Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Khách quan! Mời vào trong!"
"Khách quan! Đi thong thả!"
"Vị khách quan này! Ngài muốn dùng cơm hay là muốn ở trọ vậy ah. . . . ."
Hứa Nhị đầu đầy mồ hôi, đứng trước cửa khách điếm cúi đầu khom lưng, tất bật chào hỏi từng khách nhân đang ra ra vào vào, bây giờ đang là thời gian mọi người dùng cơm trưa, tuy rằng Bảo Tiên trấn chỉ có ba tửu quán, nhưng cạnh tranh lại hết sức kịch liệt, lúc này chính là thời điểm các tửu điếm này mời chào lôi kéo khách thập phương, do Hứa Nhị mồm miệng lanh lợi, lại là người có kinh nghiệm trong việc mời chào sinh ý của khách điếm, nên mỗi ngày cứ tới thời điểm này là chưởng quầy kiêm lão bản của hắn, lại để hắn tới cửa đón chào sinh ý.
Hứa Nhị cũng không phụ sự "trọng dụng" của Trương Đại Phú, đã mời chào được không ít sinh ý, làm cho khách điếm ngày càng náo nhiệt. Trương Đại Phú cũng không hẹp hòi, tiền công lão trả cho Hứa Nhị cũng cao hơn các tiểu nhị khác ba thành, điều này làm cho hắn càng thêm tận lực.
Hứa Nhị lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán, yết hầu khô khốc như muốn nứt, cho dù ngươi là ai cũng vậy thôi, giữa trưa đứng hô hào hơn một canh giờ mà yết hầu không khô khốc trừ phi là gặp quỷ ah. Nhìn vào bên trong, khách nhân đã tương đối đông đúc, hắn liền chuẩn bị thừa dịp Trương Đại Phú không chú ý, lén chạy tới hậu viện uống ngụm nước lạnh để giải khát, vừa nhấc chân chuẩn bị đi thì truyền đến tiếng Trương Đại Phú hô to: "Hứa Nhị !".
Hứa Nhị vội quay đầu lại nói: "Chưởng quầy, người gọi ta ạ !" trong đầu thì thầm nghĩ : chuẩn bị có chuyệnkhôngtốt!
“Bây giờ khách nhân cơ bản đã an vị tốt, ngươi cũng không cần tiếp tục mời chào khách nữa!” Trương Đại Phú không nhanh không chậm phân phó nói: “Ngươi đứng tại cửa ra vào, đừng cho những tên ăn mày kia tiến đến, quấy rầy sinh ý của chúng ta!”
Hứa Nhị vốn đang vui vẻ, nghe vậy thì âm thầm kêu khổ không thôi, đành đáp ứng nói :"Vâng!”
“Nhất là tên Lý Hiểu Nhai kia! Ngươi ngàn vạn lần không được để hắn tiến đến, nếu như hắn mà đến đây, ta sẽ khấu trừ ba ngày tiền công của ngươi!” Trương Đại Phú đột nhiên bổ xung một câu.
Hứa Nhị nghe đến đây, tinh thần lập tức chấn động, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng: "Lý tiểu tử!” vô số lần. Nếu nói trong Bảo Tiên Trấn này ghét nhất ai, Hứa Nhị chắc chắn không hai lời lập tức khẳng định chính là cái tên tiểu tử họ Lý này, cũng chính là Lý Hiểu Nhai trong lời của Trương Đại Phú. Tên Lý Hiểu Nhai này thực ra là một tên là một tên tiểu khất cái đáng thương, không cha không mẹ, nhưng nếu hắn chỉ là một tên tiểu khất cái bình thường thì Hứa Nhị cũng không đến mức chán ghét hắn, nếu có đồ ăn mà khách nhân bỏ lại cũng sẵn sàng bố thí cho hắn, coi như tích chút thiện tâm.
Thế nhưng tên nhãi này rất đáng hận, đồ ăn thừa khách nhân còn dư lại hắn nhất định không ăn, mỗi lần đều dùng âm mưu quỷ kế lừa gạt các khách nhân để ăn chùa, ăn xong thì phủi mông rời đi.
Khách nhân bị hắn lừa tất nhiên không vui, mỗi lần đều tìm Trương Đại Phú làm ầm ĩ, thời gian lâu dài, Trương Đại Phú tự nhiên cũng đặc biệt chán ghét cái tên Lý Hiểu Nhai này, gần đây càng bị Vạn Hương Lâu mới mở ra đoạt mất không ít sinh ý, Trương Đại Phú tâm tình càng không tốt, chứng kiến Lý Hiểu Nhai thì càng tức giận. Càng đáng hận là thằng nhãi Lý Hiểu Nhai này lại không đi ăn uống chùa tại hai nhà khác, một mực hướng đến tửu lâu của nhà hắn, hỏi sao mà hắn không bực bội cho được.
Những thương khách bị hắn lừa đa phần cũng đều sờ mũi tự nhận không may, cũng thanh toán đầy đủ cho xong việc, nhưng mà hai ngày trước vì Lý Hiểu Nhai lừa đúng một vị giang hồ hảo hán, Trương Đại Phú lại bị vị đó hung hăng đạp một cước, đùi lão đến tận bây giờ vẫn còn sưng, còn bị chém hỏng một cái bàn, hai cái ghế, cuối cùng nhất vị giang hồ hảo hán kia lại phủi mông nghênh ngang rời đi một cắc cũng không đưa, làm cho Trương Đại Phú tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất thời lại tìm không ra tên ranh mãnh Lý Hiểu Nhai, hậu quả là mọi tức giận đều dồn lên người Hứa Nhị, còn trừ của hắn ba ngày tiền công. Trước kia tuy Hứa Nhị cũng không quá chú ý đến việc Lý Hiểu Nhai ra vào, nhưng Trương Đại Phú tối đa cũng chỉ mắng hắn vài câu là xong, khấu trừ tiền công còn là lần đầu tiên. Hứa Nhị cũng âm thầm nguyền rủa tên Lý Hiểu Nhai, thề nếu để hắn bắt gặp không đánh gãy chân chó của hắn không thôi. Mấy ngày nay cũng nghe ngóng tin tức của tên tiểu tử này khắp nơi, chuẩn bị cho hắn đẹp mặt một trận, nhưng Hứa Nhị đứng tại của ra vào nhìn xa xa dòng người qua lại, cũng không phát hiện tiểu tử này xuất hiện quanh đây.
“Hứa Nhị, ngươi tới đây mau!” Trương Đại Phú bỗng vẫy vẫy tay gọi Hứa Nhị tới.
“Có chuyện gì vậy thưa chưởng quầy?”
Trương Đại Phú nhìn qua hai bên trái phải, thấy không ai để ý mới thấp giọng nói: “Ngươi nói xem, tiểu tử Lý Hiểu Nhai kia vài ngày nay không có tới, liệu có phải chuyển địa điểm, chạy qua Vạn Hương Lâu mới mở kia lừa gạt ăn chùa rồi không?” Trương Đại Phú gương mặt mang vẻ hả hê nói.
Hứa Nhị lắc lắc đầu, rất khẳng định nói: “Ta không biết hắn đi nơi nào, nhưng Vạn Hương Lâu khẳng định là hắn không dám thò mặt tới đấy!”. Nói đến đây Hứa Nhị liền dừng lại một chút, nhìn thoáng chung quanh, nhỏ giọng nói: “Ta mấy ngày trước có nghe ngóng được tiểu tử kia vì sao không đi Duyệt Lai cùng Vạn Hương hai khách điếm kia kiếm ăn, hết lần này tới lần khác chỉ đến chỗ chúng ta. Tại Duyệt Lai khách điếm tiểu tử kia bước chân tới bị lão Lý Thủ bắt gặp, lập tức gọi người đánh bay ra ngoài, cái lão Lý kia quả thật cũng đủ hung ác, Lý Hiểu Nhai vừa xuất hiện tại phụ cận chỗ lão lập tức gọi tiểu nhị tới dùng quyền cước tiếp đãi tiểu tử kia, còn nói cái gì gặp một lần đánh một lần, cho nên từ đó về sau tiểu tử kia liền không dám bén mảng đến Duyệt Lai lừa gạt ăn uống nữa. Còn về Vạn Hương lâu thì càng ác hơn, Lý tiểu tử chỉ đứng ở trước cửa nhìn vào trong đã bị tiểu nhị vác theo mộc côn đuổi đánh, nếu không phải tiểu tử kia chạy nhanh, bị đánh cho tàn phế cũng không chừng...” Nói đến đây, Hứa Nhị có chút hả hê nở nụ cười, vừa cười hai tiếng, dường như lại nghĩ đến điều gì lập tức ngừng cười, lại vụng trộm nhìn chung quanh vài lần, con mắt lảo đảo loạn chuyển, tiến gần về phía Trương Đại Phú đè thấp âm thanh nói: “Chưởng quầy này! Chúng ta hay là cũng....” Ý tứ trong đó không cần nói rõ cũng biết.
“Cái này có chút không tốt ah..” Trương Đại Phú do dự nói, kỳ thật lão cũng đã sớm có ý này, nhưng lão lại sợ rước lấy phiền phức, cũng một phần do tên Lý tiểu tử mặc dù rất đáng ghét nhưng cũng đáng thương, hơn nữa tửu lâu của mình mà lại đánh một tên ăn mày, chỉ sợ lại mang tiếng xấu, tổn hại tới thanh danh của mình.
“Chưởng quầy ah! Chúng ta cũng không thực sự đánh chết hay tàn phế hắn, chỉ cần dọa cho hắn không dám vào khách điếm lừa gạt, chỉ cho hắn nếm chút đau khổ là được rồi.” Hứa Nhị từ từ thuyết phục.
“Cách này liệu có hữu dụng không? Sẽ không sảy ra sự tình gì chứ?” Trương Đại Phú có chút động tâm, lại giả bộ từ chối nói.
Hứa Nhị thấy chưởng quầy đã có chút động tâm nên tiếp tục nói: “Sẽ không đâu, người xem hai khách điếm kia cũng không biết đã đánh tàn phế bao nhiêu ăn mày rồi mà có việc gì xảy ra đâu”. Lại nói, hắn cũng cân nhắc đến vấn đề này vài ngày nay rồi, tên tiểu Lý tử chết bầm kia nếu vẫn tiếp tục đến đây lừa gạt ăn uống, xớm muộn gì cũng sảy ra chuyện, hai ngày trước thời điểm Lý Hiểu Nhai chọc giận tên giang hồ hảo hán, tên kia trong lúc tức giận đã chém vỡ cái bàn, hắn bất đắc dĩ phải tiến đến lý luận, còn chưa kịp nói được vài câu đã bị một thanh Cương Đao sáng loáng gác trên cổ, bây giờ nhớ đến cổ vẫn thấy lạnh lẽo một chập. Lần này chỉ bị hù sợ với trừ tiền công, nói không chừng ngày nào đó còn mất việc, đây vẫn chưa phải việc gì to tát cả, nhưng không chừng gây lớn chuyện lại đem góp cả cái mạng nhỏ của hắn vào, như vậy cũng quá oan uổng rồi, nghĩ đến đây Hứa Nhị càng quyết tâm thuyết phục bằng được Trương Đại Phú.
“Ai ai nhanh! Tên tiểu Lý tử kia lại đến kìa, mau cản hắn lại!” Trương Đại Phú bỗng đẩy Hứa Nhị gấp gáp nói.
Chỉ thấy một vị thiếu niên từ đằng xa đang nghênh ngang hướng về phía quán rượu đi tới, bộ dáng của khoảng chừng mười một mười hai tuổi, y phục trên người tuy đầy vết vá nhưng rất sạch sẽ, hắn trông rất tuấn tú, con mắt đen nhánh không ngừng loạn chuyển, vẻ mặt giảo hoạt, đúng là Lý Hiểu Nhai khiến chủ tớ hai người đau đầu nãy giờ.
“Hành sự tùy theo hoàn cảnh!” Trương Đại Phú đẩy nhẹ Hứa Nhị, thấp giọng nói.
Hứa Nhị quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Đại Phú, nháy mắt ra dấu đã hiểu, sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy tới, hai tay ôm vai đứng tại cửa ra vào.
Chỉ một chút thời gian, đã thấy thiếu niên kia tiến lại gần, vừa bước tới vừa bắt chuyện với Hứa Nhị: “Hứa đại ca mạnh khỏe ah, dạo này sinh ý vẫn tốt chứ?” Bộ dáng tưởng chừng như rất quen thuộc với Hứa Nhị.
Hứa Nhị trông thấy cười đùa tí tửng của Lý Hiểu Nhai liền nổi giận, lạnh lùng quát: “ Nhà ngươi không đến, ta đây còn tốt hơn!”.
Lý Hiểu Nhai cũng không tức giận, bước nhanh đến, định vượt qua Hứa Nhị bước vào trong khách điếm, Hứa Nhị dịch ngang chân, chặn ngay phía trước Lý Hiểu Nhai, mặt không biểu tình nói: “Lý tiểu tử, thức thời thì đi chỗ khác, nơi đây không chào đón ngươi!”
Lý Hiểu Nhai cũng không nói chuyện, lại hướng phía bên phải bước tới, muốn từ bên phải đi vào.
Hứa Nhị cũng lập tức nhích người qua phải, vẫn ngăn trước mặt hắn như cũ “Ngươi....”. Hứa Nhị vừa mở miệng muốn nói gì, Lý Hiểu Nhai lại đột nhiên bước qua trái, Hứa Nhị cũng vội vàng di chuyển theo, y nguyên chặn phía trước, Lý Hiểu Nhai dưới chân liên tục thay đổi phương hướng, lúc trái lúc phải, lúc phải lúc trái, tựa như Chim Ưng đùa bắt gà con, Nhưng rốt cuộc vẫn không vượt qua được Hứa Nhị, bị hắn ngăn đón sít sao. Hứa Nhị gặp Lý Hiểu Nhai cũng không ít lần, chỉ một chút thủ đoạn này hắn đã phá giải được từ sớm.
Hứa Nhị đắc ý hắc hắc cười nói: “Lý tiểu tử! Chiêu này của ngươi dùng không được nữa rồi,ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ, đợi khách nhân ăn xong, lão tử sẽ gom lại một túi bố thí cho ngươi!”
Lý Hiểu Nhai đảo con ngươi, hai tay khẽ chắp, vẻ mặt vô tội nói:”Hứa đại ca, ta đây cũng không phải đến đây ăn mày! Ta là tới đây dùng cơm cơ mà. Ta là khách nhân, sao người có thể hướng tới khách nhân đuổi ra ngoài như vậy được? Như vậy về sau còn ai dám trở lại nơi này dùng cơm nữa chứ?”
Hứa Nhị hừ lạnh một tiếng, lời này từ miệng Lý Hiểu Nhai hắn cũng nghe không biết bao nhiêu lần, hắn nghiêm mặt, từ trong miệng thốt ra hai chữ “Tiễn khách”.
Lý Hiểu Nhai đột nhiên lại hướng phía bên trái bước tới, Hứa Nhị cũng không chậm trễ, vội bước theo, Lý Hiểu Nhai lại bước tiếp sang trái, Hứa Nhị cũng bước theo không rời, Lý Hiểu Nhai một mạch bước qua trái năm sáu bước Hứa Nhị đều nhất nhất ngăn cản, Hứa Nhị kêu lớn: “Lý tiểu tử, thức thời một chút, lão tử... Ối!” Hứa Nhị còn chưa kịp nói hết câu, liền ôi chao một tiếng kêu lên.
Chỉ thấy Hứa Nhị ngồi xổm ở một bên tay thì ôm lấy đầu, Lý Hiểu Nhai một mực bước qua bên trái hướng về phía cạnh cửa mà tiến tới, Hứa Nhị chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Lý Hiểu Nhai, không chú ý nên đã bị Lý Hiểu Nhai cố ý dẫn hắn đụng vào cây cột.
“Ai da! Hứa đại ca, huynh không sao đấy chứ!” Lý Hiểu Nhai giả mù sa mưa hỏi, nhưng cơ thể thì lại hướng về phía đại sảnh đi tới.
“Ai ai ai! Lý Hiểu Nhai, ngươi lại chạy tới nơi này của ta để lừa gạt hả?” Lý Hiểu Nhai vừa bước chân vào cửa ngay lập tức trưởng quầy Trương Đại Phú đã bước ra ngăn cản.
Trương Đại Phú từ xớm đã để ý đến Lý Hiểu Nhai, vừa thấy hắn đi vào, cũng bất chấp chân đau vội vàng chạy ra, trong lòng thì mắng to Hứa Nhị vô dụng.
Lý Hiểu Nhai thấy Trương Đại Phú chặn phía trước, vẻ mặt mờ mịt nói: "Lừa gạt? Ta đâu có ! Chẳng nhẽ Lý Hiểu Nhai ta là hạng người như vậy sao?"
"Hừ hừ! Ngươi không lừa gạt? Ngươi còn có mặt mũi nói với ta như vậy, vậy hai ngày trước là ai vừa lừa vị giang hồ hào kiệt, làm hại ta bị đạp một cước, hiện tại vẫn còn đau! Cút! Chỗ này của ta không chào đón ngươi!" Trương Đại Phú nổi giận đùng đùng nói, vừa nói còn lôi kéo lấy Lý Hiểu Nhai.
"Ài! Trương chưởng quỹ! Chuyện đó cũng không liên quan đến ta ah! Hôm đó là vị đại ca kia hào khí, mời ta ăn bữa cơm! Ngươi bị đánh có thể do ngươi chiêu đãi không tốt a! Nếu không, rất có thể là vị giang hồ đại ca kia tình hình kinh tế căng thẳng, cố ý nháo sự không trả tiền a! ?" Lý Hiểu Nhai nhất định không chịu đi, còn quái thanh quái khí nói.
"Ngươi! Tóm lại ngươi về sau cũng không được tới nơi này! Bổn điếm hầu hạ không được đại gia như ngươi!" Trương Đại Phú thở phì phì mà nói. Càng dùng sức lôi kéo Lý Hiểu Nhai, đơn giản chỉ muốn đuổi Lý Hiểu Nhai đi ra ngoài.