Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Che Trời (Già Thiên
  3. Chương 627 : Thấm thoát một năm rưỡi
Trước /355 Sau

[Dịch] Che Trời (Già Thiên

Chương 627 : Thấm thoát một năm rưỡi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diệp Phàm hét dài một tiếng, đuổi sát không bỏ. Hắn có được bí chữ Hành, tốc độ mau biết nhường nào, trong nháy mắt đi tới phía sau kịch liệt ra tay.

Ầm!

Chiến đấu tiếp tục, Hoa Vân Phi lại lần nữa hộc máu, Liên Hoa Chiến Y của Lý Tiểu Mạn cũng bị đánh nát, nhuộm máu rơi xuống, trở thành bột mịn.

Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng không ngừng đuổi giết, cũng không nói nhiều. Dọc theo đường đi không biết vượt qua bao nhiêu ngọn núi lớn, mãi cho đến sau nửa đêm vân còn kịch chiến.

Ánh trăng sáng tỏ. Dưới lòng đất Tần Lĩnh có nhiều lăng mộ cổ, sau nửa đêm thường xuyên có thể thấy được một ít lão thi đi ra mộ cổ, hướng về mặt trăng phun ra nuốt vào tinh hoa.

Vạn dặm đuổi giết, thi thoảng truyền đến thần lực dao động, thường có ngọn núi đổ nhào. Ba người vừa đi vừa chiến, hủy diệt vô tận dãy núi.

Hoa Vân Phi tóc tai bù xù, bản thân bị trọng thương, toàn thân xương cốt gãy nhiều nơi. Lý Tiểu Mạn cũng vậy, ngũ tạng đều nứt ra, toàn thân đều bị máu nhuộm đỏ.

Bên kia Diệp Phàm cũng không tốt đến đâu, thân bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Lần đại chiến này hắn trả ra một cái giá rất lớn.

Hoa Vân Phi đã liên tiếp dùng ba cái Huyền Ngọc đài, mượn vào đó vượt qua hư không nhưng trên người Diệp Phàm cũng có trận đài, đuổi theo không dứt. Một đường đuổi theo, khó thể thoát khói.

Lúc này Hoa Vân Phi rốt cục có một tia bồn chồn. Nếu tiếp tục tiêu hao như vậy, căn nguyên đều sẽ khô cạn, sinh mệnh hơn phân nửa sẽ đi tới điểm cuối.

Diệp Phàm ngoài Cửu Bí không có bí thuật cấp Đại đế khác. Bởi vì những thứ đó đều được ghi trong chương cấm kỵ của các loại cổ kinh, hắn không có khả năng chiếm được.

Tuy nhiên hắn lại có vài loại căn nguyên tâm pháp cường đại nhất. Vào giờ khắc này Đạo Kinh, Tây Hoàng Kinh, Hằng Vũ Kinh, Thái Hoàng Kinh đồng thời vận chuyên, đại Bí Cảnh đều đang phát sáng.

Bốn Bí Cảnh: Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long của Diệp Phàm đều truyền ra tiếng tụng kinh, như là có bốn vị cổ đế thức tỉnh, thiên địa tinh vũ đại rung chuyển.

Ầm!

Các loại dị tượng của hắn không biết vì nguyên nhân nào trong khoảnh khắc hợp nhất, tuy rằng một mảnh mơ hồ không thể thấy rõ nhưng lại có một cổ lực lượng đáng sợ chấn ra.

Ngay cả Diệp Phàm cũng không chịu đựng nổi, suýt nữa dập nát ở trong đó. Nếu không phải có vòng Thái Cực hoàng kim thủ hộ, chỉ sợ hắn sẽ trở thành người thứ nhất bị dị tượng tiêu diệt.

Diệp Phàm hóa thành một đạo cầu vồng vàng lao ra ngoài, công tới Hoa Vân Phi. Đây là một cơ hội tuyệt hảo, bất kể địch thủ cường đại này đối kháng như thế nào đều không thể ngăn cản.

Phốc!

Hoa Vân Phi há mồm phun máu, bị dị tượng thần bí kia chấn động thiếu chút nữa vỡ vụn. Tiếp theo Diệp Phàm liên tục ra sát chiêu, kéo theo dị tượng thần bí mà đi, đạp ra tròn bảy bước.

Ầm!

Hoa Vân Phi nửa người nổ tung, trở thành một đống thịt vụn, xương cốt bột phấn bắn ra, cảnh tượng rất tanh máu. Hắn hét to một tiếng, đảo lui ra xa ngoài trăm ngàn trượng.

Diệp Phàm công tới Lý Tiểu Mạn gần trong gang tấc, nhưng mà vào lúc này dị tượng cũng biến mất. Hắn vận chuyển vòng Thái Cực, diễn biến tiên thiên đại đạo, đem 365 lốc xoáy màu vàng xé ra một góc.

Ầm ầm~

Diệp Phàm liên tục ra đòn nặng đánh tới trước người Lý Tiểu Mạn, rốt cục công phá được phòng ngự. Tròn 81 đòn đánh tan một cái lốc xoáy màu vàng cuối cùng.

Khi vòng Thái Cực hoàng kim tới gần, Diệp Phàm ấn ra một chưởng, đất sụp núi lở. Lý Tiểu Mạn ra sức chống lại nhưng cuối cùng kêu thảm một tiếng, nửa thân thể bị đánh gãy.

Phốc!

Nàng bay ngược ra ngoài, ngực bụng lập tức rơi xuống bầu trời, bị một chưởng của Diệp Phàm cắt đứt, bị thương nặng khó có thể tưởng tượng, trong mắt kim quang hừng hực.

Giờ phút này, tình thế khác biệt rất lớn. Chiến cuộc đã xảy ra biến hóa rất lớn, Diệp Phàm chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

Ầm!

Sau khi Diệp Phàm chiếm cứ chủ động, bất chấp thương thế liên tục ra đòn nặng. Môi một lần đều như biển gầm liên tục, dãy núi đều động.

Ầm~

Hoa Vân Phi giống như bù nhìn lại lần nữa bay ngược ra. Sau khi mất đi nửa người, chiến lực hắn không bằng như trước, mà lại không dám tiếp tục dùng

Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật.

Lý Tiểu Mạn cũng không tốt đến đâu. Diệp Phàm đánh ra một quyền, nàng khó có thể chịu đựng, 365 cái lốc xoáy màu vàng ảm đạm, khó thể ngăn cản.

Nếu không có thần binh Vương giả thủ hộ, tính mạng của hai người này đã nguy rồi, rất khó tránh được một kiếp này. Cho dù như thế, cũng liên tục gặp đòn nghiêm trọng, vài lần đâm gãy ngọn núi, đổ xuống trong bụi bặm.

Diệp Phàm dốc hết thủ đoạn, một cái chân to màu vàng từ trên bầu trời đạp xuống, suýt nữa giẫm hai người ở phía dưới, đem vài ngọn núi đạp thành đất bằng.

Hai người mặt xám mày tro, ở trong bụi bặm lăn ra ngoài. Hoa Vân Phi rốt cục lại bắt được cơ hội, tế ra Huyền Ngọc đài nói:

-Đi!

Bọn họ vượt qua hư không, biến mất trong vùng núi này. Diệp Phàm lạnh lùng vô tình, đuổi sát phía sau không tha, đồng dạng dùng Huyền Ngọc đài đuổi theo.

Lại là một vùng núi yên lặng, trăng sáng treo cao, sáng tỏ mà tường hòa. Lại là một hồi đuổi giết đại chiến nhưng lại có điểm không thích hợp.

Đột nhiên một cổ khí tức quỷ dị hiện lên. Diệp Phàm đánh rùng mình một cái, phóng lên trời cao, cảnh giác nhìn về phía sau một cái.

Cùng lúc đó, Hoa Vân Phi cùng Lý Tiểu Mạn cũng biến sắc, lui ngược ra sau, cảm ứng được khí tức nguy hiểm.

Xa xa, một ngọn núi cổ vở ra, một người tí hon màu tím cao không quá một xích cưỡi trên một chiếc xe đồng xanh lao ra. Ở một hướng khác, một lão hòa thượng toàn thân da bọc xương, giống như hoàng kim đúc thành cũng bay ra.

Diệp Phàm xoay người bước đi, hắn sớm kiến thức sự đáng sợ của hai sinh linh này. Lần trước hắn đoạt Long Tủy của bọn họ bị đuổi giết, thiếu chút nữa xảy ra bất trắc.

Hoa Vân Phi cùng Lý Tiểu Mạn cũng chạy xa, dường như biết hai sinh linh khủng bố này. Đại đạo bảo bình của bọn họ chìm nổi, rồi lại mang theo bọn họ xuyên qua không gian mà đi, không để lại dấu vết.

Ầm!

Lão hòa thượng rống to một tiếng, triệu tập ra hư ảnh của A Di Dà Phật đuổi giết Diệp Phàm, tốc độ đạt đến mức tận cùng.

Bên kia, người tí hon màu tím điều khiển xe đồng xanh đuổi theo Hoa Vân Phi cùng Lý Tiểu Mạn, như ánh sáng như điện chớp, nháy mắt biến mất.

Không thể không nói, lão hòa thượng kim thân này cực kỳ đáng sợ, triệu tập ra hư ảnh A Di Đà Phật không gì không phá hủy, không gì có thể ngăn cản.

Diệp Phàm cũng không biết bay qua bao nhiêu dãy núi, dùng bí chữ Hành đi qua mấy vạn dặm mới rốt cục thoát khỏi lão hòa thượng khủng bố kia.

Hắn tìm một cái động cổ, lẳng lặng chữa thương, Niết Bàn Kinh vận chuyển không ngừng, toàn thân bị huyết khí màu vàng bao phủ, cả động thủ đều là một mảnh thần thánh yên lành.

Lần này hắn bị thương rất nặng, nếu là người khác căn bản không thể sống sót tuy nhiên hắn thể chất cường đại, chậm rãi khôi phục cũng không có đại nạn phủ xuống.

Sắc trời sáng rõ, Diệp Phàm mở mắt, vết thương đáng sợ đã lành bảy tám phần. Hắn đứng dậy, từng bước đi ra khói động.

Sáng sớm, trong dãy núi có một tầng khói mỏng, khi ánh mặt trời chiếu xuống hóa thành sương mù nhiều màu, cổ mộc liền nhau thoạt nhìn có chút yên bình.

Trên lá cây, những giọt sương lăn dưới ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra màu sắc sặc sở, giống như những viên trân châu đang lăn.

Sáng sớm yên lành, Diệp Phàm đứng trong dãy núi, khẽ nhíu mày. Sau một trận đại chiến, không thể lưu Hoa Vân Phi cùng Lý Tiểu Mạn lại khiến hắn rất tiếc nuối.

- Mười năm sau, thiên hạ còn có mấy người có thể áp chế được bọn họ?

Đây tuyệt đối là đại địch trước nay chưa từng có. Hắn cảm thấy được có thể sánh ngang cùng đám người Trung Hoàng, Vương Đằng. Bởi vì cứ tiếp tục phát triển như vậy, Độc Nhân tất sẽ tái hiện thế gian.

- Tuy nhiên, bọn họ có cường đại tới đâu cũng sẽ bị hạn chế bởi Bát cấm. Chỉ cần cảnh giới của ta ở trên, có thể lực ép bọn họ.

Diệp Phàm lẩm bẩm, có một loại tự tin cường đại, cũng có một loại áp lực. Độc Nhân Đại đế cùng hắn nhân quả rất sâu, tốc độ tu luyện của truyền nhân quá nhanh khiến hắn không thể không đuổi kịp mới ổn.

- Chỉ có không ngừng đột phá mới được. Thánh thể đại thành có thể khiêu chiến Đại đế, cùng cảnh giới tuyệt đối không sợ bất kỳ kẻ nào.

Cho dù hai người kia nuốt hết căn nguyên của chư vương, đi lên con đường của Đại đế cổ, chỉ cần cảnh giới của hắn luôn ngang bằng không bị lạc hậu thì có thể trấn áp bọn họ.

Hiện nay hắn cùng Hoa Vân Phi chênh lệch ba cảnh giới nhỏ, cần phải đuổi kịp, không thể tiếp tục kéo lớn thêm bằng không tương lai sẽ rất nguy hiểm.

Mà để cho hắn không yên chính là Lý Tiểu Mạn rốt cục mượn lực lượng từ vị nào? Hắn suy nghĩ một đêm, tìm khắp trong đầu một lượt cũng không có manh mối gì.

- Rốt cục là ở chỗ nào ra vấn đề...

Diệp Phàm tưởng tượng đến cái loại lốc xoáy màu vàng liền cảm thấy không thoải mái, nhưng không thể nói rõ vì sao.

Cái loại thần lực này không phải bản thân tu luyện mà thành, tới từ bên ngoài. Tựa như nắm giữ thần binh Vương giả hoặc là Đế binh, căn bản không bị Bát cấm hạn chế.

Trận chiến này Diệp Phàm thu hoạch cũng rất lớn. Hắn tìm được Đạo, điều này phi thường trọng yếu.

Đại đế viễn cổ không đi con đường của người trước, cuối cùng đều sẽ khai sáng đạo, chỉ có như thế mới có thể siêu thoát, cổ kinh ngày trước đều chỉ dùng để tham khảo.

Thấm thoắt một năm rưỡi yên lặng qua đi, Diệp Phàm nộp lên kỳ trân dị tủy, sớm đã thành công tiến vào ngọn núi chính Tần Môn, một mực tìm kiếm Cửu Bí nhưng vẫn không manh mối gì.

Không thể không nói, tiến vào ngọn núi chính tương đương nguy hiểm. Trong một năm này đã có mấy người bị chết, nguyên nhân không rõ, không thể nói ra kết quả.

Diệp Phàm lại đoán hơn phân nửa là do Hoa Vân Phi gây nên, khẳng định biết được hắn vì Cửu Bí mà đến, không thể tính ra người nào là hắn vì thế xuống tay với từng người một.

Chưởng giáo Tần Môn bị kinh động, phái Bích Lạc Vương cường đại cùng vài vị đại năng khác ra tay tìm kiếm hung thủ chân chính.

Hiện nay Diệp Phàm đã biết vài năm trước Hoa Vân Phi đã tiến vào ngọn núi chính Tần Môn, tuy nhiên một năm rưỡi trước đã rời đi. Cùng lúc Lý Tiểu Mạn cũng biến mất, không có trở về.

Trong trận đại chiến ở Tần Lĩnh kia, Diệp Phàm cũng không nhìn thấy đối phương thi triển Cửu Bí, nhưng không thể khẳng định đối phương không có thu hoạch.

Một năm rưỡi này, thực lực của Diệp Phàm tăng tiến vùn vụt. Hắn cảm nhận được áp lực, không thể không khổ tu, hiện nay đã đạt tới Hóa Long biến thứ tám, tiến cảnh kinh người.

Trong thời gian này, hắn còn phải chống lại một loại uy hiếp trí mạng khác, đó chính là Độ Thần Quyết. Hắn tận mắt nhìn thấy hai người cùng trên ngọn núi chính đã trở thành đệ tử Tần Môn thành kính.

Nếu không phải thần thức hắn siêu cấp cường đại chắc có lẽ cũng nguy hiểm rồi. Dù vậy hắn cũng vì không từng đi nghe Thái thượng chưởng giáo giảng đạo nhiều mới có thể không việc gì.

- Đây là một đám lão yêu nghiệt. Mười mấy người ngày ngày tụng kinh, cho dù là một vị Bồ Tát tới lâu ngày cũng sẽ bị độ hóa.

Diệp Phàm nhíu mày. Không đi nghe đại đạo thì căn bản không có khả năng tiếp xúc đến Cửu Bí, điều này làm cho hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Thông qua quan sát hắn, Bệnh lão nhân quả nhiên không lên ngọn núi chính, chỉ sợ bị độ hóa.

Mà thư sinh trên đông mạch dường như là Nguyệt Linh Công chúa, rảnh rỗi hay không đều luôn chạy lên ngọn núi chính, tuy nhiên hắn cũng không tham gia cùng.

Điều này làm cho Diệp Phàm khá kinh ngạc. Trong số những người cùng trên ngọn núi chính với hắn chỉ có một nữ nhân, tuy rằng xinh đẹp nhưng so với đệ nhị mỹ nữ của Trung Châu thì kém mười vạn tám ngàn dặm.

Nàng chỉ có thể xem như là sắc đẹp hơn người, nếu như nói tuyệt đại mỹ nhân, đẹp có một không hai thiên hạ thì thật là tuyệt đối không đáng tin, chênh lệch quá

- Chắc rằng trên người nàng có bí bảo, ngay cả Thần Nhãn của ta đều có thể lừa gạt.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Sau đó hắn bắt đầu chú ý đến nữ nhân kia nhiều hơn. Nàng thường xuyên đi tới một ngọn núi đã trụi lủi, một lần ngồi xuống là hơn nửa ngày.

Ngọn núi này đối diện với ngọn núi chính, cũng không phải rất xa xôi. Phía trên không một ngọn cỏ, cây mây không bò, sạch sẽ mà khô ráo.

Đêm trăng, Diệp Phàm leo lên ngọn núi này, ánh trăng như sương mỏng. Hắn tĩnh tâm cảm ngộ, nhưng là ngồi hơn nửa đêm cũng không thu hoạch được gì, không phát hiện ra cái gì dị thường.

Hắn lắc lắc đầu, đứng dậy bay về phía ngọn núi chính. Lần này là từ sau núi mà về, bởi vì ngọn núi đá ngay ở phương vị này.

Ánh trăng như nước, sáng tỏ dịu dàng. Trên vách núi phía sau có một ít vết khắc, đều là một số binh khí như đỉnh, chuông, tháp, mâu, kiếm...

Trước đây hắn từng nhìn thấy, cho rằng là vị đệ tử nào đó khắc lên lúc nhàm chán, bởi vì quá mức vụng về, khuyết thiếu mỹ cảm, mà còn là khắc trong mấy chục năm gần đây.

Nhưng chính vào lúc này ánh trâng như sương trắng rọi xuống, dấu vết của những binh khí này thoạt nhìn có chút bất đồng, lại có một tia khí tức cổ xưa tang thương phát ra.

- Đây là...

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.

Những dấu vết này tuyệt đối tồn tại năm tháng rất lâu, trước đây lại có thể giấu diếm được Thần Nhãn của hắn. Thật sự có chút khó tin.

Hắn càng chăm chú nhìn lại càng cảm thấy huyền diệu. Dấu vết vụng về kia thoạt nhìn như từng con Thần Hoàng đang giương cánh, sắp sửa xé trời mà đi.

Quảng cáo
Trước /355 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chú Hãy Ngủ Với Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net