Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từng tiếng động vang lên trong bóng tối. Khung cảnh xung quanh đều tối đen như mực làm cho người ta không nhìn thấy được gì. Chỉ nghe trong bóng đêm dày đặc ấy vang lên những tiếng "lộp bộp, lộp bộp".
Bỗng, ánh sáng le lói dần dần xua tan bóng tối. Ánh sáng yếu ớt hắc ra từ ngọn nến nhỏ. Rồi hai ngọn nến, ba ngọn nến, mười ngọn nến, hai mươi ngọn nến.
Những ngọn nến phân tán gần đó cũng bắt đầu cháy lên. Tiết Châu lẳng lặng đạp tắt que diêm. Nàng bước đến gần cổ máy thời gian còn đang dang dở ngay trước mặt. Đây là cái máy mà trong lúc đi theo Hoắc Kiện Minh nàng đã vứt bỏ vì nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ cần đến nó. Nhưng không ngờ vẫn là bị nàng nhặt về.
Nghĩ đến đây, Tiết Châu không khỏi nở nụ cười thật khẽ. Nhớ ngày đó nàng lừa Hoắc Lai Hàm bảo mình muốn trở về Nhiếp Chính vương phủ để thăm lại chốn xưa nhưng thật ra là tìm cổ máy và những thứ có khả năng giúp nàng hoàn thiện nó. Hai hộp diêm cũng là nàng tìm được trong quần áo thế kỉ hai mươi mốt của mình. Kể cũng lạ, đồng nghiệp của nàng là một ông chú yêu thích hút thuốc. Trước khi đi thử nghiệm cổ máy thời gian ông ta đã đem hai hộp que diêm này cấp cho nàng với cái lý do rất ngứa đòn: "Tiểu Châu a, cầm lấy đi. Xuyên về mấy năm chín mươi nếu có đồ gì giống thuốc lá thì đem về cho ta một ít. Còn lại cô cứ dùng nha, cái này xem như ta miễn phí tiền mua hột quẹt cho cô." Tiếp đó, nàng nhìn thấy ông ta nở nụ cười thật đáng khinh bỉ.
Nưng mà nàng lại không xuyên về những năm chín mươi a... Không biết xuyên đến nơi nào rồi.
Tiết Châu lắc lắc đầu lấy lại tinh thần. Nàng nhanh chóng bắt tay vào việc của mình. Cổ máy thời gian đã được nàng làm gần như hoàn thiện, hiện tại chỉ cần tốn thêm chút công phu nữa là có thể hoạt động rồi. Nghĩ tới đây nàng không khỏi kích động. Rốt cuộc cũng có thể trở về rồi. Thật nhớ nhà quá...
------------------------------
Hoắc Kiện Minh ngồi trong lều trướng, lạnh lùng nhìn nước cờ mình sắp xếp trên bản đồ. Bỗng lều bị xốc lên, ngay sau đó, một đôi nữ tử dịu dàng thướt tha, xinh đẹp kiều diễm bước vào. Trên tay bọn họ là diểm tâm tinh xảo.
Bọn họ vừa thấy hắn liền cười duyên nói:
- Gia, nghỉ ngơi ăn chút điểm tâm đi.
- Cút! - Lạnh lùng phun ra một chữ, hắn một chút cũng không thèm nhìn đến hai người vợ đã kết tóc xe duyên với mình.
- Gia, ngài đừng như vậy. Mấy tháng nay ngài vẫn luôn lạnh nhạt với chúng ta a. Chúng ta trước giờ theo gia nào có gây ra việc gì làm gia bất mãn chứ... - Trần Trứ Mai tức giận cắn môi. Thanh âm tràn ngập uỷ khuất cùng mềm mại.
Nếu đây thật sự là một nam nhân bình thường, chắc chắn sẽ ôm lấy nàng ta mà dỗ dành. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, nam nhân này lại chính là Hoắc Kiện Minh.
Hắn chỉ bình thản lập lại câu nói trước đó. Đúng là các nàng không làm gì khiến hắn phật ý nhưng mỗi khi nhìn các nàng thì hắn lại nhớ đến cái chết của Tiết Châu. Mỗi lần nhớ đến, hắn lại cảm thấy ngực trái đau nhói...
Trần Trứ Mai và Lý thị mím môi. Hai mắt ửng đỏ lui ra khỏi phòng. Kể từ cái đêm động phòng, sau khi hắn phá thân các nàng thì đã không còn chung đụng nữa. Dù cho đêm đó ngông cuồng đến chừng nào, hắn vẫn không đến tiếp tục mây mưa. Hai bên phu thê vẫn cứ như vậy đối xử tôn trọng, hoà nhã với nhau. Nhưng mấy tháng trước, chỉ trong một đêm, tất cả đều tan thành mây khói. Cái chết của đứa con hoang kia đã làm cho hắn lạnh nhạt, vô tình với các nàng.
Nghĩ đến đó, Trần Trứ Mai và Lý Thị hung hăng nghiến răng. Con tiện nhân đó chết là đúng! Loạn luân kinh tởm như vậy cũng có thể làm, thật là thiên lý bất dung!
Chợt, một bóng đen xẹt qua hai người, chui thẳng vào lều của Kiện Minh. Bóng đen này không ai khác chính là Nhất Minh. Y bây giờ khác rất nhiều so với trước kia. Gương mặt tà mị nay bị râu lúng phúng che phủ, đôi mắt phượng câu nhân giăng đầy tơ. Người không ra người, ma không ra ma. Nhìn y hệt như người điên làm cho người ta nhìn thấy mà không nỡ. Đến rốt cuộc là yêu sâu đậm như thế nào mới có thể như vậy?...
Y hung hăng nắm lấy cổ áo hắn, dùng ánh mắt hận không thể xé xác hắn ra nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ kia. Y gằng giộng từng chữ hỏi:
- Tên khốn, ta rốt cuộc thoát ra! Ngươi hạ dược ta, nhốt ta là có ý gì? Nếu như không phải hôm nay ta thoát ra khỏi ngục giam của ngươi thì còn không biết tin tức chiến trường hiện giờ. Ngươi muốn đêm Hắc nha trang và Bách Lạc chôn cùng ngươi sao!?
Hoắc Kiện Minh trào phúng nở nụ cười. Giọng nói lạnh nhạt cứ như mọi chuyện không hề liên quan tới hắn:
- Nếu ngày đó ta không bắt ngươi, hạ dược cho thần trí ngươi u mê thì có lẽ bây giờ ngươi đã dẫn theo sát thủ của ngươi và Bách Lạc rời khỏi đây. Ngươi không phải ban đầu gia nhập vào cũng là vì nàng sao? Bây giờ sát thủ của ngươi đang đóng ở chiến trường chống lại triều đình, cho dù ngươi muốn rút cũng không rút được!
- Ngươi!!!! - Nhất Minh tức đến run người. Tên thú đội lốp người này cư nhiên hạ dược làm thần trí y không rõ. Nhớ đến lúc bị hạ dược, trong đầu y không ngừng hiện lên hình ảnh của Tiết Châu và cái chết của nàng. Thật sự khiến y thông khổ nói không nên lời. Loại cảm giác đau đớn ngay ngực trái rồi lan tràn đến cổ họng. Những ảo ảnh đó khiến mắt y cay xè và không thể khống chế chính mình. Càng nghĩ, y càng tức giận nhìn hắn. Nếu không phải do hắn nàng cũng không đến bước này!
- Tốt lắm. Ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn bàn với ngươi. - Kiện Minh nhướng mày, thái độ hờ hững khiến người ta giận sôi gan.
Nhất Minh hít sâu một hơi, nhắm mắt bình ổn tâm tình kích động của mình. Bây giờ y phải lo xong chuyênn của các huynh đệ cái đã...
--------------------------
Tình hình chiến sự lại có chuyển biến. Ngay trong lúc quân của Nhiếp Chính vương sắp thua thì quân binh đều rút lui hết làm cho quân lính triều đình không khỏi mê mang. Quân binh Nhiếp Chính vương cứ như biến mất khỏi thế gian, không tìm ra được chút manh mối nào.
-------------------------
Mấy ngày sau, Hoắc Lai Hàm đến tìm Tiết Châu nhiều hơn. Gã kể cho nàng nghe tình hình chiến sự, thậm chí gã còn cười nhạo bọn người kia không biết tự lượng sức và nhát gan.
Tiết Châu không nói, nàng chỉ lẳng lặng nghe tin tức của hắn từ trong miệng người khác. Dù sao... cũng là cha của nàng mà nhỉ...
Nàng lười biếng nghe hết những cười nhạo mà trong lòng thầm trào phúng. Chỉ sợ sẽ không giống như gã mong đợi đi?
Ngày qua ngày, ngoại trừ việc bồi nàng nói chuyện, gã còn làm những việc mà giữa phu thê phải làm. Những lần như vậy, nàng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Cơ thể phản ứng theo sinh lý nhưng tâm nàng chỉ có đơn đớn xé lòng... Đau khổ, tủi nhục theo từng trận ra vào của Hoắc Lai Hàm như từng con thuỷ triều trào dâng khiến cho mỗi lần nàng đều nhịn không được khóc nấc lên...
Nàng cảm thấy thật nhục nhã... Đau quá... Rõ ràng nghe người ta nói làm loại chuyện này rất thoải mái, tại sao đến phiên nàng thì lại đau như vậy? Trái tim tại sao nhức nhói đến thế này? Tại sao?...