Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Thường cùng Quách Tiểu Trà vừa ra khỏi quán trà không được vài bước thì chạm mặt Lục Tử Triệt, từ khoảng cách rất xa đã nhìn thấy hắn, chỉ vì cảm giác sự tồn tại của người này quá mạnh mẽ, sự tồn tại không thể tùy tiện xem nhẹ.
Phàm là địa phương Lục Tử Triệt xuất hiện, nhất định sẽ hấp dẫn mắt của đại bộ phận người xung quanh tới, cùng phóng tầm mắt, xem tầm mắt mọi người tập trung ở nơi nào, nhìn theo có thể phát hiện hắn .
Kinh thành mĩ nam không ít, nhưng nổi tiếng tựa như hắn cũng chỉ có duy nhất mình hắn.
Hơn nữa, hắn còn cưỡi ngựa giống hắc mã nổi tiếng, một người một ngựa hành tẩu trên đường quả thực có thể làm đui mù mắt chúng nhân, cho dù người có ánh mắt không tốt nhìn không thấy người khác cũng không có khả năng nhìn không thấy hắn.
Cứ như vậy, bọn họ cùng Lục Tử Triệt gặp mặt liền chào hỏi lẫn nhau, còn chưa nói được hai câu Lương Dung đã tới rồi.
Quách Tiểu Trà xem Lương Dung không vừa mắt, bắt gặp ánh mắt hoa si của nàng đối với Lục Tử Triệt liền nhân cơ hội này bắt đầu châm chọc, hắn không cho rằng chính mình nói chuyện không dễ nghe, Lương Dung vừa mới nhìn thấy Lục Tử Triệt thì hai mắt bạo phát ra độ sáng đến người mù cũng không xem nhẹ được.
"Ngươi không cần khinh người quá đáng!" Lương Dung hận đến mức hàm răng đều sắp nghiến chặt lại, nếu ánh mắt có thể giết người, Quách Tiểu Trà đã chết một vạn lần đều đủ .
Cố Thường đập nhẹ bả vai Quách Tiểu Trà, quở trách nói: "Ngươi ít nói vài câu miệng sẽ ngứa hay sao? Khi dễ một đại cô nương còn rất đắc ý phải không?"
Quách Tiểu Trà nghe vậy miệng lập tức ngậm lại, chỉ là biểu tình trên mặt làm thế nào cũng mang theo vài phần không phục, vốn dĩ hắn nói chính là lời nói thật.
Lục Tử Triệt nhìn Lương Dung than nhỏ thở dài, nói: "Lục Mặc không ở cùng một chỗ với ta, lúc nãy, trên đường, ta đã gặp đại ca ngươi, hắn nói nếu ta nhìn thấy ngươi bảo ngươi lập tức về nhà."
Lương Dung do dự, không dễ dàng nhìn thấy người trong lòng, nàng hoàn toàn không muốn đi, nhưng đại ca nàng tìm nàng, vạn nhất có chuyện trọng yếu?
"Như thế nào, còn không muốn đi? Đại ca ngươi gọi ngươi trở về nói không chừng là để cho ngươi biết Lục Mặc ở đâu, nhanh chóng đi tìm tiểu tình nhân của ngươi đi thôi!" Quách Tiểu Trà rốt cuộc không quản được miệng nói chuyện, lầu bầu một câu.
"Vương bát đản!" Lương Dung nổi giận, đôi mắt xinh đẹp phẫn nô dường như phun lửa trừng Quách Tiểu Trà chế giễu, "Bởi vì đại ca ngươi mà mặt mũi nhà các ngươi đều vứt sạch, mỗi người biết cửa tránh đầu sóng ngọn gió đều không có ý tốt, mà ngươi đây không biết xấu hổ tài năng chơi đùa nhảy loạn nơi nơi không nói, còn không biết xấu hổ chê cười người khác, toàn kinh thành ngươi chính là kẻ không mặt không mũi khốn kiếp nhất!"
Sợ đợi tiếp sẽ lại mắng ra những lời càng khó nghe hơn ảnh hưởng tới hình tượng của mình ở trong lòng của người trong lòng, Lương Dung nén lệ khuất nhục liếc mắt nhìn Lục Tử Triệt một cái sau đó mang theo hạ nhân bước nhanh rời đi .
Quách Tiểu Trà bị mắng ánh mắt đăm đăm, đợi phục hồi tinh thần thì Lương Dung đã đi rồi, tức giận đến nhảy dựng lên muốn đuổi theo: "Này người đàn bà thối đáng ăn đòn!"
Lục Tử Triệt đột nhiên vươn tay gắt gao nắm chặt cánh tay Quách Tiểu Trà, âm thanh lạnh lùng nói: "Tỏ ra cáu kỉnh đối với nữ nhân, ngươi có phải là nam nhân không?"
Quách Tiểu Trà nghẹn họng, căm giận trừng mắt liếc nhìn Lương Dung đã đi xa, cuối cùng cũng không có đuổi theo.
"Ta không tìm nàng phiền toái rồi, ngươi buông tay ra được hay không đây? Cánh tay cũng sắp bị ngươi bóp nát rồi!" Quách Tiểu Trà vung vài cái, cái tay như kìm sắt của Lục Tử Triệt không bỏ ra, tức giận nói.
Lục Tử Triệt buông tay ra, lạnh nhạt nhìn hắn một cái không nói chuyện.
Tuy nói Cố Thường cùng Quách Tiểu Trà quan hệ gần hơn chút, nhưng đối với chuyện này vẫn cảm thấy hắn quá phận, nhịn không được quở trách vài câu: "Dù sao nàng là một cô nương chưa xuất giá, ngươi nói nàng như vậy dẫu có lý cũng thành không có lý, huống chi đang ở trước mặt mọi người? Về sau lại gặp nàng, ngươi không vui có thể tránh ra, cãi nhau thêm sẽ chỉ làm người khác khinh thường ngươi!"
Một người hai người đều nói hắn, Quách Tiểu Trà nóng nảy, xanh mặt không chịu khuất phục nói: "Các ngươi đều phê bình ta, ghét bỏ ta như vậy, vậy ta đi được chưa? Không làm cho các ngươi mất mặt!"
"Ngươi cái con người này..." Cố Thường nhìn Quách Tiểu Trà nổi giận hồ hồ mang theo tùy tùng rời đi, không biết nói cái gì cho phải, nàng ghét bỏ hắn chỗ nào, rõ ràng đang vì hắn suy nghĩ đi?
Tâm tình của Lục Tử Triệt bị chút ảnh hưởng, không như lúc trước hưng trí ôn chuyện, nhân tiện nói: "Ta còn có việc liền không quấy rầy, Cố cô nương đi dạo phố vui vẻ, qua mấy ngày nữa đợi sự tình hết bận sẽ lại gửi thiếp mời, bồi cô nương và lệnh tôn tận hết sức chủ nhà."
"Không cần khách khí như thế, huynh có việc đi trước đi." Tâm tình Cố Thường bị Quách Tiểu Trà làm xáo trộn cũng không tốt lắm, khoát khoát tay tiễn Lục Tử Triệt rời khỏi.
Thiểm Điện thấy mới một lát liền phải đi, cọ cọ Tiểu Bạch sau đó mới lưu luyến không rời rời đi .
Cố Thường cũng nhìn thấy ánh mắt không đành lòng của Tiểu Bạch lộ ra, vuốt ve lông mao trên cổ nó, cảm thán với Lục Đậu: "Gái lớn không giữ được, xem Tiểu Bạch nhà chúng ta trước đây xa cách đối với Thiểm Điện kia, kết quả đâu? Đã bị Thiểm Điện làm cảm động đến sắt thép hóa thành vòng chỉ mềm đi?"
"Tiểu thư, người đừng ghét bỏ Thiểm Điện, nói không chừng về sau người cũng sẽ thích, giống như Tiểu Bạch vậy, ban đầu người cũng nhìn không vừa mắt đâu." Lục Đậu thật không nể tình hướng về phía Tiểu Bạch nói chuyện, nàng nhìn ra thái độ tiểu thư nhà mình đối với Lục Tử Triệt đã tốt hơn nhiều, không giống lúc ban đầu nhìn thấy hắn liền nổi trận lôi đình.
"Ngươi cũng đừng có nói ta, biết đâu về sau ngươi lại gả cho người lúc ban đầu chán ghét? Muốn cười nói tiểu thư nhà ngươi trước tiên suy xét chính mình có phải nhất định sẽ không như vậy hay không?" Cố Thường tung người lên ngựa, cũng kéo Lục Đậu lên lưng ngựa bắt đầu tiếp tục đi dạo phố.
Nói về Lương Dung một đường tức giận trở về nhà, sau khi hỏi qua hạ nhân mới biết đại ca cũng không có tìm nàng, là Lục Tử Triệt nói dối .
Nhưng nàng cũng không có tức giận, biết hắn suy nghĩ vì nàng, không muốn nàng cùng Quách Tiểu Trà ầm ĩ tiếp nữa mới viện cớ làm cho nàng rời đi.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Lương phu nhân với sắc mặt khó coi đi tới, vừa vào trong phòng Lương Dung lập tức đuổi hạ nhân ra ngoài, đóng chặt cửa phòng, giận dữ mắng: "Nhìn chuyện tốt con làm! Một đại cô nương ở trên đường cái ra mặt bảo vệ lão tam Lục gia, con chê nhà chúng ta còn chưa đủ mất mặt, muốn hại cả nhà ngay cả cửa cũng không dám bước ra mới vừa lòng phải không?!"
Lương phu nhân hơn bốn mươi tuổi, thân hình mềm mại, diện mạo tiêu chuẩn của phu nhân quan gia, dáng dấp không cao không thấp, màu da rất trắng của phụ nhân trung niên, chỉ là lúc này dung mạo lộ ra vài phần sắc bén, làm người ta nhìn vào liền cảm thấy người này không dễ chọc.
Lương Dung nhìn thấy bộ dáng tức giận của mẫu thân, sợ hãi rụt cổ đứng dậy quy củ hành lễ, nhỏ giọng nói: "Nương ngài đừng nghe người khác nói lung tung, là Quách Tiểu Trà khinh người quá đáng con mới..."
"Con câm miệng!" Lương phu nhân lớn tiếng khiển trách, bởi phẫn nộ mặt mày sắc bén hơn vài phần so với bình thường, chỉ vào bộ dáng không biết hối cải của Lương Dung đau lòng nói: "Lương gia chỉ có mình con là con gái dòng chính, từ nhỏ đến lớn con muốn cái gì ta và cha con cũng làm cho con, kết quả trái lại dưỡng con thành cái dạng này! Trụ cột Lục gia đều từ quan, rất nhiều gia đình trước kia thân cận với Lục gia đều bắt đầu xa lánh bọn họ, kết quả con đến giỏi, còn hướng tới tiếp cận, lão tam Lục gia cũng giống như vậy thôi, dáng vẻ kém cỏi như vậy con còn muốn gả, thật muốn gả, nhiều người ngoài không hiểu được cười nhạo cô nương Lương gia chúng ta khó gả đến thế, cho nên mới hứa hôn với phế vật!"
Lương Dung nghe vậy vành mắt đỏ bừng, cắn môi vẻ mặt khuất nhục cãi lại: "Mặc ca ca mới không phải phế vật, nương người không cần ghét bỏ hắn."
"Muốn ta không ghét bỏ hắn, vậy hắn có ưu điểm gì làm người ta ưa thích sao?" Lương phu nhân tức giận ngồi xuống ôm chặt lấy ngực hờn dỗi, bà mang theo hạ nhân ra bên ngoài làm trang sức theo yêu cầu khi nghe người ta ngấm ngầm nói xấu về Lương Dung và Quách Tiểu Trà, vừa nghe khuê nữ nhà mình ngang nhiên cùng Quách Tiểu Trà cãi nhau chỉ vì bảo vệ Lục Mặc, tức giận đến trang sức bà cũng không nhìn lập tức hồi phủ.
"Hắn có ưu điểm của hắn." Trong mắt Lương Dung lóe lên do dự, hai tay cấm khăn vặn xoắn lại.
"Ồ? Hắn có ưu điểm? Con nói lại ta nghe một chút!" Lương phu nhân cười lạnh, đã cân nhắc không hề bận tâm cảm thụ của nữ nhi nhanh chóng tìm một gia đình đáng tin cậy xứ khác quyết định xong hôn sự này, gần đây nháo thành như vậy Lương Dung thật gả không nổi cho nam nhân ở kinh thành.
"Chính là, chính là..."
"Chính là gì? Là cự tuyệt lòng tốt của con có phải không?" Lương phu nhân giận nhất không phải khuê nữ cố ý muốn gả phế vật, mà là phế vật thế nhưng cự tuyệt khuê nữ như hoa như ngọc của bà! Bị phế vật từ chối hôn sự, đây chẳng phải ý tứ muốn nói ngay cả phế vật đều chướng mắt khuê nữ nhà mình? Về sau còn tìm sao được nhà chồng tốt, mặt mũi đều vứt sạch!
Lương Dung xấu hổ cúi đầu, nước mắt trào dâng nức nở nói: "Không trách Mặc ca ca, do cơ hội để chúng con ở chung quá ít, về sau nữ nhi cùng hắn gặp mặt nhiều hơn, hắn nhất định sẽ thay đổi tâm ý."
"Gặp cái gì mặt? Hắn muốn hồi hương, chẳng lẽ con cũng đuổi theo cùng hắn bồi dưỡng cảm tình ở nông thôn? Con không chê mất mặt, cha con cùng ca con còn có mặt mũi làm quan hay không?" Lương phu nhân tức giận đến đau gan, muốn rót ly trà kết quả ấm trà trống không, tức giận ném ly trà xuống đất, cứ như vậy trừng mắt nhìn Lương Dung không nói lời nào.
Lương Dung cũng không nói, nàng cũng cảm giác mình đuối lý, càng sợ chọc giận mẫu thân sau đó bị cấm túc.
"Chính con tự kiểm điểm đi, chờ cha con trở về xử trí con!" Lương phu nhân sợ chính mình đợi tiếp nữa sẽ động thủ đánh người, mắng vài câu sau đó rời đi .
Lương Dung cắn môi suy nghĩ đấu tranh một hồi lâu sau đó quyết định không giữ lời hứa nữa, nàng muốn nói chuyện mình biết Lục Mặc cùng Lục Tử Triệt là một người cho cha mẹ, nàng mới không giống như người ngoài nói là ánh mắt bị phân ngựa dính lại, mà là nàng thật tinh mắt mới thích Lục Mặc!
Bí mật này là vài năm trước trong lúc vô ý nàng bắt gặp, lúc ấy Lương gia tới Lục gia dự tiệc, khi đó nàng mới mười một tuổi, chính là tuổi hồ đồ, tò mò, thừa dịp mọi người không chú ý chạy tới viện của Lục Mặc, muốn dọa hắn nhảy dựng rồi bỏ chạy vào trong phòng hắn.
Vừa vặn khi đó hạ nhân Lục gia đều bận rộn chiêu đãi khách ở phía trước, hơn nữa từ trước đến giờ đối với Lục gia Lục Mặc giống như không tồn tại, hạ nhân trong viện hắn lại ít, vì thế nàng thật thuận lợi đi vào, kết quả ở trong phòng Lục Mặc nhìn thấy một mỹ nam tử mặc bạch y, bộ dạng khỏi phải nói nhìn thật tuấn mỹ...
Đây là bí mật giữa hắn và nàng, hắn dụ nàng thề sẽ không nói ra bí mật này với bên ngoài, bằng không sau khi lớn lên nàng sẽ gả cho “quần lụa” (chỉ những người quyền quý quần áo hoa mỹ) nàng chán ghét, ghét bỏ nhất, hơn nữa nhi tử sinh ra cũng là “quần lụa”.
Nhiều năm che giấu như vậy không hoàn toàn bởi vì nguyên nhân là lời thề, còn bởi vì nàng có tâm tư riêng, cái tốt của Lục Mặc chỉ có nàng biết, hết thảy nữ tử khuê các đều khinh thường hắn, như vậy nàng cũng không tốn sức lực cạnh tranh, sau khi lớn lên gả cho hắn sẽ bị mọi người cười một trận, nhưng chờ Lục Mặc quyết định không giấu diếm công khai bí mật, mọi người biết bộ dáng của phu quân nàng chẳng những không tìm thấy đối thủ ở khắp kinh thành, còn là một người rất giỏi kiếm tiền, không phải lập tức liền ghen tị nàng phúc khí tốt ?
Nhưng đến hôm nay không thể giấu diếm, nàng đã bị Lục Mặc cự tuyệt, nếu người nhà mẹ đẻ lại không giúp nàng, đợi Lục Mặc về quê định cư nàng rất khó có thể kết hôn với hắn, buổi tối cha cùng các ca ca trở về nàng phải nói ngay lập tức, Lương Dung nắm chặt bàn tay âm thầm quyết định.
Bên này Lương Dung nghĩ gì Cố Thường không biết cũng không để ý, cả ngày nàng mang theo Lục Đậu dạo chơi khắp nơi, chỗ nào có trò chơi vui, có đồ ăn ngon nàng nhất định sẽ qua nếm thử một chút, chơi vui đến quên cả trời đất .
Ngày hôm đó, Cố Phong Niên nhận được một thiếp mời, tâm tình thật tốt, khi Cố Thường đi chơi về liền nói: "Ba ngày sau Lục Tử Triệt mời chúng ta đi biệt viện phụ cận của hắn làm khách, đây là quần áo và đồ trang sức cha mới mua cho con, đến lúc đó ăn mặc xinh đẹp chút theo cha đi uống rượu."
Cố Thường nghe vậy đầu tiên kinh ngạc Lục Tử Triệt thế mà lại mời cha con họ uống rượu, sau đó mày nhăn lại không hiểu nói: "Chúng ta đi làm khách chứ không phải diện thánh, ăn mặc xinh đẹp có tác dụng gì?"
Ánh mắt Cố Phong Niên chợt lóe sáng, sờ sờ hầu kết ho nhẹ nói: "Cha sinh nữ nhi dung mạo xinh đẹp như vậy, đi ra ngoài làm khách tất nhiên muốn con trang điểm thật đẹp có thể làm đui mù ánh mắt mọi người mới cảm thấy đắc ý, con gái ngoan con chẳng lẽ không muốn làm tăng thể diện cho cha sao?"
"Hắn mời bao nhiêu người? Cha muốn làm đui mù ánh mắt bao nhiêu người đây?" Cố Thường trợn trắng mắt, nếu không phải biết rõ cha mình rất yêu thương con gái, nàng thật hoài nghi ông là muốn bán nàng.
"Cái này hắn chưa nói đến, người hẳn là sẽ không ít." Cố Phong Niên lấy toàn bộ quần áo và đồ trang sức mới mua ra nhướn mày khoe khoang, "Xem xem, đây đều là cha tự mình chọn ."
Cố Thường vừa nhìn thấy quần áo và trang sức lập tức không dời mắt được, nữ nhân đối với những thứ này quả thật không có sức chống cự, chạy qua trước tiên cầm lấy chiếc váy dài màu tím nhạt khoa tay múa chân ướm thử, rất phù hợp, lại lấy áo lót hẹp tay màu trắng cùng áo khoác lụa màu vàng nhạt ướm lên, mọi thứ đều vừa vặn.
Quần áo kết hợp với nhau mặc lên người tạo thành hình dáng thục nữ dịu dàng, người đẹp có làn da trắng mặc vào lại càng đẹp mắt, ngoài ra cha vừa mới mua cho nàng một đôi khuyên tai Hồng Bảo Thạch hình trăng rằm cùng mấy thứ chu thoa cài tóc và trâm cài nạm kim cương hoặc nạm bảo thạch, Cố Thường thích đến mức gào khóc kêu lên, thật xinh đẹp hận không thể hiện tại liền đeo lên.
"Cha, ánh mắt ngài thật tốt, thảo nào mỗi người đều nói nương càng lớn lại càng trẻ ra, đều là cha chưng diện cho, cha có ánh mắt tốt lại không tiếc tiêu tiền như vậy, nương dù muốn không xinh đẹp cũng khó đúng không?" Cố Thường có được những xiêm y cùng trang sức này đúng là đốt tiền mua về, đầu tiên vui sướng đắc ý tới bên Cố Phong Niên xoay vài cái, sau đó một bên soi gương trang điểm một bên vuốt mông ngựa (nịnh nọt).
Cố Phong Niên cười híp mắt nhìn nữ nhi cầm trang sức đứng trước gương khoa tay múa chân không ngừng, trong mắt lóe lên một chút tính toán, tươi cười giảo hoạt như hồ ly.