Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước tình hình ngũ diện công kích với tốc độ mà mắt thường đã không còn theo kịp này, đứng tại nơi đó với một đôi mắt nhạt nhẽo như chẳng có thứ có thể lay chuyển, tiểu Vô Thường bị buộc phải lấy ra một chút thực lực thật sự để đối kháng.
Và như một cường giả*, trong mắt Vô Thường mọi thứ đều bắt đầu trở nên chậm chạp, bao gồm cả thời gian lẫn không gian.
*Cường giả Linh Nhân trở lên, nhờ việc đưa linh lực vào mắt và kích thích não bộ, mọi vật di chuyển đều sẽ trở nên chậm chạp hơn trong mắt họ. Đây là cách thức chiến đấu của cấp bậc cường giả.
- Thú vị đấy.
Giơ tay phải lên, Vô Thường nhẹ nhàng chặn đứng mũi tên, kim thương, đường kiếm cách hắn chỉ vẻn vẹn nửa mét trước mặt.
- Trả lại cho các ngươi!
- Vù!
Tiếp đó Vô Thường phất nhẹ tay, mũi tên, hư ảnh kim thương, đường kiếm đều quay đầu bay đi, tốc độ thậm chí tăng gấp đôi so với khi chúng bay đến.
-Phá Vỡ!
-… (dấu thế này là chỉ hành động “câm”)
Ba luồng công kích mạnh mẽ vừa bắn phá trở lại nơi chúng đã xuất phát, Vô Thường bình đạm nói nhẹ một câu, sau đó liền biến mất tại chỗ.
Khi hai từ “Phá Vỡ” của Vô Thường dứt, hắn cũng vừa biến mất, mây đen, lôi điện, hư ảnh lá cờ trên bầu trời đều đồng thời biến mất, tất cả như chưa từng xuất hiện.
-Lắc rắc… lạp rắc…
Tại một ngôi mộ cát đã vỡ làm đôi, một nữ nhân dáng người uyển chuyển mang theo khăn che đang nhảy múa theo một vũ điệu quyến rũ nào đó, hai tay đeo lắc chuông của nàng cứ thế trước sau, trên dưới lượn lờ, xoay vòng, vòng eo uốn éo, chân ngọc điệu đà, thanh thoát nhảy lên hay đảo bước.
-Lắc rắc… lạp rắc…
-Tiện nhân, ngươi có biết nó nhức tai lắm hay không?
Bỗng ngay tại lúc này, một âm thanh quỷ dị chẳng khác gì tiếng gọi đến từ nơi âm u mờ mịt, lại tràn ngập sự lạnh lẽo thấu xương vang lên sát bên tai nàng. Theo lý thường thì đáng lẽ nàng phải giật mình sợ hãi, điệu nhảy lạc nhịp, thế nhưng thì vì nàng là quái thú nên không hề nghe thấy, mà có nghe thấy cũng sẽ không thể hiểu đó là gì, cho nên nàng vẫn cứ thế thờ ơ, tiếp tục vũ điệu của mình.
-Hừ.
-Sột!
Một tiếng hừ lạnh âm u vang lên, sau đó một bàn tay nhỏ bé tức khắc xuyên qua cái đầu chỉ toàn dịch nhờn đen đậm của nàng, tuy vậy, mạng sống của nàng không hề tiêu tan, tay chân vẫn nối tiếp các bước nhảy xinh đẹp.
-Ngươi sẽ chết do chính máu của ngươi.
-...
Để lại một câu nhàn nhạt như vậy, Vô Thường lần nữa biến mất.
Rồi khi Vô Thường vừa rời đi, những dòng dịch máu màu đen đang chảy ra từ đầu của nữ nhân quái thú cũng chợt bay ra, thoát khỏi cơ thể của nàng, sau đó chúng lấy tốc độ ngày càng tăng mạnh quay vòng vòng cơ thể của nữ nhân quái thú như cơn một lốc xoáy và ôm lấy nàng, bào mòn từng miếng thịt, từng miếng xương trong thân thể nàng
-Bùng!
Bên cạnh nàng không xa, một vị trung niên gầy yếu đang dùng bút lông vẽ ra một con quỷ cao to chừng 200m, nhưng mà chỉ vẽ được một phần ba thân ảnh của con quỷ thì cả cơ thể trung niên bỗng dưng bốc cháy lên, dần dần hóa thành một đám tro bụi dưới một ngọn lửa màu tím rực rỡ.
-Lỡ rồi thì phải lấy vậy.
Vừa dùng Thiên Địa Nhãn thực hiện “Nuốt Chửng” tiêu diệt một trung niên khôi ngô râu quai nón đang định chuẩn bị tung ra bảy lá cờ lần thứ hai lên trời, Vô Thường vừa liếc qua nhìn ba loại công kích kiếm, thương, mũi tên cũng gần như đã sắp tiếp cận một nữ tử, một đại hán và một lão già, hắn buộc phải vung tay lấy luôn một cái cây nhỏ cùng với một bức tranh đang được cuộn tròn, vì nếu hắn không lấy, ba vụ nổ lớn bao quát phạm vi ít nhất 10m kia cũng sẽ hủy diệt chúng hoặc đánh thức hai con quái thú mạnh nhất tỉnh lại.
Do vậy, hắn cần phải lấy trước khi điều đó xảy ra.
-Tất cả đều đã đến tay.
Lấy được hai vật phẩm cuối cùng, Vô Thường thoắt biến mất rồi hiện ra ở vị trí cũ, vị trí mà hắn đã giết chết thiếu nữ “đáng thương” và lão già mang khói độc.
Mọi hành động mà hắn vừa làm trong khi đã biến mất tuy nhìn khá nhiều, nhưng tính ra cũng chỉ vừa đến một giây khi mà hắn đã có năng lực chế tạo “Phù Lục dịch chuyển” chỉ bằng ánh mắt. Ngoài ra thì tốc độ ra tay giết người của hắn cũng là quá mức nhanh, dường như chỉ cần động ý niệm thì mọi thứ hắn muốn tiêu diệt đều chết.
Giữa Linh Nhân và Linh Sư hơn kém nhau chính là sức mạnh của linh lực, linh lực mạnh yếu ra sao thì Công pháp, Thần thông hay năng lực khác mà phải dựa vào linh lực để thực hiện đều sẽ mạnh yếu tương tự.
Vô Thường mặc dù là Linh Nhân cảnh, nhưng sức mạnh linh lực của hắn lại nằm trong phạm trù của cực hạn Linh Sư cảnh khi thiên phú của hắn quá mức yêu nghiệt, nên là muốn giết chết vài tên Linh Sư tầng 3, tầng 4, tầng 6 là điều quá đơn giản đối với hắn.
Tuy vậy, sức mạnh hiện tại của hắn vẫn không thể sánh được với Tông Cảnh cho dù tu vi hắn có là Linh Sư cảnh đi chăng nữa, bởi lẽ từ “Linh” trong “Linh Nhân, Linh Sư” không cùng một đẳng cấp với từ “Tông, Tướng, Tôn, Đế”.
Gặp Linh Sư, Vô Thường còn duỗi được dao nhọn hù dọa, gặp phải Tông Cảnh thì hắn xác định phải nằm dài ăn đất.
Do vậy nên khi hắn biến mất rồi hiện ra ở tại ngay một vị trí, nó chẳng khác gì so với một cái chớp mắt đơn giản của người bình thường.
Đó là còn chưa nói đến việc, nếu hắn không phải còn muốn thử nghiệm vài chiêu thức vừa tạo ra trong hai ngày vừa qua, cũng như xem thử năng lực của bản thân như thế nào, có lẽ tất cả mọi con quái thú hắn gặp trong di tích đều đã chết khi hắn nhìn thấy.
-Bùm!
Vô Thường vừa đặt bàn chân lên mặt cát, ngay bên kia, cách hắn hơn 100m liền phát ra một tiếng nổ kinh thiên vang vọng, các luồng sáng năng lượng sức mạnh** phồng to ra, phá hủy một vùng cát vàng rộng hơn 20m.
**Linh lực ko phải sức mạnh duy nhất, những con quái thú này có lẽ dùng một loại sức mạnh năng lượng khác và có cấp độ ngang với linh lực.
-Vụt vụt vụt vụt vụt.
Tiếng nổ vừa vang, năm thân ảnh có nam có nữ cũng lập tức bay ra từ luồng sáng năng lượng đánh về phía Vô Thường, tuy nhiên lần này lại là dạng cận chiến thân thể đối với thân thể, không phải dạng bắn phá năng lượng sức mạnh như lúc ban đầu.
Trong cuộc chiến giữa các cường giả đỉnh phong, ai cũng biết sức mạnh yếu là yếu, sức mạnh mạnh là mạnh. Sức mạnh đã yếu thì dù có dùng hết sức mạnh cũng sẽ không làm gì được sức mạnh mạnh, còn sức mạnh mạnh lại chỉ cần một búng tay là êm xuôi mọi chuyện.
Do vậy, để tiết kiệm tối đa nhất đối với sự thất thoát sức mạnh khi phải chiến đấu với cường giả đồng cấp độ sức mạnh, cường giả thay vì dùng sức mạnh theo kiểu “cách không đả vật” hay là phóng đại phạm vi công kích, họ sẽ lựa chọn dung hợp sức mạnh với da thịt hoặc tạo ra một tầng sức mạnh bao quanh thân thể (linh lực hộ thể dạng hoàn mỹ) để vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ kẻ địch. Đó là lý do “Thần thông cơ sở tồn tại”.
Bốn con quái thú dạng người này tấn công Vô Thường bằng cách cận chiến, chúng dĩ nhiên là muốn một cuộc chiến sống còn với Vô Thường. Bất quá bọn chúng lại không biết rằng, Vô Thường không ở cùng một cấp độ sức mạnh với bọn chúng.
-Muốn phá hỏng kế hoạch thử nghiệm của ta sao? Các ngươi chưa đủ trình độ đâu.
-Trói Buộc!
Để tránh thoát công kích của năm người đang đánh đến, thân ảnh Vô Thường vội biến mất rồi xuất hiện ở một nơi cách xa vị trí cũ 100m, Vô Thường quát lên, hai ngón bàn tay phải chỉ về hướng hai con quái thú mạnh nhất vừa xổng khỏi mộ cát.
-Bịch.
-Bịch.
Hai con quái thú này lập tức rơi từ trên cao xuống, thân thể đều dán chặc lên mặt cát mà không thể cử động bất cứ một ngón tay.
-Vụt.
Như một cỗ máy đã được thiết lập sẵn chỉ để giết sinh vật trộm đò trên mộ, ba con quái thú kia không hề quan tâm đến hai con quái thú vừa bị đánh rơi, bọn chúng cứ thế giương tay giương chân đánh vào vùng đất cát mà thân ảnh Vô Thường chỉ vừa biến mất.
-Ầm!
Tiếng nổ âm vang, bụi cát bốc lên, một cái hố cát sâu 5m liền được hình thành.
Đứng bên kia, Vô Thường cũng không có cái hứng thú vui chơi gì với bọn quái thú ngu ngốc này, hắn nhìn ba thân ảnh, một thiếu nữ, một đại hán, một lão già vừa bay lên khỏi hố mà tuyên án tử hình.
-Dưới sức mạnh mà ta cai trị, ta tuyên án các ngươi sẽ phải chết dưới chiêu thức mới của ta.
-Loạn Vũ – Nhất Kích.
Án phạt vừa vang lên, đôi mắt Vô Thường mở lớn, 5 tấm Phù Lục có chức năng dịch chuyển được hình thành, trong đó 3 tấm là “nơi đến” nằm ở ba điểm không khí gần ngay bên cạnh ba con quái thú dạng người, 1 tấm “nơi đến” nằm ở xa hơn một chút, còn lại 1 tấm “nơi đi” thì hắn nắm ở tay hắn.
-Loạn Vũ!
Vô Thường lập tức biến mất.
-Bịch!
Ba con quái thú vừa từ hố bay lên, quái thú thiếu nữ lập tức bị Vô Thường hiện ra ngay sau lưng đá mạnh một cước khiến thân thể nàng không tự chủ được bay qua bên trái, sau đó Vô Thường biến mất.
-Bộp!
Xuất hiện ngay trước mặt đại hán, Vô Thường một đấm đánh nổ đầu đại hán, tiếp đó một cước đá lên thân thể không đầu, khiến khối thân thể này bay qua bên trái, nhằm hướng thân thể thiếu nữ vừa bay đi mà đến, tốc độ có phần nhanh hơn thân thể thiếu nữ để có thể bắt kịp nàng.
-Uỵch!
Khi thân thể thiếu nữ và thân thể không đầu của đại hán bay đi, quái thú lão giả còn chưa kịp phản ứng thì một đấm của Vô Thường đã đánh mạnh lên thân thể tuy già nhưng đầy cứng rắn của lão giả, khiến thân thể lão nhằm hướng thiếu nữ và đại hắn bay đi, tốc độ cũng là nhanh nhất.
Và rồi tích tắc một giây sau, khi thân thể thiếu nữ, đại hán không đầu và lão giả đ-ng vào nhau, hợp nhất lại thành một khối thân thể bay đi, Vô Thường bỗng xuất hiện rồi đứng vững vàng ngay tại vị trí đất cát mà ba người sẽ chuẩn bị rơi xuống.
Tay phải hắn hóa thành quyền, thế đứng thì vững chắc kì lạ mà vận sức, một lực lượng quỷ dị bất chợt xuất hiện rồi bao trùm quanh lấy Vô Thường lúc này.
-Nhất Kích!
Và ngay sau khi thân thể của ba quái thú đã chỉ còn cách hắn 5m trên không, hắn tức thì quát lên, một quyền xuất ra mang theo hư ảnh một nắm tay to lớn gấp năm lần thân thể Vô Thường khiến bất cứ tu luyện giả Linh Nhân, Linh Sư nào nhìn thấy cũng đều phải run sợ đánh thẳng vào thân thể ba người.
-…!
Vô thanh và lặng lẽ, thân thể ba con quái thú dạng người tức thì chỉ còn lại một mảng mưa máu đen màu rơi xuống cát vàng từng hạt, từng hạt.