Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vì mấy thuyền viên ở đây đều là nam nên khi bọn họ muốn lục xoát người tôi để tìm chiếc đồng hồ mà tôi dùng để đổi vé tàu hạng ba, nên bọn họ tìm một nữ thuyền viên đến khám xét người tôi. Nữ thuyền viên hình như là phục vụ viên của khoang hạng hai, cô ấy có vẻ rất giỏi giang cô ấy mời tất cả nam thuyền viên ra khỏi phòng, tiếp theo đóng chặt cửa phòng rồi quay lại nói với tôi: “Thưa tiểu thư, tôi đến phục vụ cô.”
“Thật vinh hạnh.” Tôi đứng lên rồi dang hai tay mặc nàng khám xét.
Cái đồng hồ kia có lẽ vĩnh viễn nằm trên bờ rồi, tôi cũng không có biện pháp nào tìm về, bọn họ nếu không tìm được đồ trên người tôi thì sẽ thả tôi ra thôi.
“Cô nên tắm rửa một lần.” Trong lúc khám xét người tôi vị nữ phục vụ viên này hảo tâm nhắc nhở tôi. Sau đó cô ấy cởi áo tôi ra, rồi nhìn lưng xích lõa của tôi rồi ngạc nhiên nói, “Tiểu thư, cô thật sự rất xinh đẹp.”
Tôi chậm rãi quay đầu, bởi vì trường kì khiêu vũ nên cơ thể tôi lúc hoạt động sẽ thường xuyên vận dụng một số quy luật và linh cảm khi khiêu vũ. Chẳng sợ quay lại một kiếp nữa, tôi vẫn muốn sống cuộc sống tràn đầy âm thanh và nhảy múa.
“Cám ơn.” Tôi nhẹ giọng trả lời, giống như là ngày xưa khi nhận được lời khen ngợi đều cười rộ lên.
Nữ phục vụ viên chỉ tìm được trên người tôi một tờ vé tàu khoang hạng ba, bản phác họa Jack, còn có mười đôla, cô ấy cầm mấy thứ này ra báo cáo kết quả công tác. Tôi yên tĩnh đẩy mái tóc vàng dài đến eo ra, rồi lấy bộ quần áo giống như bao tải kia mặc vào. Đối với việc tôi không cẩn thận lấy đi chiếc đồng hồ quý giá của tên nhà giàu kia, rồi ném nó cho một hành khách khoang hạng ba cần được cứu giúp kia, tôi cũng không mấy để ý. Làm một người đứng trên tàu RMS Titanics, trong đầu tôi luôn chỉ nghĩ cách làm sao có thể rời được thuyền, hoặc là tận lực kéo thêm thật nhiều người nữa rời thuyền. Ngày mai là ngày cuối cùng con thuyền cập bờ trước khi chìm hẳn, bị nhốt trong đáy khoang thuyền rồi chết đuối không phải là việc tôi muốn gặp.
Tôi mặc xong quần áo, rồi một lần nữa ngồi trên ghế dựa, tôi cong hai chân đặt lên ghế rồi hai tay vòng qua, ôm lấy chân. Tôi nhìn về phía cửa sổ mạn tàu, cửa sổ hình tròn nhìn rất rõ nước bắn tung tóe bên ngoài, Titanic luôn luôn tăng tốc chạy về phía trước, giống như không có cái gì có thể làm nó dừng lại.
Tôi tiếp tục hít sâu một lần, dường như tôi có thể hít được không khí mặn từ ngoài không khí. Sau đó tôi im lặng bắt đầu đếm số, rồi chậm chạp hít thở, đẩy ra không khí tôi mới hít vào, giống như các ca sĩ luyện tập hô hấp, ở giây cuối cùng của cực hạn tôi hít vào. Động tác này làm tôi thiếu dưỡng khí, thời điểm tôi thiếu dưỡng khí khuôn mặt sẽ phi thường tái nhợt, tái nhợt tới mức không có tia huyết sắc. Con người khi thiếu dưỡng khí sẽ phi thường thống khổ, nội tạng, xương cốt giống như bị va chạm tới khó chịu.
Tôi từng thử qua ngược đãi mình như vậy, sau đó tôi nhìn mình qua gương, thật sự lúc đó tôi giống như một cái xác trong nhà xác.
Ở lúc hai nam thuyền viên đi vào tôi đã giống như một con cương thi, tôi ôm cơ thể run run của mình, dáng vẻ tôi lúc này thật sự giống như một bệnh nhân đang phát bệnh, phi thường thống khổ.
Một trong hai nam thuyền viên chạy tới ôm tôi rồi quay lại hét với người ở bên ngoài: “Cậu nhanh đi gọi bác sĩ, nói chỗ này có bệnh nhân.”
“Có cần tới phòng bệnh chống truyền nhiễm không?” Một thuyền viên đứng bên cạnh hỏi.
“Đáng chết, đi phòng y tế, nơi đó gần hơn.” Thuyền viên ôm tôi tức giận hét lên, “Nhanh lên.”
“Hi vọng không có vị khách nào của khoang hạng nhất ăn bị hư bụng.” Thuyền viên kia vừa chạy vừa lẩm bẩm rời đi.
Đầu tôi không có sức lực rũ xuống, xuyên thấu qua sợi tóc tôi thấy thuyền viên đang quỳ ôm tôi. Bọn họ vứt những thứ lục xoát được trên người tôi lên mặt bàn, giống như mấy thứ đó đối với họ không gây được một chút lực chú ý nào.
Tôi nhắm mắt lại, nghe được tiếng bước chân chạy xa của thuyền viên, trước mắt một mảnh tối đen, trong không khí chỉ còn lại hương vị đặc trưng của con thuyền
“Cô có sao không?” Nhìn thấy sắc mặt tôi dần trở về bình thường, người thuyền viên nửa quỳ ôm tôi nhẹ giọng hỏi.
“Không sao, cám ơn.” Tôi rốt cục khôi phục hô hấp bình thường, mở to mắt. Sau đó thử đứng lên, anh ta lập tức cẩn thận đỡ lấy sau lưng tôi, khi tôi đặt tay lên khuỷu tay anh ta rồi nhỏ giọng nói: “Thật có lỗi, đã gây thêm rắc rối cho anh rồi.” Rắc rối rất lớn… Tôi nói xong đột nhiên phát lực xoay cánh tay anh ta ra sau lưng, thân thể đè ép anh ta xuống rồi cứng rắn ấn nam thuyền viên này xuống sàn tàu. Sau đó hành động liền mạnh nhét tờ mười đôla, vé tàu và bản phác họa Jack vào túi rồi nhanh chóng xoay người chạy đi.
Để đánh gục một người đàn ông không phải là dễ, nếu không phải tôi còn nhớ kĩ xảo nhu đạo thì không dễ hạ gục một người đàn ông có khi còn bị đè lại. Khi chạy trên thuyền thi tôi gặp lại người thuyền viên đi gọi bác sĩ kia đang nhanh chóng đi về phía phòng giam, khi đối phương chưa kịp phản ứng tôi nhanh chóng lấy xuống mũ thủy thủ trên đầu ném về phía hai người họ, tôi nhanh chóng chạy qua người thuyền viên còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì rồi quay đầu lại cho anh ta một nụ cười thật tươi, “Gặp lại.”
Thuyền viên lúc này rốt cuộc cũng nhận ra tôi tức giận hét to: “Đứng lại.”
Tôi chạy lên cầu thang khá hẹp, hai tay dùng lực bắt lấy chỗ rẽ của cầu thang, đằng sau là thuyền viên đang sốt ruột hét lớn, giày của hắn bị đập mạnh lên cầu thanh, gắt gao duổi theo tôi không buông. hành lang Titanic màu trắng dài nối liền với nhau, tôi nhìn thấy bóng đèn trên thân tàu màu trắng, cung cấp ánh sáng cho chiếc thuyền xa hoa vĩ đại này. Con đường bên dưới khoang hạ đẳng không thể nhìn được hành khách bên trên khoang hạng nhất, nhiều nhất là hành khách khoang hạ đẳng và nhân viên phụ trách khoang thuyền cùng với một số thuyền viên. Phản ứng đầu tiên của bọn họ khi nhìn thấy tôi là nhanh chóng né, sợ tôi đụng phải.
“Bắt lấy cô ta.” Thuyền viên đuổi theo tôi chỉ tay vào tôi hét to với nhân viên phục vụ và thuyền viên đứng gần đó.
Đợi đến khi những người đó kịp phản ứng tôi đã nhanh chóng chạy sang cầu thang khác, nhanh chóng chạy lên khoang hạng nhất, tôi nghĩ mình bây giờ đang ở khoang tàu G chạy như điên, xuống thêm chút nữa là đáy tàu, xuống dưới đó lăn lộn với mấy người công nhân xúc than cũng không phải là ý kiến hay. Cho nên mục tiêu của tôi là nhanh chóng chạy lên trên, lên trên nữa.
Con đường chạy lên trên khá dài, một người bồi bàn đẩy xe đồ ăn ra khỏi cửa khoang thuyền, tôi đi cà nhắc nghiêng người giống như gió lách qua khe hở nhỏ hẹp của bàn ăn rồi đi tiếp, còn tay nhanh chóng cầm lấy một đĩa bánh ngọt. Khay đựng bánh bằng bạc, xung quanh khay là viền vàng, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là phục vụ cho khoang hạng nhất. Cảm ơn việc xem phim, nó giúp tôi nhận biết được khoang tàu.
Tôi vừa ăn bánh ngọt vừa chạy về phía trước, thời điểm nhét miếng bánh ngọt cuối cùng vào miệng, tôi xuýt chút nữa bị nghẹn, bởi vì tôi nhìn thấy phía trước có mấy thuyền viên nhìn về phía tôi. Không có cách nào khác tôi nhanh chóng đi về phía không có thuyền viên, tôi vừa chạy thì người bồi bàn vừa rồi xuất hiện, có lẽ anh ta mới từ trong phòng khách đi ra. Trong nháy mắt tôi nhanh chóng đẩy xe đồ ăn ra sau, tóc dài dán sát vào gò má, cái khay nhanh chóng được trả về xe đẩy đồ ăn.
“Gặp quỷ.” Phía sau truyền đến thanh âm tức giận của thuyền viên, sau đó là một tiếng hỗn độn, bọn họ và xe đẩy đồ ăn va chạm với nhau.
Tôi nhanh chóng chạy mấy trăm thước rồi gặp hành lang đi lên khoang phía trên, tôi cứ gặp hành lanh thì đều chạy lên phía trên, mạo hiểm gặp hai nhân viên trông giữ cầu thang, anh ta vừa mở cửa khoang thuyền còn chưa kịp ngăn tôi lại thì tôi đã nhanh chóng chui qua. Nhưng những thuyền viên đuổi theo tôi không gặp được vận may này, người nhân viên trông giữ kia hét lớn: “Nơi này các ngươi không thể vào đi, các ngươi có được cho phép không?”
“Câm miệng, gặp quỷ cho phép, bộ đàm đâu?” Trong lúc chạy bọn họ đã làm mất bộ đàm, đây là lần đầu tiên họ lên thuyền nên không nhớ được hết đường trên thuyền, nó gống như một mê cung lớn.
Cho dù là như vậy thì thuyền viên cũng rất nhiều, tôi bây giờ chạy linh tinh bởi vì tôi chạy quá nhanh, bọn họ chưa kịp tổ chức vây bắt. Một lúc sau, vô luận tôi trốn ở chỗ nào thì họ cũng sẽ có cách tìm ra được tôi. Hơn nữa tôi là một cô gái lại ở trong phòng có ba người đàn ông xa lạ, chỉ cần hỏi cũng biết đó là tôi.
Lại một lần nữa gặp lại thuyền viên đang đuổi theo tôi, tôi nhanh chóng chạy qua lối khác. Tôi quả thật không biết mình chạy đi đâu, lúc chạy lên lúc chạy xuống, Từ khoang C chạy đến sàn tàu khoang E, Sau đó thông qua cầu thang đi đến khoang D. Rất nhiều người đuổi theo tôi, đây thật sự là một lần thử nghiệm nhớ đời.
Chẳng lẽ bọn họ không thể đối xử khách khí với hành khách một chút sao? Có lẽ đây là phương thức đối đãi với hành khách khoang hạng ba chăng.