Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vốn dĩ Cố Thường đang mất tự nhiên vì bị Lục Tử Triệt ôm vào trong ngực liền bị câu nói đó của Ngọc Diện Hồ kinh động mà biến mất, ngay cả bả vai mình đau đến gần như tê dại cũng không để ý, nheo mắt lại cẩn thận quan sát khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
"Ngươi chính là phế vật Lục tam?" Cố Thường trong giọng nói dò hỏi hàm chứa nồng đậm sự khó tin, bởi vì nàng nghĩ thế nào cũng sẽ không liên tưởng hai người họ Lục này thành một người, thật sự là khác biệt rất nhiều, nếu nói Ngọc Diện Hồ nói bậy, thì cũng không cần thiết?
Vào lúc Ngọc Diện Hồ hô lên câu đó, suýt tý nữa Lục Tử Triệt đã nắm tay bóp nát, nhếch môi một cái, hắn sớm đoán được đám người Ngọc Diện Hồ biết nội tình của hắn, nếu không lúc trước sẽ không khéo như vậy khiến hắn đụng phải "Vị hôn thê" đang cùng nam nhân làm chuyện vô sỉ kia.
Trước đến giờ còn sống yên ổn với nhau vô sự, ai ngờ lần này Ngọc Diện Hồ lại lật tẩy chuyện này ra.
"Tại sao không nói chuyện? Sẽ không phải là bị nàng nói trúng, ngươi thật sự là Lục Mặc? !" Cố Thường nâng cánh tay không bị thương của nàng lên, dùng tay vỗ vỗ mặt Lục Tử Triệt, cảm giác thật ngạc nhiên, giống như vỗ vỗ là có thể đem Lục Tử Triệt biến thành kẻ vô dụng đến đầu cũng không dám ngẩng lên ngày ấy nhìn thấy ở Lục phủ.
"Có chuyện gì ngày mai hãy nói, ngươi mất tích lâu như vậy nói không chừng đã có người phát hiện rồi, tranh thủ lúc này suy nghĩ một chút sau khi ngươi trở về giải thích như thế nào vết thương trên vai ngươi đi!" Tâm tình Lục Tử Triệt rất kém, giọng nói cũng lạnh lẽo.
Cố Thường nghe vậy lập tức ủ rũ, chuyện Lục Tử Triệt rốt cuộc có phải là Lục Mặc hay không đúng là chuyện không phải vào giờ phút này nhất định phải làm rõ, nàng nửa đêm một mình chạy ra ngoài còn bị thương, cửa ải của cha nàng không dễ qua được, hơn nữa nếu không có Lục Tử Triệt chạy tới cứu nàng, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì chứ?
"Chúng ta thương lượng, nói ban đêm hai người chúng ta đều không ngủ được liền ra ngoài đi dạo, ai ngờ gặp phải nam nhân đeo mặt nạ..."
"Lý do ngu xuẩn như vậy ngươi cũng nói được? Ai nửa đêm canh ba ra ngoài đi dạo? Còn là nam nữ trẻ tuổi, ngươi muốn làm cho thanh danh của mình vốn không tốt càng trở nên kém hơn nữa sao?" Lục Tử Triệt cắn răng nói, tức giận đến thiếu chút nữa mắng nàng một tiếng đầu heo.
Cố Thường cũng biết lý do này thật không hợp lý, nhưng so với nói thật thì tốt hơn một chút?
Không đợi Cố Thường nghĩ ra cuối cùng phải như thế nào, bọn họ đã về tới biệt viện của Lục Tử Triệt.
Ý nguyện của Cố Thường không thể thực hiện, việc hai người bọn họ mất tích đã kinh động mọi người.
Hai sân biệt viện đều sáng đèn, một là sân viện mà Cố Thường và Dung thị ở, một là sân chủ viện của Lục Tử Triệt.
Nói về thời điểm Dung thị phát hiện không thấy Cố Thường, nàng đi tiểu đêm lúc muốn đi ngoài, cảm thấy Cố Thường không còn nằm ở mé giường bên cạnh, tìm một vòng trong phòng cũng không thấy người, đúng lúc thấy tờ giấy Cố Thường lưu lại, như vậy rất tốt, người lại bị người ta dẫn đi, sợ tới mức nàng vội truyền hạ nhân tới đây đi tìm Lục Tử Triệt.
Kết quả Lục Tử Triệt cũng không ở trong phòng, hạ nhân nói hắn không ngủ được đi ra ngoài luyện võ, kết quả tìm khắp biệt viện cũng không thấy hắn, vì thế liền biết hắn cũng mất tích, rất có thể là đi cùng Cố Thường.
Lần này thì hỏng rồi, thư Cố Thường viết lại rất sơ lược, chỉ nói có người tìm, nàng đi ra ngoài một chút, cụ thể là người nào tìm vì sao mà ra ngoài thì đều không viết.
Lục đại gia cũng tỉnh, lại bên thê tử trấn an lòng người, tiện thể an bài hộ vệ thân thủ tốt trong phủ đi tìm người.
Sau khi vừa an bày xong Đông Nam Tây Bắc bốn phương hướng đều phái vài người đi tìm, Lục Tử Triệt bọn họ lại một thân đầy máu trở lại, lần này lại là một trận náo loạn.
Cố Phong Niên và Lục lão gia 2 ông lão uống quá nhiều, lúc này ngáy khò khò ngáy đến vang rung trời, trong phủ có hai người mất tích, mọi người bận rộn tìm người đến mức đều toát mồ hôi bọn họ cũng không có dấu hiệu tỉnh.
Vì sợ bọn họ say rượu đột nhiên tỉnh lại nghe nói chuyện này sẽ kích động ảnh hưởng tới sức khỏe, hơn nữa cũng không chắc chắn Lục Tử Triệt bọn họ mất tích rốt cuộc là vì sao, vì thế cũng quyết định nếu quá một canh giờ người vẫn chưa trở lại lại nghĩ biện pháp đánh thức bọn họ.
Cũng may sự tình không tới tình cảnh xấu nhất, không đợi đến lúc phải đánh thức hai vị trưởng bối, người đã trở lại, chỉ là tình trạng trở về có chút vô cùng kinh khủng.
"Trời ạ, các ngươi đây là đã xảy ra chuyện gì!" Dung thị sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội phân phó hạ nhân nấu nước cho hai người rửa miệng vết thương, cho người đi lấy thuốc cầm máu dưỡng khí chia ra mỗi người một chén cho hai người uống trước tiên, "Không được, phải đi mời đại phu tới."
"Không cần, hai người chúng tôi bị thương cũng không nặng, chuẩn bị chút rượu thuốc cho người giúp Cố cô nương lau khử trùng quanh miệng vết thương rồi bôi thuốc lên là được, còn ta cũng chỉ có một chút thương tích, tự ta có thể xử lý." Lục Tử Triệt với loại thương thế này nhìn rất là quen rồi, mặt không đổi sắc giao phó nói.
Cố Thường vội nói: "Có thuốc giảm đau nào tốt không? Vết thương này đau chết ta rồi, nếu không ta thế nào cũng không thể ngủ yên."
Lục Tử Triệt hung hăng liếc mắt nhìn nàng hừ lạnh: "Còn biết đau? Vậy còn đi làm gì!"
Một lần sảy chân để hận nghìn đời chính là nói nàng! Cố Thường không dám kêu đau nữa, ngoan ngoãn trở về phòng xử lý miệng vết thương, đối với việc cha không xuất hiện trong lúc nàng trở về nàng cảm thấy may mắn, sáng mai biết chuyện nàng bị thương dù sao so với lúc này sau khi hay tin ồn ào một đêm không ngủ được vẫn tốt hơn.
Khi dùng rượu khử độc miệng vết thương Cố Thường vừa khóc vừa sụt sịt mũi, đau thế này so với cảm giác đau lúc bị đâm càng đau hơn.
"Xem muội về sau còn dám vọng động nữa không, đây là bài học kinh nghiệm, về sau cho dù Ngọc Diện Hồ hay là Hắc Diện Hồ cũng không cần để ý." Dung thị bị giày vò cả đêm cũng chưa đi ngủ, ngồi bên cạnh Cố Thường dặn dò.
"Đánh chết muội cũng sẽ không tái phạm sai lầm này nữa, cho dù lần sau bọn họ nói nếu muội không đến chỗ hẹn sẽ giết cả nhà muội cũng không quan tâm!" Cố Thường đã bôi thuốc băng bó xong, lúc này đang nằm ở trên giường, Lục Tử Triệt sai người đưa thuốc thoa ngoài da rất tốt đến, sau khi bôi lên đau nhức giảm hơn nửa, dù sao cũng không khóc nữa.
Dung thị rót ly nước ấm cho Cố Thường uống xong, sau đó nói: "Muội không biết nửa đêm ta tỉnh lại phát hiện không thấy muội đã kinh hãi biết bao, nếu như xảy ra chuyện muội bảo ta phải ăn nói như thế nào với Cố thúc phụ?"
Cố Thường nghe vậy đột nhiên nghĩ tới chuyện Ngọc Diện Hồ nói, chớp chớp mắt hỏi: "Người một nhà các tỷ và Lục Tử Triệt quan hệ thật tốt, tiệc rượu hắn không gọi người nhà mình tới đây lại mời các người, phải chăng hắn cãi nhau cùng với người nhà?"
Dung thị không biết trả lời như thế nào, ánh mắt né tránh nói: "Đây là chuyện nhà của người ta, chúng ta là không nên xen vào, muội dày vò tới nửa đêm lại bị thương, mau nghỉ ngơi đi."
Đã hỏi ra miệng, Cố Thường không có ý định bỏ qua cơ hội này, tiếp tục hỏi: "Đại tẩu, lúc bọn muội rời đi Ngọc Diện Hồ từng nói Lục Tử Triệt và Lục Mặc là một người, tỷ nói có buồn cười hay không?"
"Cái gì? !" Dung thị kinh hãi, giầy cởi được một nửa thì dừng lại.
Nhìn phản ứng trên mặt Dung thị trở lên trắng bệch, trong lòng Cố Thường đã có đáp án, hình dung không ra đến lúc này bản thân là vô cùng kinh ngạc hay là vô cùng tức giận, thở dài nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Dung thị sửng sốt một lúc sau đó cởi giầy leo vào trong giường nằm xuống, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Có vấn đề gì muội hãy hỏi Lục Tử Triệt đi, ta một phụ nhân ở trong nhà không quản được nhiều như vậy."
"Cám ơn đại tẩu." Cố Thường quả thật mệt mỏi, sau khi nói xong không lâu sau một lát đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Dung thị nghiêng đầu liếc nhìn Cố Thường nhắm mắt lại lộ ra vẻ nhã nhặn lịch sự thục nữ hơn rất nhiều, trong mắt dâng lên một chút phức tạp, thở dài xoay người cũng đi ngủ.
Ngày mới sáng ngời, Dung thị đã sớm thức dậy ra ngoài, Cố Thường bị thương không có người quấy rầy, đang ngủ ngon đột nhiên bị Cố Phong Niên kinh hãi xông vào trong phòng quấy nhiễu giấc ngủ.
"Thường Nhi, nghe nói đêm qua con bị thương? Có nghiêm trọng không? Bị thương chỗ nào mau để cha xem xem!" Cố Phong Niên giầy cũng chưa đi xong tóc cũng không chải, cứ như vậy dáng vẻ chưa sửa soạn chỉnh tề xông vào, hai mắt bởi vì tức giận và lo âu đều đỏ lên, nhìn hết sức dọa người.
Cố Thường mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Cố Phong Niên, không biết làm sao, cảm giác tủi thân lập tức dâng trào trong ngực, hai mắt nhất thời đỏ lên nước mắt liền rớt xuống, nghẹn ngào nói: "Cha."
Cố Phong Niên thấy thế nóng nảy, nhìn thấy băng gạc thật dễ khiến người khác chú ý băng bó ở bả vai trái của nữ nhi, nhấc chân muốn đi ra ngoài: "Phụ thân đi mời đại phu cho con!"
"Không cần, cha, con bôi thuốc lên miệng vết thương đã tốt hơn nhiều rồi." Cố Thường vội gọi Cố Phong Niên đang kích động lại, nói với người đang xoay người do không tin, "Vết thương này của con cũng không sâu, lúc đó Lục Tử Triệt đã điểm huyệt cầm máu cho con, sau khi trở về khử trùng và bôi thuốc ngay lập tức, lúc đầu rất đau, lúc này đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần không chạm đến nó thì chỉ cảm thấy có chút tê, không đau chút nào."
Cố Phong Niên đã biết chuyện xảy ra tối qua, đứng nhìn Cố Thường một lát, đột nhiên tát mình một bạt tay hối hận nói: "Ta không nên uống nhiều rượu như vậy, làm hại con bị thương, trở về làm sao ăn nói với nương con!"
Cố Thường thấy thế khóc càng thương tâm hơn, so với ai nàng cũng càng hối hận hơn: "Cha người đừng nói như vậy, đều do nữ nhi quá vọng động, nhìn thấy tờ giấy tỷ tỷ viết thì vội vàng chạy đi, đáng đời từ nay về sau nhớ rõ, nếu không phải Lục Tử Triệt kịp thời đuổi tới cứu nữ nhi, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Đem chuyện tối qua mình thấy tờ giấy sau đó để lại tin nhắn cho Dung thị rồi lại rắc thuốc bột ở trong sân để lại ám hiệu cho Cố Phong Niên đều nói ra, cuối cùng đem chuyện mình bị Cố Y bắt đi cũng nói ra hết, nói: "Cha, tên nam nhân đeo mặt nạ kia ép tỷ tỷ giết con sau đó để tỷ tỷ giả trang thành con trở về Cố Gia Bảo, tỷ tỷ không chịu, đêm qua Lục Tử Triệt đâm nam nhân đeo mặt nạ một kiếm, không biết chết hay chưa, chỉ mong hắn mau chết mau gửi hồn người sống, cha người đừng có gấp, tỷ tỷ không sao cả."
"Ta mới không quan tâm nó, nó gây cho chúng ta còn ít chuyện hay sao!" Vốn là Cố Phong Niên đối với Cố Y rất áy náy, lúc này thấy con gái nhỏ thiếu chút nữa bị con gái lớn hại chết, áy náy sớm bị lửa giận thay thế, hận không thể khiến cho nàng ở bên ngoài chết sớm một chút.
Cố Thường vừa nghe thấy việc xấu, vội nói tốt cho Ngọc Diện Hồ, nói lúc nam nhân đeo mặt nạ hạ lệnh muốn giết nàng thì Ngọc Diện Hồ kháng cự lại ra sao, nói nam nhân đeo mặt nạ và Lục Tử Triệt giao đấu, lúc nàng ngăn Ngọc Diện Hồ lại đối phương cũng không nhẫn tâm thương tổn nàng, còn nói đối phương cam đoan về sau sẽ không để cho nam nhân đeo mặt nạ lại hại nàng..., nói khô cả họng.
Sắc mặt Cố Phong Niên từ từ trở lại bình thường hơn rất nhiều, chỉ là vẫn rất tức giận, giận con gái lớn luôn muốn hại người, lần này cũng hại đến trên người người trong nhà, còn tức con gái nhỏ làm việc lỗ mãng, ngộ nhỡ Lục Tử Triệt không tới không phải hối hận không kịp sao? Chỉ là thấy bộ dáng đáng thương dưỡng thương của Cố Thường lúc này, lời nói trách cứ không đành lòng nói ra khỏi miệng, đành phải banh mặt trừng mắt nàng.
"Cha, con gái biết sai rồi, con bảo đảm về sau nếu lại có chuyện giống như vậy nhất định sẽ nói với cha đầu tiên." Cố Thường sợ bị mắng, nói xong sau đó di chuyển cố ý động đến miệng vết thương, đau đến nàng kêu ôi một tiếng.
Quả nhiên, Cố Phong Niên thấy con gái đau khóc lên, lời chỉ trích gì cũng không nói ra được, vội vàng tiến lên vừa vỗ về vừa phân phó Lục Đậu đi sắc thuốc.
"Cha, đêm qua con gái mới biết thì ra Lục Tử Triệt chính là Lục Mặc, hắn một người đóng hai vai, biến đổi quá nhiều." Cố Thường hưởng thụ sự đau lòng của cha đồng thời nói đến chuyện bát quái quan trọng.
"Cái gì? Ngươi nói Lục, Lục..." Con mắt Cố Phong Niên trợn to như chuông đồng.
"Hai người bọn là một người, người ngoài luôn đồn hai người quan hệ tốt, kỳ thật hẳn là không ai nhìn thấy hình ảnh hai người ở cùng một chỗ? Ít nhất chúng ta chưa thấy qua, con nhớ ra rồi, lần trước con khiến Lục Tử Triệt bị thương ở cổ, sau đó thời điểm chúng ta tới Lục gia dự tiệc trên cổ Lục Mặc cũng quấn khăn quàng hơn nữa ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, bây giờ nghĩ lại hẳn không phải là hắn vì khiếp nhược không dám gặp mặt người khác, mà là sợ chúng ta nhận ra!" Cố Thường càng nói ánh mắt càng sáng, hai nam nhân hoàn toàn không đồng dạng thế nhưng lại cùng là một người, nghĩ như thế nào sao cũng cảm thấy khó tin.
Thân hình Cố Phong Niên cứng lại, trừng mắt nói không ra lời, hiển nhiên còn đắm chìm trong tin tức trấn động này chậm chạp tiếp nhận đến xuất thần.
"Cha có thể đến hỏi Lục bá phụ một chút, người Lục gia hẳn là người rõ nhất." Cố Thường nói.
"Nếu con nói là sự thật, vậy cha phải đi hỏi Lục bá phụ con một chút, nhưng phải đợi con tốt hơn chút lại nói tiếp." Cố Phong Niên lắc đầu.
Cố Thường vội nói: "Con gái không sao, cha người nhanh đi hỏi đi, Lục Đậu một lát nữa sẽ mang thuốc tới con gái uống một chút rồi sẽ ngủ tiếp thì càng tốt lên thôi, cha nhanh đi hỏi thăm rõ ràng trở về nói cho con biết."
Cố Phong Niên cẩn thận quan sát Cố Thường, thấy tinh thần không tệ, đoán thương thế không nghiêm trọng lắm, bất đắc dĩ lắc đầu: "Con đấy, người đã lớn vậy rồi mà so với tiểu hài tử không khác gì cả cái gì cũng tò mò, được rồi, cha phải đi hỏi Lục bá phụ con ngay, con nghỉ ngơi cho tốt đi."
Chuyến đi này Cố Phong Niên cùng Lục lão gia ở trong thư phòng nói gần nửa ngày, lúc đi ra cũng đã đến giờ cơm trưa.
Cụ thể nói gì thì người khác đều không rõ, mọi người chỉ biết lúc hai người đi ra tâm tình đều rất tốt, trên mặt đều mang vẻ tươi cười, phảng phất chuyện đêm trước hai người con trai con gái của bọn họ bị thương căn bản không hề tồn tại.
Cố Thường trông mong cha nàng rốt cuộc cũng tới thăm mình thì vội hỏi chuyện bát quái, kết quả lão nhân gia sâu xa khó hiểu nói với nàng: "Buổi chiều chúng ta thu thập xong liền tới nhà Lục bá phụ con làm khách, khách điếm không thích hợp để con dưỡng thương, ngộ nhỡ người Nhật Nguyệt giáo đến trả thù với chúng ta cũng bất lợi, tới Lục gia không còn gì tốt hơn."
Không đợi Cố Thường phản đối, Cố Phong Niên liền đắc chí cười thỏa mãn rời đi, cười khiến cả người nàng sợ hãi, trực giác mách bảo cha nàng có chuyện gạt nàng, chuyện lừa gạt này rất có khả năng có liên quan tới nàng, Cố Thường sụ mặt, mẫu thân không ở bên cạnh đúng là không tốt, cha nàng luôn tự chủ trương, chỉ cầu lần này nàng không bị cha nàng bán thi tốt rồi.