đi vào......" Đang nói Diêu Thiên quả nhiên cất bước đi vào, hắn mặt lạnh nhìn nhi tử và cái đó gọi Tố Vân cô nương, một bụng oán khí vừa muốn phát ra, lại thấy một đôi mắt như nước như sương của Kinh Kinh nhìn về phía hắn nhất thời tan thành mây khói.