Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vụt!
Cuồng Chiến Lang vồ hụt mục tiêu Vô Thường, nó hạ mạnh xuống đất, cơ thể nhanh chóng quay đầu lại.
Thế nhưng mà…
Phụt phụt!
Đầu của Cuồng Chiến Lang đột ngột rụng xuống đất, một cột máu đỏ thẩm bắn mạnh lên bầu trời tạo thành mưa máu. Đồng thời cơ thể của nó ngã xuống đất co giật.
-…
Cả khán đầu hầu như cùng một lúc im lặng không nói nên lời.
Một giây trôi qua, tiếng ồn nhất tề rung động.
-Cái… cái quái gì vậy? Không phải tên đó phải nên đứt đầu hay sao, tại sao lại làm Cuồng Chiến Lang đứt đầu chết đây?
-Mẹ kiếp, bộ ta hoa mắt à. Rõ ràng Cuồng Chiến Lang đã chụp trúng đầu thỏ con xinh xắn, sao tự nhiên cái thằng thỏ con điên điên lại đứng vững vàng giơ tay lên, còn Cuồng Chiến Lang lại chết. Hư cấu mẹ nó rồi.
-Con mẹ nó Linh Nhân cảnh à, thế quái nào không nhìn ra cử động. Chắc chắn là Linh Nhân cảnh. Phạm luật rồi, cần đấu trường xử lý đê.
-Cắn thuốc…
-Uống đan dược…
Có Linh Thể, có kĩ thuật chiến đấu, có kỹ thuật đặt chân thuận cho việc xoay chuyển bước chân đổi hướng tránh né trong nguy cấp. Vô Thường dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn ra được gì ngoại trừ các Linh Nhân cảnh chuyên nghiệp, hắn xoay người theo hướng vuông góc, tay cầm kiếm chỉ đợi thân hình Cuồng Chiến Lang lướt qua liền chém ngang đầu “chó con”, cướp đi mạng sống của nó. Sau đó, Vô Thường chỉ là tra kiếm vào vỏ trong khi thân thể Cuồng Chiến Lang hạ xuống đât, giơ tay lên biểu đạt muốn tiến đến ải hai.
Hành động giết chết Cuồng Chiến Lang tích tắc chỉ trong một giây như thế, thậm chí còn không để khán giả nhìn thấy cái gì, Vô Thường hoàn toàn bị người cho là gian lận thực lực.
Cả năm vị Lục Kiệt xem cảnh vừa rồi cũng là một phen trợn tròn mắt. Ai nấy đều không tin nổi cảnh vừa rồi trong mắt họ là thật, nếu là thật vậy thì Thỏ con xinh xắn kia tuyệt đối phải là Linh Nhân cảnh.
-Hừ, dám giả danh làm Phàm Nhân cảnh để tham gia dự thi, thật không biết sống chết.
-Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy vị Linh Nhân cảnh nào lại vì vài đồng tiền vàng lừa gạt đấu trường a? Đúng tên điên, coi bộ vị này không biết Đấu Trường Phong Ba kinh khủng như thế nào.
-Thỏ con xinh xắn, để xem ngươi xử lý tình huống này ra sao.
Tuy nhiên trong đó, Vụ Hương Lan lại có ý nghĩ khác. Gương mặt tuyệt trần của nàng được ẩn gấu đằng sau tấm khăn lụa khẽ nhăn lại.
-Các đấu sĩ tham gia Đấu Trường Phong Ba luôn được một tiền bối Linh Sư cảnh của đấu trường ẩn trong bóng tối tra rõ thực lực. Vị Thỏ con xinh xắn này sẽ không là Linh Nhân cảnh.
-Nhưng mà thực lực bậc này thật khiến người hoài nghi.
Vụ Hương Lan, nàng không thuộc năm đại thế lực thống trị Châu Nam thành, nàng thuộc về một thế lực còn khủng khiếp hơn nhiều. Do vậy, hiểu biết và năng lực cũng vượt xa người khác.
Tại bên kia, vị trung niên nam tử cũng một hồi há hốc mồm.
-Cái tốc độ này vốn đâu phải của Phàm Nhân cảnh. Là Linh Sư? Chẳng lẽ mắt của Linh Nhân cảnh tầng 6 như ta có vấn đề?
-Trừ phi… không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Hắn sinh mệnh lực dồi dào như trồi non chớm nở, tuổi sẽ không vượt quá 16 tuổi, nếu hắn làm được điều đó… không có khả năng!
-Ta phải theo dõi tiếp.
Vị nam tử trung niên kịch liệt phủ nhận, hắn không tin thỏ con xinh xắn lại đạt tới trình độ kia, cái trình độ mà Tông chủ đã từng đạt.
Ngay lúc này, giọng nữ nhân tuy khá gượng gạo, bất ngờ nhưng vẫn phải vang lên tuyên bố kết quả khó tin.
-Vâng thưa quý khán giả, mặc dù kết quả trận đấu có bất ngờ lớn, nhưng người chiến thắng đích xác là đấu sĩ Thỏ con xinh xắn. Chúng tôi sau một hồi hội nghị thăm dò ý kiến của các vị cường giả Linh Sư cảnh đều phân tích và thống nhất như vậy. Vị đấu sĩ này không có bất luận điều gì gian lận, mọi thứ đều đến từ thực lực giới hạn Phàm Nhân cảnh.
Điều này khiến khán giả cảm thấy bản thân ngơ ngác, như là đang trong mộng, Phàm Nhân cảnh từ khi nào kinh khủng đến bật như vậy. Nhưng xét đến cho cùng, Đấu Trường Phong Ba luôn làm ăn rất chuẩn mực, chỉ là một vòng đấu thử thách không dễ gì khiến họ che giấu điều gì mờ ám.
Bất quá vị Thỏ con xinh xắn có năng lực Phàm Nhân cảnh ghê gớm bậc này, tất cả các khán giả, Lục Kiệt, thậm chí là Đấu Trường Phong Ba hay vị nam tử trung niên “tiếp dẫn sứ” hoàn toàn không ngờ tới, lần đầu thấy được.
-Theo quy định, đấu sĩ Thỏ con xinh xắn đã đưa tay phải biểu quyết tiếp tục ải hai. Cho nên là vượt thử thách vẫn tiếp tục.
-Yêu thú thứ hai, Hỏa Hổ.
Giọng nữ nhân vừa dứt, cánh cửa to lớn lần nữa mở ra, một chiếc xe chở l-ng sắt hiện ra cùng với một con hổ thân cao 2m, dài hơn 4m, một bộ lông màu đỏ cam quý hiếm. Đặc biêt trên hai tai và đuôi dài của con hổ này đều tràn ngập hỏa diễm.
“Đệch, cái này có còn là cuộc thi giành cho Phàm Nhân cảnh không vậy?”
Nhìn con hổ mặt đầy dữ tợn quan sát chung quanh, Vô Thường cảm thấy thương cảm cho các thí sinh tham gia.
Cuồng Chiến Lang tốc độ hơn người, người hành động dù là tấn công hay phòng thủ đều chậm chạp, vậy Phàm Nhân cảnh làm sao có thể thắng?
Ải một khó khăn như vậy mà ải hai lại là Hỏa Hổ, yêu thú có thể phóng lửa, chưa kể tốc độ dù có thua chút ít so với Cuồng Chiến Lang nhưng cũng không chậm, vả lại thân thể lại trâu bò hơn nhiều, muốn Vô Thường một kiếm chém đứt rời thân thể, hắn ít nhất phải mượn sức mạnh của Linh Thể cộng vào.
Vô Thường đã như vậy, Phàm Nhân cảnh phải thế nào, dù cho là số lượng ba người có đông nhưng đòn đánh không gây sát thương quá lớn cho con Hổ thì cũng chẳng khác gì đào mồ tự chôn bản thân. Thử nghĩ hai người khác tranh thủ cơ hội cho người thứ ba, người thứ ba hăng hái chém một nhát vào người con hổ, con hổ chỉ hơi nhói lòng, không gục ngã, thế là nó quay sang cắn một phát chết tươi thì đánh thế quái nào?
Cung tên là một lựa chọn không tồi, tiếc là người cầm cung có thể bắn chuẩn xác một vật có tốc độ nhanh di chuyển trước khi chúng áp sát một đồng đội hay không là một vấn đề lớn.
Khu vượt thử thách có phần thưởng lớn nhất Đấu Trường chính là lý do như vậy.
-Để xem lần này ngươi đối phó thế nào đây, Thỏ con xinh xắn.
-Làm đại gia ngươi thua mấy vạn bạc trắng, chết đi thằng khỉ.
-…
Tất cả người trên khán đài cố gắng tập trung 200% sức lực chú ý cuộc chiến và hành động có phần “hư cấu” của Vô Thường.
-Khi nãy lỡ dùng Linh Thể* để gia tăng tốc độ, vậy thì bố mày bây giờ dùng luôn sức mạnh vốn có của bản thân, không cần áp chế.
Vô Thường có chút tự kỷ lẩm bẩm.
Theo Vô Thường tính toán, da thịt Hỏa Hổ có dày to, nhưng đao kiếm vẫn có thể chém được và để lại vết chém nông, yếu vì khí lực Phàm Nhân cảnh bình thường không đủ. Với sức mạnh tối ưu của Linh Thể, hắn sẽ bù khuyết điểm đó, dứt điểm Hỏa Hổ giống Cuồng Chiến Lang.
*Dùng Linh Thể: chẳng qua chỉ là cách nói khi hắn cần phải triển khai sức mạnh hắn có. Không dùng Linh Thể, tức là hạ thấp sức mạnh, ra vẻ như Phàm Nhân cảnh bình thường.
Keng!
Lần nữa rút kiếm, Vô Thường bước từng bước về phái l-ng sắt dựa theo tính toán, suy diễn bản thân đã bày ra trong đầu.
-Ải thứ hai, bắt đầu!
l-ng sắt đổ sụp, Hỏa Hổ được tự do.
-Grào… GỪ…
Cũng tương tự như Cuồng Chiến Lang, khắp xung quanh đều có món mồi ngon bao bọc, Hảo Hổ việc đầu tiên làm chính là gầm gừ, dữ tợn nhìn mọi người. Nó vẫn chưa để ý đến Vô Thường ở đẳng trước kia.
Bịch bịch… Vụt!
Vô Thường nhân cơ hội từ đi từng bước, từng bước chuyển sang chạy, tốc độ không phải khủng kiếp, chỉ tựa người bình thường.
-Gừ...
Cảm nhận được chấn động kì lạ, Hỏa Hổ quay đầu nhìn chằm chằm thân ảnh Vô Thường chạy đến, còn cách nó chỉ 50m.
Ngay tức thì, Hỏa Hổ há to miệng ra, một luồng lực lượng kỳ dị hội tụ đến rồi hình thành nên một quả cầu lửa đỏ rực.
Phụp!
Hai giây hội tụ cầu lửa, nó phun thẳng về phía vô Thường, tốc độ bay của quả cầu lửa cũng khá nhanh, nhưng so với Cuồng Chiên Lang điên tiết chạy khi nãy thì quá mức tầm thường.
Vô Thường nhìn quả cầu lửa, hắn đơn giản liền né qua bên phải chạy, dễ dàng thoát đi trong khi nhiều đấu sĩ khác đã từng chạm trán với Hỏa Hổ đều phải mất vài pha chật vật mới thoát được.
Phụp… phụp… phụp…
Vô Thường tránh thoát, Hỏa Hổ liền không ngại tạo ra nhiều quả hỏa câu bắn về phía hắn.
Vụt… vù…
Qua trái, qua phải, bay lên, trượt xuống dưới, Vô Thường đều né được tất cả. Và cho đến khi cả hai chỉ còn gần 15m, Vô Thường dậm chận mạnh bật nhảy lên cao.
-Điên rồi, hắn muốn chết.
Khán giả đấu trường xem đến tình trạng này liền ngoác mồm, không hiểu vì sao Vô Thường lại điên như vậy. Bật nhảy về phái Hỏa Hổ không phải, chỉ cần con Hỏa Hổ nhảy vồ lên là hết né?
-GÀO…
Không hề sao như hình ảnh trong đầu của mọi người, Hỏa Hổ gầm lên một tiếng, nó cũng bật nhảy lên cao, vồ thẳng về phái Vô Thường. Vô Thường trừ phi biết bay thì tuyệt không thể thoát khỏi móng vuốt cùng cái miệng lớn của nó.
-Hổ con hãy yên nghỉ nhé!
Thở dài vô cùng giả tạo giành cho con hổ, Vô Thường giương kiếm về hướng mặt trời, ánh sáng nắng chiều khoảng gần 3h chiều đầy gay gắt chiếu lên mặt kiếm sáng bóng của hắn, mặt kiếm khuếch đại ánh nắng sáng bóng đó lại được Vô Thường tận dụng chiếu thẳng vào mắt con Hỏa Hổ.
-Gáo…
Chói mắt khẽ gầm nhẹ, Hỏa Hổ dù vậy vẫn giữ tư thế vồ về hướng Vô Thường, tuyệt muốn chụp đầu Vô Thường. Tiếc là nó đã xong đời.
Thân cao 2m, dài hơn 4m cũng đã đủ hình dung thân hình to lớn của Hỏa Hổ. Khi nó giang hai tay về phía trước vồ Vô Thường, khoảng trống giữa hai cánh tay đó hay còn gọi là khoảng trống đối diện ngực nó là một lỗ hổng lớn mà con người có thể chui vào.
Hiện tại trong tình huống chói mắt không thấy đường, linh trí lại không cao, Hỏa Hổ bất lực.
-Chém thường*, chia đôi con đường!
*Nhát chém bình thường.
Sức mạnh khí lực Linh Thể vượt quá năm ngàn cân lại cộng thêm với tốc độ ra đòn cực nhanh, một nhát chém có thể xẻ đôi bất cứ một vật thể gì còn nằm trong phạm vi “chém được” xuất hiện.
SOẸT…TTT!
Âm thanh xẻ thịt kéo dài, Vô Thường người dính chút máu hạ xuống mặt đất trong yên bình.
Phía sau lưng hắn, hai nửa thịt hổ từ đầu đến mông nằm gọn hai bên, ở giữa, một vùng nội tạng và máu huyết lênh láng, lộn xộn.
Khán đài thêm lần nữa không thể lập tức nói thành lời. Họ cứ thế khô miệng, trơ mắt nhìn bóng dáng dưới sân đấu.