Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đứng trên bục đài quan sát từng gương mặt hừng hực mong đợi kết quả, Minh Pháp cũng không kéo dài thời gian, hắn vội lấy ra một tờ giấy khá dài từ trong ống tay áo để bắt đầu công bố kết quả.
-Thứ hạng 20 là số 99, Tàn Hải với 28 điểm.
-Thứ hạng 19 là số 554, Triệu Sơn với 29 điểm.
-Thứ hạng 19 là số 1888, Hồng Hoa Mân với 30 điểm.
-Thứ hạng…
-…
-Thứ hạng 10 là số 334, Nhạ Long với 56 điểm.
-Thứ hạng 9 là số 667, Trịnh Yến với 59 điểm.
-Thứ hạng 8 là số 18, Khánh Hòa với 60 điểm.
-Thứ hạng 7 là số 768, Phạm Thái với 62 điểm.
-Thứ hạng 6 là số 1128, Bạch Mỗ Mỗ với 63 điểm.
-Thứ hạng 5 là số 4434, Liễu Miên Miên với 70 điểm.
-Thứ hạng 4 là số 34, Tào Nhược Hân với 71 điểm.
-Thứ hạng 3 là số 2874, Vũ Điệp Vũ với 75 điểm.
-Thứ hạng 2 là số 3243, Kiếm Trần với 77 điểm.
-Và thứ hạng 1 là số 1445, Vô Thường với 89 điểm.
-Các ngươi ngay bây giờ sẽ được trao thưởng và có khoảng thời gian để đổi thẻ báo danh. Một giờ sau, nếu các ngươi không có ý định bỏ cuộc thì mười số báo dạnh đứng đầu phải tập hợp tại đây, còn những người khác rời khỏi Liễn Ngọc Hồng Lâu.
Nói rồi, Minh Pháp cũng liền kêu gọi người đến trao thưởng cho 20 hạng đầu, còn bản thân lại lui xuống nhấm nháp ly trà, nghỉ ngơi tại trên ghế.
-Vù… ịch.
Cũng trong lúc người không có tên buồn rầu đi về, mười chín nam tử cầm theo khay đựng trao thưởng cho 19 thí sinh có mặt chỉ vừa mới bắt đầu, Vô Thường nhẹ nhàng từ lầu hai nhảy xuống đại sảnh lầu một, thình lình đối diện ngay chính gương mặt xinh đẹp đến dọa người nhưng tràn ngập đau thương cùng với một tấm khăn trắng đeo trên trán tượng trưng cho nhà có tang của Vũ Điệp Vũ.
Nhưng mà hắn cũng chẳng quan tâm gương mặt nành đau đớn, mím môi thật chặt nhìn hắn không rời, điều quan trọng lúc này của hắn chỉ là tìm Hà Tâm Như vì lời đã hứa. Hắn đảo mắt một vòng rồi quát lớn.
-Tâm Như, Tâm Như muội!
-Vâng! Muội ở đây Thường ca.
Vẫn luôn đứng ở một góc mong đợi Vô Thường từng giây, từng phút, không muốn và cũng không dám bỏ về dù không có tên trong 20 hạng đầu, Hà Tâm Như vui mừng vẫy tay với Vô Thường.
Vô Thường nhanh chân đi đến hỏi Hà Tâm Như.
-Hà Trọng huynh có đến không?
-Có, ca ca đang ở bên ngoài chờ.
Hà Tâm Như nhu thuận đáp.
-Ừm. Mà này Tâm Như muội, muội và Trọng huynh thật sự rất muốn đến Thái Ất Tông, mặc cho cuộc sát hạch là rất khó, có tỷ lệ tử vong đã hơn 9 phần?
Vô Thường bỗng nhiên hỏi Hà Tâm Như chỉ để hắn có thể chắc chắn quyết tâm của họ về việc muốn đến Thái Ất Tông khảo hạch đệ tử.
-Vâng. Đây là cơ hội duy nhất để bọn muội có thể trấn hưng gia tộc, bọn muội tuyệt đối không thể để nó vụt mất. Chết, bọn muội đã không còn quan tâm đến điều đó nữa.
Hà Tâm Như trả lời rất quyết tâm, bởi lẽ nếu họ không thể trở thành đệ tử của Thái Ất Tông, Hà gia bọn họ cũng chẳng còn có thể tồn tại lâu được khi mà Lam gia đang càng ngày càng hưng thịnh.
Vô Thường gật đầu nói.
-Ta hiểu rồi. Lúc nãy ở trên lầu hai ta đã nghe toàn bộ quy định, bây giờ muội cứ ở đây chờ, ta sẽ đi hỏi xem có ai đồng ý nhường lại thứ hạng dưới 11 cho muội và Hà Trọng huynh.
-V… vâng.
Hà Tâm Như khó khăn gật đầu.
Nàng mặc dù cảm thấy rất ngại khi luôn được Vô Thường giúp đỡ nhưng mà cũng đã hết cách vì nếu không có Vô Thường, hai anh em họ không thể nào đến được Thái Ất Tông, do vậy nàng đành cắn răng nhận sự trợ giúp.
Sau này khi có điều khiện sẽ cố hết sức giúp lại hắn, tệ hơn nữa là dùng thân thể báo đáp nhân tình khó trả được.
-Ta sẽ quay lại nhanh thôi.
Để lại một câu yên tâm cho Hà Tâm Như, Vô Thường lập tức bước đến kẻ yếu nhất trong mười hạng đầu.
Chờ đợi hạng mười, Nhạ Long nhận thưởng từ nam tử xong xuôi, Vô Thường lập tức đi đến chào hỏi bằng một lời đề nghị vô cùng hấp dẫn.
-Đưa thẻ báo danh cho ta, đổi lại ta sẽ đưa cho ngươi một bộ Linh Giáp dùng cho Linh Nhân cảnh đại viên mãn. Đừng có ý định tăng giá lên đòi hỏi, ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội trao đổi.
-Ừmmm…?!!! Đổi, ta đổi.
Vô Thường bộc hậu quá tốt khiến Nhạ Long không thể chèn ép thêm, vả lại thì dù sao Nhạ Long cũng chỉ muốn nhận thưởng và đi về chứ không đám đặt cược sinh mạng quý báu của bản thân ở Thái Ất Tông. Do vậy hắn liền đáp ứng nhanh để lấy về thêm một Linh Giáp đại viên mãn cho gia tộc, hoặc chí ít là giữ làm của riêng cho hắn.
Từ “giới nhẫn chỉ toàn đồ cùi”, Vô Thường lấy nhanh ra một bộ Linh Giáp có hình dạng tựa như một bộ đồ giành cho người quý tộc đưa cho Nhạ Long.
-Thẻ của ta đâu?
-Ể, làm sao ta biết được đây có đúng là Linh Giáp dùng cho Linh Nhân đại viên mãn được chứ, lỡ ngươi lừa ta thì sao nào?
Không hề giống một người ngu, Nhạ Long tự biết bản thân không có khả năng kiểm định tư chất bộ đồ nên hắn liền nghi hoặc, ý định muốn Vô Thường chứng minh.
Thế nhưng Vô Thường đứng đối diện lại bỗng thu lại Linh Giáp, sau đó lộ ra một nụ cười tà ác nói.
-Cơ hội của ngươi đã mất. Bây giờ ta cho người hai lựa chọn. Một là ngoan ngoãn đưa cho ta lệnh bài báo danh. Hai là ta sẽ giết ngươi để lấy lệnh bài báo danh, chắc hẳn người không quên ba ngày trước ta đã làm gì đâu nhỉ. Vậy thì mau chọn đi, ngươi chỉ có ba giây thôi.
Vẫn giữ quy tắc cũ, Vô thường tốt được thì sẽ tốt, không tốt được thì phải ác lên, hăm dọa giết chóc chứ hắn không dư hơi chứng mình Linh Giáp vừa rồi đúng là Linh Giáp dùng cho Linh Nhân cảnh đại viên mãn. Làm như thế đối với hắn là rất mệt người.
Bên kia, Nhạ Long nghe thế liền giật hoảng mình lên, bấy giờ hắn mới sựt nhận ra tên sát tinh ba ngày trước này. Vậy nên hắn âm thầm kêu khổ, tự nhận bản thân ngu ngốc vì sao không lấy đại đi cho rồi, để bây giờ vừa tay trắng lại vừa phải…
-Của… của ngươi đây, lấy… lấy đi.
Gương mặt trông rất gượng gạo trong sự sợ hãi, Nhạ Long giơ lệnh bài ra trước mặt Vô Thường.
Vô Thường cười tà nhặt lấy lệnh bài rồi nói.
-Tốt lắm. Nên nhớ sau này làm người thì phải biết bản thân mình là ai, nhất là đối với những người có thiên phú cao hơn vì họ luôn được mọi người yêu quý và chăm sóc, dù là người ngoài…
Sau đó Vô Thường quay người bỏ đi trong sự cay đắng muốn giết người của Nhạ Long nhưng chẳng dám làm, tiếp tục đi đến người hắn cảm nhận có thực lực yếu thứ hai trong mười hạng đầu, Trịnh Yến.
-Ngươi muốn gì?
Rất nhớ cái bản mặt độc ác của Vô Thường, thế nhưng Trịnh Yến cố gắng không sợ, nàng lườm mắt quát lên với Vô Thường.
Như cũ, Vô Thường đưa ra lời đề nghị
-Một Linh Giáp đổi lấy một lệnh bài báo danh để đến Thái Ất Tông tham gia sát hạch. Ngươi thấy thế nào?
-Không, ta không đổi!
Thủ thế phòng bị, Trịnh Yến mặc dù có chút sợ Vô Thường điên người lên giết nàng nhưng vẫn gòng gân cổ lên nói lớn, khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
-Hí, đó không phải là kẻ giết Vũ Nhật Phi sao?
-Hắn chưa chết ư?
-Nghe nói hắn đã được Lâu chủ Liễn Ngọc Hồng Lâu bảo hộ, Vũ gia và một thế lực nào đó mang theo vài chục người tu vi cao cường đứng chờ ở ngoài cửa Liễn Ngọc Hồng Lâu nửa ngày, nhưng cuối cùng bị Lâu chủ quát một câu đều phải ngậm ngùi bỏ đi.
-Hắn đang là gì với Trịnh Yến, chẳng lẽ muốn giết nàng hay nhìn trúng tư sắc của nàng?
-Nghe loáng thoáng hắn đang trao đổi đồ để lấy thẻ báo dạnh của mười hạng đầu.
-…
Xung quanh mọi người bàn tán tới lui và luôn cố giữ một khoảng cách xa xa, an toàn đối với Vô Thường vì sợ hắn nổi điên giết người giống như Vũ Nhật Phi hay tên xài độc không rõ tên tuổi.
Vô Thường nhìn ánh mắt đen tuyền, long lanh dao động đang chấp chứa nỗi sợ hãi của Trịnh Yên. Hắn bỏ đi, tìm đến vị trí Phạm Thái.
-Ngươi có…
-Vị huynh đệ này, ta cũng rất muốn đến Thái Ất Tông để sát hạch đệ tử, cho nên ta không thể nào trao đổi thẻ báo danh với ngươi được.
Vô Thường còn chưa “chào hàng”, Phạm Thái đã nghiêm chỉnh nói ra quyết định của bản thân, mong muốn Vô Thường thông cảm. Còn trong trường hợp không được, Phạm Thái đã sẵn sàn tư thế cho cuộc chiến.
-Hiểu rồi.
Chỉ đơn giản hai từ mà không hề có ý định xấu xa, độc ác giống như rất nhiều người suy nghĩ, Vô Thường lại đi qua nơi khác, tiếp cận mục tiêu Khánh Hòa, một người bạn có thể nói là không thân cũng không thiết.
Hắn vừa đến nơi, Khánh Hòa đã vội vàng nói.
-Thường huynh, ngươi không lẽ còn chưa hiểu tính ta sao? Ta sẽ không đổi, quyết sống mái một trận tại cuộc sát hạch của Thái Ất Tông, hy vọng huynh hiểu cho.
-Ừm, ta hiểu.
Gật gù một vài cái với Khánh Hòa, Vô Thường lại bước đi qua nơi khác. Tuy nhiên lần này hắn đã đổi hướng, đi đến vị trí của Minh Pháp đang ngồi để bàn chuyện chứ không còn chào hàng với những thí sinh còn lại.
Kế hoạch lấy vé đi cho hai huynh muội Hà Tâm Như theo kiểu nhanh gọn đã thất bại, hắn phải chuyển qua nói chuyện với chính quản sự, chấp sự của Thái Ất Tông vì dù sao thì họ cũng là người có toàn quyền quyết định người được đi đến Thái Ất Tông ở Liễu Thanh thành.
Đứng trước mặt Minh Pháp, Vô Thường khẽ kính lễ một cái rồi hỏi thẳng.
-Tiền bối, ta cần phải làm gì để có thể cho thêm một người đến được Thái Ất Tông?
-Ý là ngươi muốn giúp một người không thi hoặc đã thi nhưng rớt được đến sát hạch đệ tử ở Thái Ất Tông cùng ngươi?
Nhấp một tý trà, Minh Pháp ngồi rung đùi hỏi.
Vô Thường gật đầu.
Minh Pháp tức thì cười nói.
-Chẳng cần làm gì cả, ngươi muốn mang ai theo thì mang người đó, bất quá thì ngươi nên biết, họ muốn vượt qua cuộc sát hạch thì chỉ có thể nhờ vào sức của họ chứ ngươi không thể giúp đỡ được gì. Họ đa phần sẽ chết hoặc lội bộ đi về từ Thái Ất Tông. Thế nên, tùy ngươi.
Đây có lẽ là một cơ hội mà Minh Pháp muốn Vô Thường nợ nhân tình, mai sau lão có gặp khó khăn sẽ nhờ hắn trợ giúp, tin tưởng hắn nhớ đến hôm nay sẽ không từ chối lời kêu gọi.
-Vâng, đa tạ tiền bối.
“Đệch, biết thế ta cũng méo cần làm màu nãy giờ”
Tự mắng bản thân một câu, Vô Thường nhanh chóng quay trở lại vị trí cùng Hà Tâm Như.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, hắn nói.
-Muội ra ngoài kêu Trọng huynh vào đi, ta đã hỏi tiền bối, người nói vì ta đã đoạt hạng nhất nên có thể mang muội và Trọng huynh đến Thái Ất Tông tham gia sát hạch đệ tử.
-Thật… thật ư? Muội và ca ca đã có thể đến Thái Ất Tông cùng huynh?
Hà Tâm Như mừng rỡ hỏi rõ.
Vô Thường mỉm cười gật đầu.
-Ừ, sẽ bên cạnh ta đến Thái Ất Tông.
-Ân, cảm ơn hynh.
Lệ nhòa hoen mắt vì rất nhiều hương vị cảm xúc, trong đó dĩ nhiên cũng có hạnh phúc, một sự hạnh phúc mờ ảo đến từ một phía của Hà Tâm Như đối với Vô Thường.
-Muội đi ra gọi ca ca đây.
Tỏa sáng một nụ cười xinh có thể khiến nhiều nam nhân chết lặng, Hà Tâm Như vội chạy ra ngoài để kêu gọi Hà Trọng.
-Vụt!
Đồng lúc Hà Tâm Như rời đi, một bóng hình tuyết rắng khá nhỏ nhắn cũng lướt nhanh, tốc độ tựa làn gió nhẹ lao thẳng đến vị trí của Vô Thường.
-Sộp… rắc!
Một con dao nhỏ đâm khá mạnh vào lưng Vô Thường nhưng với thân thể quá cứng, con dao dù đã là Linh Khí thuộc Linh Sư cảnh chưa phần tầng cũng phải gãy vụn, chia thành 6, 7 mảnh rơi xuống đất sau khi đâm xuyên qua áo của Vô Thường.
-Pặc.
Bắt được bàn tay nhỏ nhắn, trơn mịn của hung thủ, Vô Thường quay người cùng một gương mặt không rõ tư vị vì hắn biết chắc người đã làm điều vừa rồi với hắn là ai.
Trực diện nhìn khuôn mặt rất đẹp, hoàn mỹ vô khuyết của Vũ Điệp Vũ, một Vũ Điệp Vũ đã không còn vẻ tinh nghịch, lém lĩnh, quyết tâm, kiên trì và ngây thơ, tất cả còn lại trên gương mặt của nàng chỉ là sự “đau thường” và sự “đấu tranh nội tâm” không ngừng.
Vô Thường hỏi.
-Vì sao lại làm như thế đối với ta?
Vô Thường dĩ nhiên chẳng thể biết được người ba ngày trước hắn đập chết chính là vị ca ca luôn yêu thương Vũ Điệp Vũ hết mực, khiến nàng phải rơi vào tình trạng chết lặng cả một ngày dài đau thương.